Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 222: Xông vào gia tộc Kimura

Trước Sau
Bóng đen tiếp tục nói: “Phương thuốc người phụ nữ đó để lại, Đường Môn các người cũng lấy được một ít?”

“Đường Môn ông coi trọng danh tiếng, âm thầm ra tay giấu diếm!”

“Nếu không phải có độc dược của Đường Môn các người, chúng tôi nào có được cơ hội tốt như vậy”.

“Nói cho cùng vẫn phải cảm ơn độc dược của Đường Môn các người nữa”.

“Ông!!!”

Đường Phá Thiên biến sắc mặt: “Ông còn biết gì nữa?”

Bóng đen cười thâm sâu: “Diệp Bắc Minh chính là con trai của người phụ nữ kia, trong tay hắn có một bản danh sách chết”.

“Người hai mươi ba năm trước từng ra tay đã chết gần nửa”.

“Bây giờ đến lượt chúng ta… Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết con trai của người phụ nữ đó khủng khiếp thế nào!!!”

Đường Phá Thiên ngây người.

Đại sảnh Đường Môn trong nháy mắt tĩnh mịch!

...

Lục Tuyết Kỳ cho người đưa Hạ Nhược Tuyết trở về Giang Nam.

Diệp Bắc Minh cùng cô ấy chạy thẳng đến đảo quốc Đông Doanh.

Tốc độ của máy bay rất nhanh, bay ra khỏi hải vực Long Quốc, đảo quốc Đông Doanh xuất hiện trong tầm mắt.

Lúc này.

Thủ đô đảo quốc Đông Doanh.

Dưới núi Phú Sĩ.

Gia tộc Kimura.

Kimura Suke từ sân bay quay về: “Xẻo tất cả thịt trên người hắn cho chó ăn!”

“Tôi đến công ty một chuyến!”

Vội vàng lên xe, đến tập đoàn Nhuyễn Ngân Đông Doanh

Ông ta báo cáo cho hội đồng quản trị thu hoạch của chuyến đi lần này.

Lâm Thương Hải bị giam ở trong lồng sắt.

Trên bắp đùi ông ta đã bớt đi ba bốn miếng thịt.

Sâu thấy cả xương!

“Rõ!”

Một đám người Đông Doanh đi tới.

Trên mặt treo nụ cười tàn nhẫn.

Bọn họ cầm trong tay kiếm samurai, không ngừng đung đưa.

“Là người của Long Quốc!”

“Ha ha ha ha, người Long Quốc đáng chết, rơi vào tay chúng ta rồi, đối phó với hắn thế nào?”

“Hăc hắc, đương nhiên là dựa theo căn dặn của gia chủ, xẻo tất cả thịt trên người hắn cho chó ăn!”

Phập!

Một kiếm samurai đâm tới.

Đâm vào bắp đùi của Lâm Thương Hải.

Máu tươi đầm đìa!

Một khối thịt lớn bằng nắm đấm bị cắt mất.

Lâm Thương Hải đau đến mức ngất đi, trong mắt đều là tia máu: “Người… Đông… Doanh…”

“Thiếu… chủ… của… tôi… sẽ không… bỏ qua… cho các người”.

Đầu lưỡi của Lâm Thương Hải bị cắt.

Dùng cổ họng phát ra tiếng gào thét!

Trong miệng không ngừng phun máu tươi.

“Còn dám mạnh miệng?”

“Người Long Quốc chính là đồ đê tiện!”

“Cắt thêm mấy miếng thịt của hắn cho chó ăn!”



Phập! Phập! Phập!

Những thanh kiếm samurai trong tay người Đông Doanh chuyển động, máu thịt trên người Lâm Thương Hải liên tục biến mất.

Lập tức xuất hiện mấy chục vết thương.

Tất cả đều sâu thấy cả xương!

Nếu như Lâm Thương Hải không phải võ giả, chỉ là một người bình thường thì đã chết từ lâu rồi.

“Thiếu chủ… Xin lỗi… tôi không kiên trì nổi nữa…”

Ầm!

Đột nhiên.

Cửa lớn bằng gỗ cứng của gia tộc Kimura nổ tung.

Giống như đại bác bắn vào, một vài người Đông Doanh phản ứng không kịp, lập tức bị đập thành thịt nát.

“A a!”

Bên ngoài truyền đến từng trận kêu gào thảm thiết của người Đông Doanh.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Đám người Đông Doanh đang hành hạ Lâm Thương Hải sắc mặt điên cuồng thay đổi.

Bởi vì bọn họ nhìn thấy rất nhiều võ sĩ mặc áo giáp từ cửa lớn bay vào.

Tất cả đều nổ chết!

“Kẻ nào dám xông vào gia tộc Kimura giết người?”

“Là người của gia tộc khác đánh tới?”

“Mau đi thông báo cho gia chủ!”

Những người Đông Doanh kinh hãi.

Một khắc sau.

Bóng dáng một cậu thanh niên xuất hiện ở cửa lớn, tay cầm kiếm Đoạn Long đi tới.

Chính là Diệp Bắc Minh!

“Chỉ có một người?”

“Khốn nạn!”

“Một mình dám xông vào gia tộc Kimura?”

“Chết rồi chết rồi!!!”

Những người Đông Doanh này nổi giận đùng đùng, vốn không biết đến sự đáng sợ của Diệp Bắc Minh.

Tay cầm samurai giết tới!

Lâm Thương Hải yếu ớt ngẩng đầu lên, trong con ngươi đỏ bừng lóe lên nước mắt: “Thiếu… thiếu chủ… tôi đang nằm mơ sao? Cậu… cậu đến rồi…”

Ông ta há miệng.

Bên trong lộ ra nửa cái lưỡi!

Lâm Thương Hải đang cười.

Cười rất vui vẻ!

“Thiếu chủ… hôm nay tôi xem như… chết… cũng… đáng!”

Con ngươi của Diệp Bắc Minh lập tức đỏ bừng: “Lâm Thương Hải!”

Một luồng lửa giận vô tận trong nháy mắt bao phủ trái tim Diệp Bắc Minh!

Bùm!

Bộc phát ra!

“Chúng mày đáng phải chết!!!”

Trên người Diệp Bắc Minh bộc phát ra một luồng sát khí ngút trời!

Lúc này, bên ngoài cơ thể của anh lại mơ hồ xuất hiện một tầng huyết quang!

Trong khoảnh khắc đám người Đông Doanh kia xông lên, Diệp Bắc Minh một kiếm đánh ra!

Phụt!

Kiếm khí cuốn tới, thân thể bọn họ trực tiếp nổ tung!

Gâu gâu gâu!



Một đám chó săn sủa ầm ĩ xông đến.

“Cút!”

Diệp Bắc Minh một kiếm chém ra, đánh chết toàn bộ đám chó dữ này.

Sải bước.

Xông đến trước lồng sắt nhốt Lâm Thương Hải.

Keng!

Kiếm Đoạn Long chém một nhát, lồng sắt chia năm xẻ bảy.

Lâm Thương Hải yếu ớt kêu lên: “Thiếu… chủ!”

Tinh thần buông lỏng một chút!

Ngất đi!

Ông ta cố gắng cầm cự một hơi chờ Diệp Bắc Minh xuất hiện.

Diệp Bắc Minh không chậm trễ chút nào, cắm chín cây kim bạc xuống.

Đâm vào trong cơ thể của Lâm Thương Hải!

“Tôi không cho phép ông chết!”

Diệp Bắc Minh hạ thấp giọng.

Quỷ Môn Thập Tam Châm vừa ra, trong nháy mắt Lâm Thương Hải liền cảm thấy có tinh thần.

Tất cả vết thương trên người đều được cầm máu!

Diệp Bắc Minh lại lấy ra một viên đan dược, đưa vào trong miệng Lâm Thương Hải: “Ông sẽ không chết đâu!”

“Tiểu sư đệ!”

Lục Tuyết Kỳ xông vào, nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Lâm Thương Hải mà giật mình: “Đám người Đông Doanh này tàn nhẫn quá!!!”

Diệp Bắc Minh chậm rãi đứng dậy: “Bát sư tỷ, chăm sóc kỹ Lâm Thương Hải”.

“Những thứ khác để em!”

Diệp Bắc Minh tay cầm kiếm Đoạn Long, để lại một bóng lưng.

Đi sâu vào trong gia tộc Kimura.

“Kẻ nào?”

“Dám cả gan xông vào gia tộc Kimura?!!!”

“Giết!”

Một đám võ sĩ xuất hiện, tu vi căn bản không đủ nhìn, ở tầm cấp Tông Sư.

Bọn họ xông về phía Diệp Bắc Minh, bị một kiếm chém, cơ thể chia năm xẻ bảy!

“Rít!”

Người của gia tộc Kimura nhìn thấy cảnh này, tất cả đều sợ hãi.

Tè ra quần!

“Ma quỷ, là ma quỷ!”

“Ôi thần ơi, có ma quỷ tiến vào nhà Kimura, cứu mạng!”

Đám người trong gia tộc Kimura chạy tán loạn.

“Giết!!!”

Nhưng vẫn có võ sĩ liều mạng xung phong tiến lên.

Phụt!

Một kiếm quét ngang qua, chém vào hông!

Diệp Bắc Minh giống như một sát thần, đi đến đâu, đám người gia tộc Kimura đều phải đền tội.

“Thằng nhãi đáng chết, mày điên rồi sao?”

Một tiếng gầm giận dữ truyền đến.

Mười mấy ninja xuất hiện, cuối cùng tu vi đã cao hơn một chút.

Đều là Võ Linh trở lên!

Phụt! Phụt! Phụt!

Một kiếm xóa bỏ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau