Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 230: Minh chủ giới võ đạo Đông Doanh? Một chưởng đánh chết
Ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Bắc Minh như thể đang cầu cứu.
Chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng của anh.
Chỉ thấy anh thờ ơ, yên lặng đứng đó.
Uy Hoàng cứ tưởng Diệp Bắc Minh đã sợ đến nỗi choáng váng.
Ông ta đành nhắm mắt lại, hoàn toàn chấp nhận số phận của mình.
Cả ba người này đều là cao thủ hàng đầu của Đông Doanh, họ mà muốn phản bội, Diệp Bắc Minh không thể nào ngăn cản được!
Rầm!
Ngay khi nhắm mắt lại, Uy Hoàng nghe thấy một tiếng động thật lớn.
Kế tiếp, một tiếng hét thê thảm vang lên.
Theo bản năng, ông ta mở mắt ra thì nhìn thấy Matsu masa genta đang lao về phía mình lại văng ra xa.
Chia năm xẻ bảy!
Cơ thể nổ tung tại chỗ, máu bắn tung toé ra xung quanh.
Cú đấm của Diệp Bắc Minh chứa đựng sức mạnh mười nghìn cân.
Ai ngờ được anh lại đấm nổ một tên Võ Hoàng trung kỳ bằng một cú đấm chứ!
Vèo!
Hai người Ōkawa và Kitaki mi yu nhanh chóng lùi lại.
Nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt kinh hãi.
“Mày!”
Vẻ mặt của Ōkawa nghiêm túc, vừa sợ hãi vừa tức giận.
Kitaki mi yu hỏi theo bản năng: “Đây là loại quyền pháp nào thế?”
Thật đáng sợ!
Võ Hoàng trung kỳ nổ tan xác chỉ vì một cú đấm!
Cần phải có sức mạnh như thế nào?
Tất nhiên cũng vì Matsu masa genta khinh địch.
Nhưng dù cho khinh địch, cũng đâu đến mức nổ tan xác vì một cú đấm chứ?
Diệp Bắc Minh hờ hững đáp: “Quyền pháp đánh chó”.
“Mày muốn chết sao!”
Ōkawa nổi cơn cuồng nộ.
Ông ta là minh chủ giới võ đạo, thế mà đối phương lại mắng ông ta là chó ư?
“Giết!”
Kitaki mi yu cũng lớn tiếng quát.
Keng keng!
Hắn rút ra một cây đao võ sĩ được rèn bằng thiên thạch.
Chém liên tục ba mươi mấy nhát, đao khí như gió ùn ùn cuốn về phía Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh híp mắt lại.
Giơ tay lên.
Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay.
Không hề có kỹ thuật đẹp mắt nào.
Kiếm bổ thẳng về phía đầu hắn!
Kitaki mi yu sầm mặt lại, giơ đao đỡ.
Một tiếng “keng” giòn giã vang lên, đao võ sĩ rèn bằng thiên thạch bị kiếm Đoạn Long chém đứt!
Phụt!
Máu văng tung toé.
Kitaki mi yu trợn mắt nhìn lên đỉnh đầu của mình.
Một dòng máu xuất hiện.
Dòng máu chảy xuống từ trên trán hắn.
Đến mũi, miệng, cằm, ngực, bụng…
Một chia thành hai!
Chỉ với một nhát kiếm thôi, vị Võ Hoàng trung kỳ Kitaki mi yu này đã bị chém thành hai nửa!
Ōkawa khiếp sợ, tức khắc nổi giận, ông ta thừa cơ hội Diệp Bắc Minh vừa mới ra tay để đánh lén sau lưng anh.
“Đi chết đi!”
Ōkawa hét lớn.
Tấn công về phía lưng Diệp Bắc Minh như một con hổ dữ.
Bùm!
Diệp Bắc Minh quay đầu lại đấm một cú.
Tay chạm tay với Ōkawa!
Thình thịch, thình thịch.
Ōkawa bị đánh văng, lùi về sau liên tục mấy chục bước.
Mỗi bước đi đều để lại dấu vết thật sâu trên mặt đất.
Nội lực sôi trào.
Nội tạng đau nhức.
Khuôn mặt già nua nhăn rúm lại.
“Phụt!”
Ông ta hộc ra một búng máu.
Ōkawa kinh ngạc: “Sao có thể như thế được!”
“Rốt cuộc mày đang ở cảnh giới nào?”
Ông ta là Võ Hoàng đỉnh phong, một chưởng vừa rồi ít nhất phải có sức mạnh gần tám nghìn cân!
Diệp Bắc Minh đấm trả, không những triệt tiêu được sức mạnh gần tám nghìn cân của ông ta.
Còn đánh cho ông ta bị nội thương!
Quá đáng sợ!
Diệp Bắc Minh chẳng muốn trả lời, sải bước chủ động tấn công Ōkawa.
“Mày dám à!”
Ōkawa vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Ông đây là Võ Hoàng đỉnh phong, mày còn trẻ tuổi, mới luyện võ được bao nhiêu năm?
Mà dám coi thường ông đây như thế hả!
Mẹ nó!
Ōkawa cong hai tay thành hình dạng móng vuốt rồi vồ về phía Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh vung nắm đấm, hai tay cong thành móng vuốt của Ōkawa vồ về phía cánh tay anh.
Ầm!
Nội lực của Diệp Bắc Minh chấn động khiến Ōkawa văng ra xa, sau đó anh xoay người đá một phát vào ngực ông ta.
“Phụt!”
Ōkawa tiếp tục hộc ra một búng máu.
Thể chất của ông ta cũng mạnh đến đáng sợ.
Không ngờ lại có thể cản được lực tấn công mười nghìn cân của Diệp Bắc Minh.
Không hổ danh là Võ Hoàng đỉnh phong!
“Chết tiệt!”
Ōkawa bị thương, giận dữ mắng một câu, vừa định ra tay.
Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mặt ông ta như ma quỷ.
Tung một chưởng.
Linh hoạt dứt khoát.
Rầm!
Người Ōkawa run lên, đầu nở hoa.
Minh chủ võ lâm của giới võ đạo Đông Doanh đã chết!
Giờ phút này.
Ai nấy cũng đều im lặng.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, khiến người ta hoa cả mắt, còn chưa tới một phút.
Thế mà cả ba Võ Hoàng đều đã chết rồi ư?
Uy Hoàng đứng tại chỗ, trố mắt đứng nhìn.
Các đại thần khác trong nội các cũng sợ tới mức câm như hến.
Diệp Bắc Minh nói một câu: “Tiếp theo các ông xử lý đi, tôi đi trước”.
Anh quay lưng đi ra phía ngoài hoàng cung.
“Cung tiễn anh Diệp!”
Uy Hoàng cúi đầu chín mươi độ.
Con ngươi của tất cả mọi người đều co rụt lại.
Họ hoàn toàn sững sờ.
Quân cấm vệ ở đây đều nhường đường, để mặc cho Diệp Bắc Minh rời đi.
Uy Hoàng đã cúi đầu, còn ai dám cản?
Điều mà mọi người đều không phát hiện đó là trong mắt Uy Hoàng chợt thoáng qua vẻ thù hận.
Diệp Bắc Minh vừa đi.
Bình bịch!
Rất nhiều người đồng loạt quỳ xuống: “Bệ hạ thứ tội!”
“Bệ hạ, đều do thái tử Chie ép buộc chúng thần!”
“Bệ hạ, chúng thần mãi trung thần với người!”
Uy Hoàng phản ứng lại, nhìn về phía thái tử Chie bằng ánh mắt lạnh như băng.
Thái tử Chie sợ đến nỗi hai đầu gối mềm nhũn, quỳ phịch xuống ngay tại chỗ: “Phụ hoàng, là do con bị ma quỷ ám ảnh, xin người hãy tha cho con!”
Cộp cộp cộp!
Hắn dập đầu lia lịa.
Uy Hoàng nhặt cây đao võ sĩ dưới đất lên, bước tới trước mặt thái tử Chie rồi đâm thẳng vào tim hắn.
…
Tút tút tút.
Vừa ra khỏi hoàng cung Đông Doanh, điên thoại anh đổ chuông: “A lô, sư tỷ”.
Giọng Lục Tuyết Kỳ vang lên: “Tiểu sư đệ, tình hình của Lâm Thương Hải không được ổn cho lắm”.
“Kinh mạch của ông ta bị đứt, mất máu quá nhiều”.
“Mặc dù Quỷ Môn Thập Tam Châm đã giữ được mạng của ông ta, nhưng ông ta vẫn chưa tỉnh”.
Chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng của anh.
Chỉ thấy anh thờ ơ, yên lặng đứng đó.
Uy Hoàng cứ tưởng Diệp Bắc Minh đã sợ đến nỗi choáng váng.
Ông ta đành nhắm mắt lại, hoàn toàn chấp nhận số phận của mình.
Cả ba người này đều là cao thủ hàng đầu của Đông Doanh, họ mà muốn phản bội, Diệp Bắc Minh không thể nào ngăn cản được!
Rầm!
Ngay khi nhắm mắt lại, Uy Hoàng nghe thấy một tiếng động thật lớn.
Kế tiếp, một tiếng hét thê thảm vang lên.
Theo bản năng, ông ta mở mắt ra thì nhìn thấy Matsu masa genta đang lao về phía mình lại văng ra xa.
Chia năm xẻ bảy!
Cơ thể nổ tung tại chỗ, máu bắn tung toé ra xung quanh.
Cú đấm của Diệp Bắc Minh chứa đựng sức mạnh mười nghìn cân.
Ai ngờ được anh lại đấm nổ một tên Võ Hoàng trung kỳ bằng một cú đấm chứ!
Vèo!
Hai người Ōkawa và Kitaki mi yu nhanh chóng lùi lại.
Nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt kinh hãi.
“Mày!”
Vẻ mặt của Ōkawa nghiêm túc, vừa sợ hãi vừa tức giận.
Kitaki mi yu hỏi theo bản năng: “Đây là loại quyền pháp nào thế?”
Thật đáng sợ!
Võ Hoàng trung kỳ nổ tan xác chỉ vì một cú đấm!
Cần phải có sức mạnh như thế nào?
Tất nhiên cũng vì Matsu masa genta khinh địch.
Nhưng dù cho khinh địch, cũng đâu đến mức nổ tan xác vì một cú đấm chứ?
Diệp Bắc Minh hờ hững đáp: “Quyền pháp đánh chó”.
“Mày muốn chết sao!”
Ōkawa nổi cơn cuồng nộ.
Ông ta là minh chủ giới võ đạo, thế mà đối phương lại mắng ông ta là chó ư?
“Giết!”
Kitaki mi yu cũng lớn tiếng quát.
Keng keng!
Hắn rút ra một cây đao võ sĩ được rèn bằng thiên thạch.
Chém liên tục ba mươi mấy nhát, đao khí như gió ùn ùn cuốn về phía Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh híp mắt lại.
Giơ tay lên.
Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay.
Không hề có kỹ thuật đẹp mắt nào.
Kiếm bổ thẳng về phía đầu hắn!
Kitaki mi yu sầm mặt lại, giơ đao đỡ.
Một tiếng “keng” giòn giã vang lên, đao võ sĩ rèn bằng thiên thạch bị kiếm Đoạn Long chém đứt!
Phụt!
Máu văng tung toé.
Kitaki mi yu trợn mắt nhìn lên đỉnh đầu của mình.
Một dòng máu xuất hiện.
Dòng máu chảy xuống từ trên trán hắn.
Đến mũi, miệng, cằm, ngực, bụng…
Một chia thành hai!
Chỉ với một nhát kiếm thôi, vị Võ Hoàng trung kỳ Kitaki mi yu này đã bị chém thành hai nửa!
Ōkawa khiếp sợ, tức khắc nổi giận, ông ta thừa cơ hội Diệp Bắc Minh vừa mới ra tay để đánh lén sau lưng anh.
“Đi chết đi!”
Ōkawa hét lớn.
Tấn công về phía lưng Diệp Bắc Minh như một con hổ dữ.
Bùm!
Diệp Bắc Minh quay đầu lại đấm một cú.
Tay chạm tay với Ōkawa!
Thình thịch, thình thịch.
Ōkawa bị đánh văng, lùi về sau liên tục mấy chục bước.
Mỗi bước đi đều để lại dấu vết thật sâu trên mặt đất.
Nội lực sôi trào.
Nội tạng đau nhức.
Khuôn mặt già nua nhăn rúm lại.
“Phụt!”
Ông ta hộc ra một búng máu.
Ōkawa kinh ngạc: “Sao có thể như thế được!”
“Rốt cuộc mày đang ở cảnh giới nào?”
Ông ta là Võ Hoàng đỉnh phong, một chưởng vừa rồi ít nhất phải có sức mạnh gần tám nghìn cân!
Diệp Bắc Minh đấm trả, không những triệt tiêu được sức mạnh gần tám nghìn cân của ông ta.
Còn đánh cho ông ta bị nội thương!
Quá đáng sợ!
Diệp Bắc Minh chẳng muốn trả lời, sải bước chủ động tấn công Ōkawa.
“Mày dám à!”
Ōkawa vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Ông đây là Võ Hoàng đỉnh phong, mày còn trẻ tuổi, mới luyện võ được bao nhiêu năm?
Mà dám coi thường ông đây như thế hả!
Mẹ nó!
Ōkawa cong hai tay thành hình dạng móng vuốt rồi vồ về phía Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh vung nắm đấm, hai tay cong thành móng vuốt của Ōkawa vồ về phía cánh tay anh.
Ầm!
Nội lực của Diệp Bắc Minh chấn động khiến Ōkawa văng ra xa, sau đó anh xoay người đá một phát vào ngực ông ta.
“Phụt!”
Ōkawa tiếp tục hộc ra một búng máu.
Thể chất của ông ta cũng mạnh đến đáng sợ.
Không ngờ lại có thể cản được lực tấn công mười nghìn cân của Diệp Bắc Minh.
Không hổ danh là Võ Hoàng đỉnh phong!
“Chết tiệt!”
Ōkawa bị thương, giận dữ mắng một câu, vừa định ra tay.
Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mặt ông ta như ma quỷ.
Tung một chưởng.
Linh hoạt dứt khoát.
Rầm!
Người Ōkawa run lên, đầu nở hoa.
Minh chủ võ lâm của giới võ đạo Đông Doanh đã chết!
Giờ phút này.
Ai nấy cũng đều im lặng.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, khiến người ta hoa cả mắt, còn chưa tới một phút.
Thế mà cả ba Võ Hoàng đều đã chết rồi ư?
Uy Hoàng đứng tại chỗ, trố mắt đứng nhìn.
Các đại thần khác trong nội các cũng sợ tới mức câm như hến.
Diệp Bắc Minh nói một câu: “Tiếp theo các ông xử lý đi, tôi đi trước”.
Anh quay lưng đi ra phía ngoài hoàng cung.
“Cung tiễn anh Diệp!”
Uy Hoàng cúi đầu chín mươi độ.
Con ngươi của tất cả mọi người đều co rụt lại.
Họ hoàn toàn sững sờ.
Quân cấm vệ ở đây đều nhường đường, để mặc cho Diệp Bắc Minh rời đi.
Uy Hoàng đã cúi đầu, còn ai dám cản?
Điều mà mọi người đều không phát hiện đó là trong mắt Uy Hoàng chợt thoáng qua vẻ thù hận.
Diệp Bắc Minh vừa đi.
Bình bịch!
Rất nhiều người đồng loạt quỳ xuống: “Bệ hạ thứ tội!”
“Bệ hạ, đều do thái tử Chie ép buộc chúng thần!”
“Bệ hạ, chúng thần mãi trung thần với người!”
Uy Hoàng phản ứng lại, nhìn về phía thái tử Chie bằng ánh mắt lạnh như băng.
Thái tử Chie sợ đến nỗi hai đầu gối mềm nhũn, quỳ phịch xuống ngay tại chỗ: “Phụ hoàng, là do con bị ma quỷ ám ảnh, xin người hãy tha cho con!”
Cộp cộp cộp!
Hắn dập đầu lia lịa.
Uy Hoàng nhặt cây đao võ sĩ dưới đất lên, bước tới trước mặt thái tử Chie rồi đâm thẳng vào tim hắn.
…
Tút tút tút.
Vừa ra khỏi hoàng cung Đông Doanh, điên thoại anh đổ chuông: “A lô, sư tỷ”.
Giọng Lục Tuyết Kỳ vang lên: “Tiểu sư đệ, tình hình của Lâm Thương Hải không được ổn cho lắm”.
“Kinh mạch của ông ta bị đứt, mất máu quá nhiều”.
“Mặc dù Quỷ Môn Thập Tam Châm đã giữ được mạng của ông ta, nhưng ông ta vẫn chưa tỉnh”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất