Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 207: Trùng độc
Một lúc lâu sau Lý Gia Hinh mới phản ứng lại: “Ông nội tôi lâm bệnh nằm liệt giường, y thuật của nhà họ Tiêu cổ võ được mệnh danh là số một Long Quốc”.
“Thời ông nội tôi còn trẻ, cũng có qua lại với nhà họ Tiêu, cho nên tôi liên lạc với nhà họ Tiêu, mời họ đến cứu ông nội tôi”.
Diệp Bắc Minh hơi suy nghĩ gật đầu.
Không nói gì.
Sắc mặt Lý Gia Hinh tái nhợt: “Bố tôi là con thứ tư trong nhà họ Lý, qua đời sớm”.
“Mẹ tôi ra nước ngoài từ lâu, không còn quản chuyện trong nhà”.
“Cuộc tranh đấu giữa tôi và ba chú chưa từng dừng lại”.
“Trước khi ông nội tôi chưa mắc bệnh, thì còn có thể chống lưng cho tôi”.
“Chỉ cần ông nội vừa mất, bọn họ sẽ không kiêng sợ gì nữa”.
“Cho dù tôi là gia chủ của nhà họ Lý, cũng chưa chắc kiên trì được bao lâu”.
Tình hình hiện nay của cô ta vô cùng khó khăn.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát, nhìn Lý Gia Hinh: “Nếu tôi cứu sống ông nội cô, bắt đầu từ bây giờ, nhà họ Lý thần phục dưới chướng của tôi, làm việc cho tôi, cô đồng ý không?”
Tuy Diệp Bắc Minh chưa từng gặp ông cụ nhà họ Lý.
Nhưng nếu người của nhà họ Tiêu cổ võ có thể cứu, thì anh không có lý gì mà không cứu được chứ?
Nếu có thể thu nhận nhà họ Lý dưới chướng mình.
Anh có thể lợi dụng nhà họ Lý tìm kiếm thông tin của mẹ, sẽ càng tiện hơn.
“Cái gì?”
Lý Gia Hinh ngẩn người.
Cô nhanh chóng động não.
Lúc Diệp Bắc Minh nói ra lời này, cô ta hơi tức giận.
Nhà họ Lý ở Hương Đảo đã từng là phú hào hàng đầu của Long Quốc!
Tài sản hàng trăm triệu!
Có thể sánh được với tập đoàn tài chính hàng đầu ở nước ngoài.
Chỉ là mười năm trở lại đây, mạng internet phát triển vượt bậc, bọn họ không đi đầu, nên mới lụi dần.
Tuy Diệp Bắc Minh rất có tiềm lực.
Nhưng muốn nhà họ Lý thần phục dưới chân anh?
Vẫn không thể nào!
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, nếu không đồng ý với Diệp Bắc Minh.
Một mình cô ta làm sao đấu lại được với ba ông chú?
Đợi đã!
Đột nhiên.
Lý Gia Hinh kinh ngạc, nghĩ đến một vấn đề quan trọng.
“Anh Diệp, vừa nãy anh nói, anh có thể cứu ông nội tôi ư?”
Diệp Bắc Minh đáp lại: “Chỉ cần còn một hơi thở, thì chắc không có vấn đề quá lớn”.
Cả người Lý Gia Hinh chấn động!
Thanh niên trước mặt này không những có thực lực võ đạo khủng bố!
Lẽ nào còn biết y thuật cải tử hoàn sinh?
Đúng là nghịch thiên!
Cô ta suy nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu: “Được, chỉ cần anh Diệp có thể cứu ông nội tôi, thì thế nào cũng được!”
Bây giờ cô ta chỉ có một lựa chọn này.
Hai người rời khỏi phòng của Lý Gia Hinh, đi về phía hậu viện, nơi ở của ông cụ Lý.
Ba người Lý Chí Nhân, Lý Tái Hiền, Lý Sùng Sơn nghe thấy động tĩnh.
Liền xuất hiện trong sân viện của Lý Gia Hinh.
Nhìn thấy thi thể của Tiêu Dịch và Tiêu Tuệ.
“Các… các… các người đã giết người của nhà họ Tiêu cổ võ?”
Ba người sợ đến mất hồn vía!
Lý Gia Hinh cũng không thèm để ý đến ba người.
Dẫn Diệp Bắc Minh đi về phía hậu viện của ông nội.
Ba anh em cũng không dám ngăn cản.
Tiến vào trong viện của ông cụ Lý, Diệp Bắc Minh hơi cau mày.
Cảm thấy không đúng!
Viện không lớn lắm, nhỏ nhắn tinh tế.
Thông thoáng dễ chịu, rất mộc mạc đơn sơ!
Nhưng lại cho người ta cảm giác âm lạnh.
Lý Gia Hinh còn cho rằng đó là mùi thuốc đông y trong viện, khiến Diệp Bắc Minh khó chịu.
Bèn giải thích: “Ông nội đã mắc bệnh hơn ba năm, gần đây không thể xuống giường”.
“Ba ngày trước, ông nội tôi hôn mê, vẫn chưa tỉnh lại”.
Diệp Bắc Minh hơi suy tư gật đầu.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, cảm nhận được chưa?”
“Huyết khí! Huyết khí rất nồng!”
Diệp Bắc Minh trả lời: “Tôi cảm nhận được rồi, xem sao đã rồi tính”.
Lý Gia Hinh dẫn Diệp Bắc Minh đi vào trong.
Đột nhiên.
Trước cửa hình ánh trăng.
Xuất hiện một bóng người, một người đàn ông trung niên chặn đường hai người: “Cô Lý, tôi đã nói không có chuyện gì thì không được đến đây mà?”
“Bây giờ tình hình của ông cụ Lý rất xấu, cần được tĩnh dưỡng”.
Ông cao khoảng một mét bảy mươi.
Vẻ mặt hằm hằm nhìn Diệp Bắc Minh một cái.
Dáng người trung bình.
Mặt trắng không có râu.
Bên hông đeo rất nhiều chai lọ, bên trong truyền ra tiếng sâu trùng.
Khiến Lý Gia Hinh tê dại da đầu!
Người này là Vu y đến từ Đông Nam Á do nhà họ Lý bỏ món tiền lớn ra để mời đến.
Trước đây tình hình của ông nội không được tốt lắm.
Nửa năm trước, sau khi Vu y đến, sức khỏe của ông cụ tốt lên rất nhiều.
Nhưng ba ngày gần đây lại không ổn.
Lý Gia Hinh giải thích: “Thần y Thôi, đây là anh Diệp”.
“Anh ấy đến xem tình hình của ông nội”.
Thần y Thôi cười lạnh lùng không ngừng: “Người mà tôi không chữa khỏi được, thì trên đời không có ai có thể chữa được”.
“Bảo anh ta cút…”
Soạt!
Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay.
Tấn công một quyền!
Thần y Thôi vừa kinh sợ vừa tức giận, không ngờ Diệp Bắc Minh lại dám ra tay với ông ta.
Quát lên một tiếng: “Nhóc con, mày là ai?”
“Dám động tay với tao?”
“Chán sống rồi phải không!”
Giơ tay tấn công một quyền!
Phập!
Kết cục nghĩ cũng biết.
Thần y Thôi bị bay đi như con chó chết.
Một cánh tay hoàn toàn hóa thành sương máu!
Chai lọ bên hông bị rơi vỡ mấy cái.
Những con sâu trùng trông tướng hung dữ bò ra từ bên trong, gặm cắn một hồi chỗ vết thương cánh tay gãy của ông ta
“A!”
Thần y Thôi sợ hãi hét lớn.
Lấy ra một nắm bột màu trắng rắc lên, mấy con sâu trung này mới chết!
Lúc này.
Diệp Bắc Minh đã tiến lên một bước dài, đá một cú lên lồng ngực của thần y Thôi.
“Phụt!”
Thần y Thôi lại phun ra một ngụm máu tươi, gân cốt đứt hết.
Ông ta nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt đầy chấn hãi.
Tên nhóc này bị làm sao vậy?
Vừa gặp đã động tay?
Chưa từng gặp loại người nào như này!
Vẻ mặt Lý Gia Hinh biến sắc: “Anh Diệp, chuyện… chuyện gì vậy?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu, tiện tay tóm cổ áo của thần y Thôi, giống như kéo một con chó chết, đi vào trong phòng dưỡng bệnh của ông cụ Lý.
Một cảm giác âm lạnh ập đến!
Diệp Bắc Minh thản nhiên gật đầu: “Quả nhiên là vậy”.
“Nói đi, ông đã hạ trùng độc gì cho ông cụ Lý?”
“Thời ông nội tôi còn trẻ, cũng có qua lại với nhà họ Tiêu, cho nên tôi liên lạc với nhà họ Tiêu, mời họ đến cứu ông nội tôi”.
Diệp Bắc Minh hơi suy nghĩ gật đầu.
Không nói gì.
Sắc mặt Lý Gia Hinh tái nhợt: “Bố tôi là con thứ tư trong nhà họ Lý, qua đời sớm”.
“Mẹ tôi ra nước ngoài từ lâu, không còn quản chuyện trong nhà”.
“Cuộc tranh đấu giữa tôi và ba chú chưa từng dừng lại”.
“Trước khi ông nội tôi chưa mắc bệnh, thì còn có thể chống lưng cho tôi”.
“Chỉ cần ông nội vừa mất, bọn họ sẽ không kiêng sợ gì nữa”.
“Cho dù tôi là gia chủ của nhà họ Lý, cũng chưa chắc kiên trì được bao lâu”.
Tình hình hiện nay của cô ta vô cùng khó khăn.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát, nhìn Lý Gia Hinh: “Nếu tôi cứu sống ông nội cô, bắt đầu từ bây giờ, nhà họ Lý thần phục dưới chướng của tôi, làm việc cho tôi, cô đồng ý không?”
Tuy Diệp Bắc Minh chưa từng gặp ông cụ nhà họ Lý.
Nhưng nếu người của nhà họ Tiêu cổ võ có thể cứu, thì anh không có lý gì mà không cứu được chứ?
Nếu có thể thu nhận nhà họ Lý dưới chướng mình.
Anh có thể lợi dụng nhà họ Lý tìm kiếm thông tin của mẹ, sẽ càng tiện hơn.
“Cái gì?”
Lý Gia Hinh ngẩn người.
Cô nhanh chóng động não.
Lúc Diệp Bắc Minh nói ra lời này, cô ta hơi tức giận.
Nhà họ Lý ở Hương Đảo đã từng là phú hào hàng đầu của Long Quốc!
Tài sản hàng trăm triệu!
Có thể sánh được với tập đoàn tài chính hàng đầu ở nước ngoài.
Chỉ là mười năm trở lại đây, mạng internet phát triển vượt bậc, bọn họ không đi đầu, nên mới lụi dần.
Tuy Diệp Bắc Minh rất có tiềm lực.
Nhưng muốn nhà họ Lý thần phục dưới chân anh?
Vẫn không thể nào!
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, nếu không đồng ý với Diệp Bắc Minh.
Một mình cô ta làm sao đấu lại được với ba ông chú?
Đợi đã!
Đột nhiên.
Lý Gia Hinh kinh ngạc, nghĩ đến một vấn đề quan trọng.
“Anh Diệp, vừa nãy anh nói, anh có thể cứu ông nội tôi ư?”
Diệp Bắc Minh đáp lại: “Chỉ cần còn một hơi thở, thì chắc không có vấn đề quá lớn”.
Cả người Lý Gia Hinh chấn động!
Thanh niên trước mặt này không những có thực lực võ đạo khủng bố!
Lẽ nào còn biết y thuật cải tử hoàn sinh?
Đúng là nghịch thiên!
Cô ta suy nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu: “Được, chỉ cần anh Diệp có thể cứu ông nội tôi, thì thế nào cũng được!”
Bây giờ cô ta chỉ có một lựa chọn này.
Hai người rời khỏi phòng của Lý Gia Hinh, đi về phía hậu viện, nơi ở của ông cụ Lý.
Ba người Lý Chí Nhân, Lý Tái Hiền, Lý Sùng Sơn nghe thấy động tĩnh.
Liền xuất hiện trong sân viện của Lý Gia Hinh.
Nhìn thấy thi thể của Tiêu Dịch và Tiêu Tuệ.
“Các… các… các người đã giết người của nhà họ Tiêu cổ võ?”
Ba người sợ đến mất hồn vía!
Lý Gia Hinh cũng không thèm để ý đến ba người.
Dẫn Diệp Bắc Minh đi về phía hậu viện của ông nội.
Ba anh em cũng không dám ngăn cản.
Tiến vào trong viện của ông cụ Lý, Diệp Bắc Minh hơi cau mày.
Cảm thấy không đúng!
Viện không lớn lắm, nhỏ nhắn tinh tế.
Thông thoáng dễ chịu, rất mộc mạc đơn sơ!
Nhưng lại cho người ta cảm giác âm lạnh.
Lý Gia Hinh còn cho rằng đó là mùi thuốc đông y trong viện, khiến Diệp Bắc Minh khó chịu.
Bèn giải thích: “Ông nội đã mắc bệnh hơn ba năm, gần đây không thể xuống giường”.
“Ba ngày trước, ông nội tôi hôn mê, vẫn chưa tỉnh lại”.
Diệp Bắc Minh hơi suy tư gật đầu.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, cảm nhận được chưa?”
“Huyết khí! Huyết khí rất nồng!”
Diệp Bắc Minh trả lời: “Tôi cảm nhận được rồi, xem sao đã rồi tính”.
Lý Gia Hinh dẫn Diệp Bắc Minh đi vào trong.
Đột nhiên.
Trước cửa hình ánh trăng.
Xuất hiện một bóng người, một người đàn ông trung niên chặn đường hai người: “Cô Lý, tôi đã nói không có chuyện gì thì không được đến đây mà?”
“Bây giờ tình hình của ông cụ Lý rất xấu, cần được tĩnh dưỡng”.
Ông cao khoảng một mét bảy mươi.
Vẻ mặt hằm hằm nhìn Diệp Bắc Minh một cái.
Dáng người trung bình.
Mặt trắng không có râu.
Bên hông đeo rất nhiều chai lọ, bên trong truyền ra tiếng sâu trùng.
Khiến Lý Gia Hinh tê dại da đầu!
Người này là Vu y đến từ Đông Nam Á do nhà họ Lý bỏ món tiền lớn ra để mời đến.
Trước đây tình hình của ông nội không được tốt lắm.
Nửa năm trước, sau khi Vu y đến, sức khỏe của ông cụ tốt lên rất nhiều.
Nhưng ba ngày gần đây lại không ổn.
Lý Gia Hinh giải thích: “Thần y Thôi, đây là anh Diệp”.
“Anh ấy đến xem tình hình của ông nội”.
Thần y Thôi cười lạnh lùng không ngừng: “Người mà tôi không chữa khỏi được, thì trên đời không có ai có thể chữa được”.
“Bảo anh ta cút…”
Soạt!
Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay.
Tấn công một quyền!
Thần y Thôi vừa kinh sợ vừa tức giận, không ngờ Diệp Bắc Minh lại dám ra tay với ông ta.
Quát lên một tiếng: “Nhóc con, mày là ai?”
“Dám động tay với tao?”
“Chán sống rồi phải không!”
Giơ tay tấn công một quyền!
Phập!
Kết cục nghĩ cũng biết.
Thần y Thôi bị bay đi như con chó chết.
Một cánh tay hoàn toàn hóa thành sương máu!
Chai lọ bên hông bị rơi vỡ mấy cái.
Những con sâu trùng trông tướng hung dữ bò ra từ bên trong, gặm cắn một hồi chỗ vết thương cánh tay gãy của ông ta
“A!”
Thần y Thôi sợ hãi hét lớn.
Lấy ra một nắm bột màu trắng rắc lên, mấy con sâu trung này mới chết!
Lúc này.
Diệp Bắc Minh đã tiến lên một bước dài, đá một cú lên lồng ngực của thần y Thôi.
“Phụt!”
Thần y Thôi lại phun ra một ngụm máu tươi, gân cốt đứt hết.
Ông ta nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt đầy chấn hãi.
Tên nhóc này bị làm sao vậy?
Vừa gặp đã động tay?
Chưa từng gặp loại người nào như này!
Vẻ mặt Lý Gia Hinh biến sắc: “Anh Diệp, chuyện… chuyện gì vậy?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu, tiện tay tóm cổ áo của thần y Thôi, giống như kéo một con chó chết, đi vào trong phòng dưỡng bệnh của ông cụ Lý.
Một cảm giác âm lạnh ập đến!
Diệp Bắc Minh thản nhiên gật đầu: “Quả nhiên là vậy”.
“Nói đi, ông đã hạ trùng độc gì cho ông cụ Lý?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất