Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 254: Có phiền toái?
Người bên cạnh Long Chủ!
Lại đi theo sau lưng tiểu sư bá?
Không thể nào!
Phải biết rằng, khi thư ký Tiền đi Trung Hải thị sát, những tầng lớp cấp cao kia đều phải đi theo phía sau tiếp đón.
Lúc này.
Thư ký Tiền lại đi theo sau lưng Diệp Bắc Minh, Tô Mạc Già cũng phải ngơ ngác!
Cho dù là thiếu soái của Long Hồn cũng không thể có đãi ngộ này.
Thư ký Tiền mỉm cười chìa tay ra: “Cô Tô, xin chào”.
“Ách, chào ông, chào ông”.
Tô Mạc Già có chút ngơ ngác.
Liền vội vàng tiến lên bắt tay.
Diệp Bắc Minh lên xe: “Đi thôi, về trước đã”.
Thư ký Tiền gật đầu, mọi người cùng nhau lên xe.
Tô Mạc Già lại liếc nhìn Dạ Kiêu, sao người này lại cầm một cánh tay cụt? Còn bị thương?
Không có suy nghĩ nhiều.
Chắc là người bên cạnh thư ký Tiền.
Xe của thư ký Tiền trực tiếp lại về doanh trại Thiên Cơ.
Diệp Bắc Minh tìm được một căn phòng, trực tiếp ôm Tô Ấu Ninh đi vào.
Cắm kim bạc xuống!
Tô Ấu Ninh tỉnh lại, nhìn thấy đã rời khỏi thiên lao, lập tức gào khóc.
Sau khoảng mười phút, cô ta dần ngừng khóc.
Giọng Diệp Bắc Minh truyền tới: “Người đưa Nhược Giai đi là ai, kể ngọn nguồn tình huống lúc đó cho tôi”.
Năm phút sau.
Tô Ấu Ninh cẩn thận nói một lần tình huống lúc đó.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Địa bàn Côn Luân?”
“Nhìn trúng thể chất của Nhược Giai, muốn truyền thụ công pháp tu võ cho cô ấy?”
Nghe đến đây.
Diệp Bắc Minh thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không phải bị người của điện Huyết Hồn mang đi là được.
Địa bàn Côn Luân quả thật có một vài cường giả tuyệt thế thích ra xã hội bên ngoài thu nhận đệ tử.
Nếu Nhược Giai bị cường giả của địa bàn Côn Luận nhận làm đệ tử, chưa chắc không phải chuyện tốt.
Nhưng dù Nhược Giai không phải bị người của điện Huyết Hồn mang đi!
Cũng phải diệt Điện Huyết Hồn!
Diệp Bắc Minh nói: “Cô ở đây nghỉ ngơi cho khỏe, chờ vết thương cô khỏi, tôi bảo người đưa cô về Trung Hải”.
Đi ra khỏi phòng.
Lúc này.
Anh đã để lại trong lòng Tô Ấu Ninh ấn tượng không thể xóa nhòa.
Rất nhanh, Diệp Bắc Minh đến một căn phòng khác.
Dạ Kiêu ngồi đó, đang cầm chỉ khâu quần áo nối cánh tay mình lại.
Là một ác nhân!
Thấy Diệp Bắc Minh đi vào, Dạ Kiêu dừng lại: “Tôi biết cậu muốn hỏi gì, tôi là người thông minh, cậu rất lợi hại”.
“Hai mươi ba năm trước người phụ nữ giống cậu đã từng xuất hiện ở Tượng Quốc, sở dĩ nhìn thấy cậu liền nhớ đến bà ta, là vì bà ta để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc”.
“Đây là người phụ nữ thực lực vô cùng đáng sợ, tất cả cao thủ võ đạo của Tượng Quốc,
Đều không phải đối thủ của bà ta”.
“Cuối cùng, bà ta tiến vào một khu vực thần bí ở Tam Giác Vàng, sau đó thì tôi không biết nữa”.
Dạ Kiêu nói một hơi.
Có chút lo lắng!
Vừa rồi Diệp Bắc Minh xé toạc cánh tay ông ta.
Có thể không lo lắng sao?
Càng không nói đến cậu thanh niên này tướng mạo giống hệt người phụ nữ hai mươi ba năm trước.
Có lẽ… là con trai của bà ta?
Dạ Kiêu không ngốc, điều này rất dễ đoán được.
Diệp Bắc Minh khen ngợi: “Ông rất thông minh, không để tôi lãng phí miệng lưỡi”.
Dạ Kiêu cúi đầu, tiếp tục vá lại cánh tay: “Bởi vì tôi không muốn chết”.
Vèo!
Diệp Bắc Minh bước ra, đột nhiên xuất hiện trước mặt Dạ Kiêu.
Dạ Kiêu lấy làm kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh.
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh giơ tay túm lấy cánh tay gãy của Dạ Kiêu!
Mấy cây kim bạc rơi xuống, đâm vào tay cụt của ông ta, nối liền mạch máu.
Anh lại lấy ra thuốc bột, vẩy vào vị trí vết thương.
Dạ Kiêu trợn tròn mắt, lộ ra vẻ mặt không dám tin!
Cánh tay của mình đã có thể cử động!
Mặc dù vẫn đau, nhưng cánh tay này bị xé nát đó!
Loại y thuật thần kỳ này quá nghịch thiên rồi!
Diệp Bắc Minh xoay người rời đi: “Tự băng bó, vài ba ngày là có thể khôi phục”.
“Không ảnh hưởng đến thực lực võ đạo của ông”.
“Vẫn là câu nói đó, ông có thể chạy trốn bất cứ lúc nào, chỉ cần ông có thể chạy thoát!”
“Cuối cùng, chờ tôi rảnh, theo tôi đi một chuyến đến Tượng Quốc, nếu tôi phát hiện ông lừa tôi, chết!”
Dạ Kiêu nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh.
Ngây người!
Thủ đoạn ác liệt này!
Thực lực võ đạo kinh người!
Còn có y thuật nghịch thiên!
Cũng không khiến ông ta kinh ngạc, bất ngờ.
Ngược lại là vẻ kinh hãi khiếp sợ!
Thủ đoạn này dù xuất hiện trên người ai, tương lai người đó đều tiền đồ vô hạn.
Nhưng loại năng lực đặc biệt này sao có thể đồng thời xuất hiện trên cùng một người?
Dạ Kiêu sống nhiều năm như vậy, dù sao cũng là một Võ Tông!
Lúc này.
Lại có một loại cảm giác bị mị lực của Diệp Bắc Minh thuyết phục, ông ta nhìn về bóng lưng Diệp Bắc Minh hô lớn: “Cậu là ai?”
Ba chữ mơ hồ truyền đến.
“Diệp Bắc Minh”.
...
Rời khỏi chỗ Dạ Kiêu không lâu.
Thư ký Tiền cười tủm tỉm: “Diệp thiếu soái, chiến tích lần này của cậu quá khiếp sợ!”
“Long Chủ đã biết chuyện của đảo quốc Đông Doanh”.
“Từ nay về sau, Đông Doanh không phải mối uy hiếp với Long Quốc nữa!”
“Phía Hùng Quốc, Lang Quốc, Đức Quốc phản ứng rất lớn, có chút khó giải quyết”.
Nói đến đây.
Thư ký Tiền ngừng lại một chút, cau mày: “Còn có…”
“Đường Môn của tỉnh Xuyên Thục, cậu cứ thế tiêu diệt, vấn đề e rằng khá lớn”.
Diệp Bắc Minh nhìn ông ta: “Sao thế, có phiền toái?”
Lại đi theo sau lưng tiểu sư bá?
Không thể nào!
Phải biết rằng, khi thư ký Tiền đi Trung Hải thị sát, những tầng lớp cấp cao kia đều phải đi theo phía sau tiếp đón.
Lúc này.
Thư ký Tiền lại đi theo sau lưng Diệp Bắc Minh, Tô Mạc Già cũng phải ngơ ngác!
Cho dù là thiếu soái của Long Hồn cũng không thể có đãi ngộ này.
Thư ký Tiền mỉm cười chìa tay ra: “Cô Tô, xin chào”.
“Ách, chào ông, chào ông”.
Tô Mạc Già có chút ngơ ngác.
Liền vội vàng tiến lên bắt tay.
Diệp Bắc Minh lên xe: “Đi thôi, về trước đã”.
Thư ký Tiền gật đầu, mọi người cùng nhau lên xe.
Tô Mạc Già lại liếc nhìn Dạ Kiêu, sao người này lại cầm một cánh tay cụt? Còn bị thương?
Không có suy nghĩ nhiều.
Chắc là người bên cạnh thư ký Tiền.
Xe của thư ký Tiền trực tiếp lại về doanh trại Thiên Cơ.
Diệp Bắc Minh tìm được một căn phòng, trực tiếp ôm Tô Ấu Ninh đi vào.
Cắm kim bạc xuống!
Tô Ấu Ninh tỉnh lại, nhìn thấy đã rời khỏi thiên lao, lập tức gào khóc.
Sau khoảng mười phút, cô ta dần ngừng khóc.
Giọng Diệp Bắc Minh truyền tới: “Người đưa Nhược Giai đi là ai, kể ngọn nguồn tình huống lúc đó cho tôi”.
Năm phút sau.
Tô Ấu Ninh cẩn thận nói một lần tình huống lúc đó.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Địa bàn Côn Luân?”
“Nhìn trúng thể chất của Nhược Giai, muốn truyền thụ công pháp tu võ cho cô ấy?”
Nghe đến đây.
Diệp Bắc Minh thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không phải bị người của điện Huyết Hồn mang đi là được.
Địa bàn Côn Luân quả thật có một vài cường giả tuyệt thế thích ra xã hội bên ngoài thu nhận đệ tử.
Nếu Nhược Giai bị cường giả của địa bàn Côn Luận nhận làm đệ tử, chưa chắc không phải chuyện tốt.
Nhưng dù Nhược Giai không phải bị người của điện Huyết Hồn mang đi!
Cũng phải diệt Điện Huyết Hồn!
Diệp Bắc Minh nói: “Cô ở đây nghỉ ngơi cho khỏe, chờ vết thương cô khỏi, tôi bảo người đưa cô về Trung Hải”.
Đi ra khỏi phòng.
Lúc này.
Anh đã để lại trong lòng Tô Ấu Ninh ấn tượng không thể xóa nhòa.
Rất nhanh, Diệp Bắc Minh đến một căn phòng khác.
Dạ Kiêu ngồi đó, đang cầm chỉ khâu quần áo nối cánh tay mình lại.
Là một ác nhân!
Thấy Diệp Bắc Minh đi vào, Dạ Kiêu dừng lại: “Tôi biết cậu muốn hỏi gì, tôi là người thông minh, cậu rất lợi hại”.
“Hai mươi ba năm trước người phụ nữ giống cậu đã từng xuất hiện ở Tượng Quốc, sở dĩ nhìn thấy cậu liền nhớ đến bà ta, là vì bà ta để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc”.
“Đây là người phụ nữ thực lực vô cùng đáng sợ, tất cả cao thủ võ đạo của Tượng Quốc,
Đều không phải đối thủ của bà ta”.
“Cuối cùng, bà ta tiến vào một khu vực thần bí ở Tam Giác Vàng, sau đó thì tôi không biết nữa”.
Dạ Kiêu nói một hơi.
Có chút lo lắng!
Vừa rồi Diệp Bắc Minh xé toạc cánh tay ông ta.
Có thể không lo lắng sao?
Càng không nói đến cậu thanh niên này tướng mạo giống hệt người phụ nữ hai mươi ba năm trước.
Có lẽ… là con trai của bà ta?
Dạ Kiêu không ngốc, điều này rất dễ đoán được.
Diệp Bắc Minh khen ngợi: “Ông rất thông minh, không để tôi lãng phí miệng lưỡi”.
Dạ Kiêu cúi đầu, tiếp tục vá lại cánh tay: “Bởi vì tôi không muốn chết”.
Vèo!
Diệp Bắc Minh bước ra, đột nhiên xuất hiện trước mặt Dạ Kiêu.
Dạ Kiêu lấy làm kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh.
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh giơ tay túm lấy cánh tay gãy của Dạ Kiêu!
Mấy cây kim bạc rơi xuống, đâm vào tay cụt của ông ta, nối liền mạch máu.
Anh lại lấy ra thuốc bột, vẩy vào vị trí vết thương.
Dạ Kiêu trợn tròn mắt, lộ ra vẻ mặt không dám tin!
Cánh tay của mình đã có thể cử động!
Mặc dù vẫn đau, nhưng cánh tay này bị xé nát đó!
Loại y thuật thần kỳ này quá nghịch thiên rồi!
Diệp Bắc Minh xoay người rời đi: “Tự băng bó, vài ba ngày là có thể khôi phục”.
“Không ảnh hưởng đến thực lực võ đạo của ông”.
“Vẫn là câu nói đó, ông có thể chạy trốn bất cứ lúc nào, chỉ cần ông có thể chạy thoát!”
“Cuối cùng, chờ tôi rảnh, theo tôi đi một chuyến đến Tượng Quốc, nếu tôi phát hiện ông lừa tôi, chết!”
Dạ Kiêu nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh.
Ngây người!
Thủ đoạn ác liệt này!
Thực lực võ đạo kinh người!
Còn có y thuật nghịch thiên!
Cũng không khiến ông ta kinh ngạc, bất ngờ.
Ngược lại là vẻ kinh hãi khiếp sợ!
Thủ đoạn này dù xuất hiện trên người ai, tương lai người đó đều tiền đồ vô hạn.
Nhưng loại năng lực đặc biệt này sao có thể đồng thời xuất hiện trên cùng một người?
Dạ Kiêu sống nhiều năm như vậy, dù sao cũng là một Võ Tông!
Lúc này.
Lại có một loại cảm giác bị mị lực của Diệp Bắc Minh thuyết phục, ông ta nhìn về bóng lưng Diệp Bắc Minh hô lớn: “Cậu là ai?”
Ba chữ mơ hồ truyền đến.
“Diệp Bắc Minh”.
...
Rời khỏi chỗ Dạ Kiêu không lâu.
Thư ký Tiền cười tủm tỉm: “Diệp thiếu soái, chiến tích lần này của cậu quá khiếp sợ!”
“Long Chủ đã biết chuyện của đảo quốc Đông Doanh”.
“Từ nay về sau, Đông Doanh không phải mối uy hiếp với Long Quốc nữa!”
“Phía Hùng Quốc, Lang Quốc, Đức Quốc phản ứng rất lớn, có chút khó giải quyết”.
Nói đến đây.
Thư ký Tiền ngừng lại một chút, cau mày: “Còn có…”
“Đường Môn của tỉnh Xuyên Thục, cậu cứ thế tiêu diệt, vấn đề e rằng khá lớn”.
Diệp Bắc Minh nhìn ông ta: “Sao thế, có phiền toái?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất