Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 239: Bắt hết
“Tôi vừa ra đời được một hai tháng đã được người khác rửa gân dẹp tủy?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Vẻ mặt không thể tin nổi.
Trước khi anh mười tám tuổi, vốn không biết tu võ là gì.
Càng không tiếp xúc với võ giả.
Nhưng tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại nói, lúc anh một hai tháng tuổi, đã được người khác rửa gân dẹp tủy?”
Vậy rốt cuộc là thế nào?
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bình tĩnh nói: “Tôi còn tưởng cậu biết, thì ra cậu không biết”.
“Thực ra chuyện này, tôi đã phát hiện ra từ lúc ký điều ước với cậu rồi”.
“Cơ thể của cậu, từ nhỏ đã từng được người khác rửa gân dẹp tủy một lần”.
“Hơn nữa, đó là kiểu rửa gân dẹp tủy triệt để, thay đổi thiên phú luyện võ của cậu”.
“Đồng thời cơ thể này của cậu vốn đã rất nghịch thiên, thích hợp tu võ”.
“Lại thêm rửa gân dẹp tủy, cậu mới có tốc độ tu luyện nghịch thiên như hiện giờ!”
Diệp Bắc Minh lại ngẩn người.
Trong phút chốc, anh nghĩ đến rất nhiều việc.
Chẳng lẽ là mẹ của mình đã làm tất cả việc này?
Đúng rồi!
Chắc chắn là mẹ làm.
Nếu không, làm sao bà ấy lại thu thập dược liệu khắp nơi.
Từ Giang Nam đến Long Đô, rồi đến Hương Đảo, cuối cùng còn đến Đông Doanh.
Ban đầu.
Diệp Bắc Minh còn tưởng rằng mẹ mình bị thương, cần dược liệu để trị thương.
Bây giờ vừa nghe tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích, Diệp Bắc Minh liền hiểu ra.
Mẹ thu thập dược liệu, không phải là để trị thương, mà để rửa gân dẹp tủy cho mình!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Cậu nhóc, cậu rất thông minh, chắc là biết mẹ cậu thu thập dược liệu để làm gì rồi chứ?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tôi hiểu rồi”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ cười một tiếng: “Bây giờ tôi có thể khẳng định, mẹ của cậu chắc chắn không phải là người của thế giới này”.
“Mà đến từ thế giới cấp cao hơn, có lẽ tôi cũng được bà ấy đưa đến địa cầu”.
Diệp Bắc Minh hơi suy ngẫm.
Có phải mẹ đã rời đi rồi không?
Còn ở trên thế giới này không?
…
Cùng lúc đó.
Thành phố Giang Nam.
Trong đại doanh của Vạn Lăng Phong, ông ta đang xử lý chính sự.
Bỗng nhiên, một bóng đen xông vào văn phòng của ông ta.
“Ai?”
Vạn Lăng Phong soạt một cái đứng bật dậy, đôi mắt ngưng lại: “To gan thật đấy, ngay cả bộ chiến đấu Đông Nam mà cũng dám xông vào?”
Đối phương có thể tránh được lính canh gác.
Xuất hiện ở đây.
Tuyệt đối không đơn giản!
Bóng đen cất giọng âm lạnh: “Ngoại trừ bộ chiến đấu Long Đô và Long Hồn, thiên hạ không có nơi nào mà điện Huyết Hồn không dám đến!”
“Ông đến từ điện Huyết Hồn?”
Đồng tử của Vạn Lăng Phong co lại.
Phập!
Bóng đen bước ra một bước, lập tức xuất hiện trước mặt Vạn Lăng Phong, giơ tay ấn vai của ông ta xuống.
Vạn Lăng Phong đang định kháng cự, liền bị thương nặng, phun ra một ngụm máu tươi.
Ngã bò dưới đất!
Toàn thân gò bó.
Vạn Lăng Phong chấn hãi: “Ông… người của điện Huyết Hồn… làm sao ông dám ra tay với tôi?”
“Tôi là người quan chức Long Quốc…”
Bóng đen cười lạnh lùng: “Muốn trách thì trách ông không nên là người của Diệp Bắc Minh!”
“Điện chủ đã hạ lệnh, bất kỳ người nào có quan hệ với Diệp Bắc Minh, giết không cần hỏi!”
“Đưa đi!”
Hai huyết thị của điện Huyết Hồn đi vào.
Đưa Vạn Lăng Phong đi.
Trong lúc đó.
Trong văn phòng của tập đoàn Tuyết Minh.
Một cô gái diêm dúa đá mở cánh cửa văn phòng đi vào trong.
“Cô Hạ, đi theo chúng tôi một chuyến đi?”
Hạ Nhược Tuyết đặt tài liệu trong tay xuống: “Cô là người của nhà họ Đường?”
Cô gái cười gật đầu: “Cô Hạ thật thông minh, môn chủ đã nói, cậu chủ khi còn sống không có được cô”.
“Sau khi chết, cô cũng phải cùng cậu ấy kết thành vợ chồng”.
“Cho nên, mời đi theo chúng tôi một chuyến!”
“Đúng rồi, tốt nhất cô đừng kháng cự, nếu không, tất cả nhân viên của tập đoàn Tuyết Minh sẽ chết”.
Hạ Nhược Tuyết tái mặt.
Vợ của người chết?
Muốn cô ấy gả cho một người chết ư?”
Lúc này.
Tôn Thiến ở một bên xông ra, tay cầm bình cứu hỏa.
Xịt lung tung khắp chỗ!
Khói bụi đầy phòng!
“Nhược Tuyệt, đi thôi! Cậu mau chạy đi!”
Cô gái của Đường Môn lạnh mặt, hình bóng nhanh nhẹn mạnh mẽ, lập tức tóm chặt cổ họng của Tôn Thiến.
Định bóp nát.
“Dừng tay!”
Một tiếng quát vang lên.
Hạ Nhược Tuyết đứng trước cửa sổ, nửa người trên vươn ra ngoài: “Nếu cô giết cô ấy, tôi sẽ nhảy xuống ngay lập tức”.
“Độ cao ba mươi chín tầng, tôi sẽ ngã thành vũng bùn”.
“Đến lúc đó tôi xem cô ăn nói thế nào với Đường môn chủ!”
“Cô!”
Cô gái đó kinh hãi, chậm rãi buông lỏng Tôn Thiến.
Tiện tay lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng Tôn Thiến.
“Cô cho tôi uống cái gì thế hả?”
Tôn Thiến tái mặt.
Cô gái Đường Môn cười xấu xa: “Không có gì, chỉ là một viên thuốc độc bình thường thôi”.
“Trong một ngày, toàn thân cô sẽ nát rữa”.
“Đương nhiên, cô sẽ không chết”.
“Nhưng cả đời cô, làn da của cô sẽ giống như con cóc”.
Tôn Thiến sợ ngẩn người, mềm nhũn ngồi dưới đất như con vịt: “A…”
“Đưa đi!”
Cô gái Đường Môn hạ lệnh.
Mấy người tiến lên đưa Hạ Nhược Tuyết đi.
Trung Hải.
Đại học Trung Hải.
Chu Nhược Giai và Tô Ấu Ninh vừa từ thư viện đi ra.
Bỗng nhiên, một người phụ nữ trung niên ăn mặc màu mè chặn hai người lại.
Chu Nhược Giai cảm thấy kỳ lạ: “Bà cô này, bà có chuyện gì à?”
Tô Ấu Ninh cau mày: “Ăn mặc thật kỳ lạ, sao áo của bà hơi giống cổ trang thế?”
“Chẳng lẽ là đang quay phim sao?”
“Không đúng, Trung Hải là thủ đô, thành phố hiện đại hóa nhất”.
“Cho dù muốn quay phim, cũng không thể nào quay ở đại học Trung Hải”.
“Chẳng lẽ là phim xuyên không về hiện đại?”
Người phụ nữ trung niên không để ý đến Tô Ấu Ninh, nhìn chằm chằm Chu Nhược Giai giống như đang nhìn một món bảo bối.
Trong ánh mắt phát sáng!
Gật đầu liên tục!
Một lát sau, bà ta mới cười nói: “Cô gái, thể chất của cô rất đặc biệt”.
“Theo tôi về Côn Luân Hư, nơi đó là nơi mà tất cả mọi người đều khao khát được đến”.
Nói xong.
Bà ta đưa ra một cánh tay.
Tóm về phía Chu Nhược Giai!
Chu Nhược Giai kinh sợ, lùi lại nửa bước theo bản năng: “Tôi không đi”.
Người phụ nữ trung niên cau mày, trực tiếp tóm chặt cổ tay của Chu Nhược Giai: “Không đi? Ha ha, cô không quyết định được”.
“Đi theo tôi đi, sau này cô sẽ cảm ơn tôi…”
“Dừng tay!”
Một giọng nói âm lạnh vang lên.
Chu Nhược Giai và Tô Ấu Ninh nhìn qua.
Năm người đàn ông mặc áo choàng đen đột nhiên xuất hiện.
Rõ ràng là đang là thời điểm giao mùa giữa hè và thu, nhiệt độ bên ngoài vẫn còn ba mươi mấy độ.
Khoảnh khắc những người này xuất hiện, hai cô gái không nhịn được phải ớn lạnh.
Lạnh lẽo!
Âm lạnh!
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Vẻ mặt không thể tin nổi.
Trước khi anh mười tám tuổi, vốn không biết tu võ là gì.
Càng không tiếp xúc với võ giả.
Nhưng tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại nói, lúc anh một hai tháng tuổi, đã được người khác rửa gân dẹp tủy?”
Vậy rốt cuộc là thế nào?
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bình tĩnh nói: “Tôi còn tưởng cậu biết, thì ra cậu không biết”.
“Thực ra chuyện này, tôi đã phát hiện ra từ lúc ký điều ước với cậu rồi”.
“Cơ thể của cậu, từ nhỏ đã từng được người khác rửa gân dẹp tủy một lần”.
“Hơn nữa, đó là kiểu rửa gân dẹp tủy triệt để, thay đổi thiên phú luyện võ của cậu”.
“Đồng thời cơ thể này của cậu vốn đã rất nghịch thiên, thích hợp tu võ”.
“Lại thêm rửa gân dẹp tủy, cậu mới có tốc độ tu luyện nghịch thiên như hiện giờ!”
Diệp Bắc Minh lại ngẩn người.
Trong phút chốc, anh nghĩ đến rất nhiều việc.
Chẳng lẽ là mẹ của mình đã làm tất cả việc này?
Đúng rồi!
Chắc chắn là mẹ làm.
Nếu không, làm sao bà ấy lại thu thập dược liệu khắp nơi.
Từ Giang Nam đến Long Đô, rồi đến Hương Đảo, cuối cùng còn đến Đông Doanh.
Ban đầu.
Diệp Bắc Minh còn tưởng rằng mẹ mình bị thương, cần dược liệu để trị thương.
Bây giờ vừa nghe tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích, Diệp Bắc Minh liền hiểu ra.
Mẹ thu thập dược liệu, không phải là để trị thương, mà để rửa gân dẹp tủy cho mình!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Cậu nhóc, cậu rất thông minh, chắc là biết mẹ cậu thu thập dược liệu để làm gì rồi chứ?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tôi hiểu rồi”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ cười một tiếng: “Bây giờ tôi có thể khẳng định, mẹ của cậu chắc chắn không phải là người của thế giới này”.
“Mà đến từ thế giới cấp cao hơn, có lẽ tôi cũng được bà ấy đưa đến địa cầu”.
Diệp Bắc Minh hơi suy ngẫm.
Có phải mẹ đã rời đi rồi không?
Còn ở trên thế giới này không?
…
Cùng lúc đó.
Thành phố Giang Nam.
Trong đại doanh của Vạn Lăng Phong, ông ta đang xử lý chính sự.
Bỗng nhiên, một bóng đen xông vào văn phòng của ông ta.
“Ai?”
Vạn Lăng Phong soạt một cái đứng bật dậy, đôi mắt ngưng lại: “To gan thật đấy, ngay cả bộ chiến đấu Đông Nam mà cũng dám xông vào?”
Đối phương có thể tránh được lính canh gác.
Xuất hiện ở đây.
Tuyệt đối không đơn giản!
Bóng đen cất giọng âm lạnh: “Ngoại trừ bộ chiến đấu Long Đô và Long Hồn, thiên hạ không có nơi nào mà điện Huyết Hồn không dám đến!”
“Ông đến từ điện Huyết Hồn?”
Đồng tử của Vạn Lăng Phong co lại.
Phập!
Bóng đen bước ra một bước, lập tức xuất hiện trước mặt Vạn Lăng Phong, giơ tay ấn vai của ông ta xuống.
Vạn Lăng Phong đang định kháng cự, liền bị thương nặng, phun ra một ngụm máu tươi.
Ngã bò dưới đất!
Toàn thân gò bó.
Vạn Lăng Phong chấn hãi: “Ông… người của điện Huyết Hồn… làm sao ông dám ra tay với tôi?”
“Tôi là người quan chức Long Quốc…”
Bóng đen cười lạnh lùng: “Muốn trách thì trách ông không nên là người của Diệp Bắc Minh!”
“Điện chủ đã hạ lệnh, bất kỳ người nào có quan hệ với Diệp Bắc Minh, giết không cần hỏi!”
“Đưa đi!”
Hai huyết thị của điện Huyết Hồn đi vào.
Đưa Vạn Lăng Phong đi.
Trong lúc đó.
Trong văn phòng của tập đoàn Tuyết Minh.
Một cô gái diêm dúa đá mở cánh cửa văn phòng đi vào trong.
“Cô Hạ, đi theo chúng tôi một chuyến đi?”
Hạ Nhược Tuyết đặt tài liệu trong tay xuống: “Cô là người của nhà họ Đường?”
Cô gái cười gật đầu: “Cô Hạ thật thông minh, môn chủ đã nói, cậu chủ khi còn sống không có được cô”.
“Sau khi chết, cô cũng phải cùng cậu ấy kết thành vợ chồng”.
“Cho nên, mời đi theo chúng tôi một chuyến!”
“Đúng rồi, tốt nhất cô đừng kháng cự, nếu không, tất cả nhân viên của tập đoàn Tuyết Minh sẽ chết”.
Hạ Nhược Tuyết tái mặt.
Vợ của người chết?
Muốn cô ấy gả cho một người chết ư?”
Lúc này.
Tôn Thiến ở một bên xông ra, tay cầm bình cứu hỏa.
Xịt lung tung khắp chỗ!
Khói bụi đầy phòng!
“Nhược Tuyệt, đi thôi! Cậu mau chạy đi!”
Cô gái của Đường Môn lạnh mặt, hình bóng nhanh nhẹn mạnh mẽ, lập tức tóm chặt cổ họng của Tôn Thiến.
Định bóp nát.
“Dừng tay!”
Một tiếng quát vang lên.
Hạ Nhược Tuyết đứng trước cửa sổ, nửa người trên vươn ra ngoài: “Nếu cô giết cô ấy, tôi sẽ nhảy xuống ngay lập tức”.
“Độ cao ba mươi chín tầng, tôi sẽ ngã thành vũng bùn”.
“Đến lúc đó tôi xem cô ăn nói thế nào với Đường môn chủ!”
“Cô!”
Cô gái đó kinh hãi, chậm rãi buông lỏng Tôn Thiến.
Tiện tay lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng Tôn Thiến.
“Cô cho tôi uống cái gì thế hả?”
Tôn Thiến tái mặt.
Cô gái Đường Môn cười xấu xa: “Không có gì, chỉ là một viên thuốc độc bình thường thôi”.
“Trong một ngày, toàn thân cô sẽ nát rữa”.
“Đương nhiên, cô sẽ không chết”.
“Nhưng cả đời cô, làn da của cô sẽ giống như con cóc”.
Tôn Thiến sợ ngẩn người, mềm nhũn ngồi dưới đất như con vịt: “A…”
“Đưa đi!”
Cô gái Đường Môn hạ lệnh.
Mấy người tiến lên đưa Hạ Nhược Tuyết đi.
Trung Hải.
Đại học Trung Hải.
Chu Nhược Giai và Tô Ấu Ninh vừa từ thư viện đi ra.
Bỗng nhiên, một người phụ nữ trung niên ăn mặc màu mè chặn hai người lại.
Chu Nhược Giai cảm thấy kỳ lạ: “Bà cô này, bà có chuyện gì à?”
Tô Ấu Ninh cau mày: “Ăn mặc thật kỳ lạ, sao áo của bà hơi giống cổ trang thế?”
“Chẳng lẽ là đang quay phim sao?”
“Không đúng, Trung Hải là thủ đô, thành phố hiện đại hóa nhất”.
“Cho dù muốn quay phim, cũng không thể nào quay ở đại học Trung Hải”.
“Chẳng lẽ là phim xuyên không về hiện đại?”
Người phụ nữ trung niên không để ý đến Tô Ấu Ninh, nhìn chằm chằm Chu Nhược Giai giống như đang nhìn một món bảo bối.
Trong ánh mắt phát sáng!
Gật đầu liên tục!
Một lát sau, bà ta mới cười nói: “Cô gái, thể chất của cô rất đặc biệt”.
“Theo tôi về Côn Luân Hư, nơi đó là nơi mà tất cả mọi người đều khao khát được đến”.
Nói xong.
Bà ta đưa ra một cánh tay.
Tóm về phía Chu Nhược Giai!
Chu Nhược Giai kinh sợ, lùi lại nửa bước theo bản năng: “Tôi không đi”.
Người phụ nữ trung niên cau mày, trực tiếp tóm chặt cổ tay của Chu Nhược Giai: “Không đi? Ha ha, cô không quyết định được”.
“Đi theo tôi đi, sau này cô sẽ cảm ơn tôi…”
“Dừng tay!”
Một giọng nói âm lạnh vang lên.
Chu Nhược Giai và Tô Ấu Ninh nhìn qua.
Năm người đàn ông mặc áo choàng đen đột nhiên xuất hiện.
Rõ ràng là đang là thời điểm giao mùa giữa hè và thu, nhiệt độ bên ngoài vẫn còn ba mươi mấy độ.
Khoảnh khắc những người này xuất hiện, hai cô gái không nhịn được phải ớn lạnh.
Lạnh lẽo!
Âm lạnh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất