Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 261: Xét xử Diệp Bắc Minh?
Sát ý khủng khiếp như thủy triều!
Tách tách tách!
Ánh đèn trong phòng bật tắt liên tục.
Ngay cả dòng điện trong dây điện đều bị sát ý của Diệp Bắc Minh làm ảnh hưởng.
Dạ Kiêu hoảng sợ run rẩy toàn thân, quần áo bị mồ hôi thấm ướt.
Con ngươi ông ta co thắt kịch liệt!
Sát ý đáng sợ quá!
Quả thật còn đáng sợ hơn thợ săn - vua sát thủ trong bảng xếp hạng ngầm ông ta đã từng gặp qua!
‘Vua sát thủ và hắn so sánh với nhau, quả thật là một dưới đất, một trên trời!’
‘Diệp Bắc Minh? Diệp Bắc Minh!’
Trong lòng Dạ Kiêu mặc niệm cái tên này: ‘Rốt cuộc cậu là ai?’
Một lát sau.
Diệp Bắc Minh thu lại sát ý.
Giống như tất cả những thứ vừa rồi chưa từng xảy ra!
“Cái này…”
Dạ Kiêu càng kinh hãi.
Làm sao anh có thể thu phóng sát ý tự nhiên như vậy?
Giọng nói Diệp Bắc Minh truyền tới, lạnh băng thấu xương: “Lăng Phong, tôi lập tức lên đường”.
“Ông ở Cảng Đảo chờ tôi, sau đó chúng ta cùng đi Tượng Quốc”.
Vạn Lăng Phong trả lời: “Rõ!”
Cúp điện thoại.
Lúc này Diệp Bắc Minh hạ lệnh cho toàn thể đội Thiên Cơ, sau khi uống đan dược thì ra ngoài lịch luyện.
Còn mình thì lập tức cất cánh ở sân bay của đội Thiên Cơ, chuẩn bị đi Cảng Đảo.
Bỗng nhiên.
Một chiếc xe lái vào đội Thiên Cơ, ngăn máy bay của Diệp Bắc Minh lại.
Một người đàn ông trung niên bước từ trên xe xuống: “Diệp Bắc Minh, cậu muốn đi đâu, chuẩn bị chạy trốn sao?”
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Ông là ai?”
Người đàn ông trung niên mặt đầy ngạo mạn: “Tôi là người của hội trưởng lão Long Quốc, Hà Thiên Hùng!”
“Cậu có thể gọi tôi là Hà chấp pháp sứ!”
“Diệp Bắc Minh cậu hành vi hung ác, giết người lung tung, đã không tuân theo pháp luật Long Quốc một cách nghiêm trọng”.
“Tôi đại diện cho các vị trưởng lão trong hội trưởng lão, bây giờ đưa cậu về quy án!”
Ra lệnh: “Diệp Bắc Minh cậu có quyền giữ yên lặng, nhưng mỗi lời cậu nói ra đều xem như là bằng chứng trước tòa!”
“Bắt lại!”
Sau lưng Hà Thiên Hùng.
Một đám chấp pháp cầm theo xiềng xích đi về phía Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh chẳng buồn phí lời.
Bùm!
Giáng một cái tát!
Kình khí khủng khiếp tấn công tới, Hà Thiên Hùng toàn thân nổ tung, hóa thành sương máu!
Những chấp pháp kia cũng ngây người.
Mẹ kiếp!
Sợ đến mức toàn thân run rẩy, không nhịn được lui về phía sau!
Thậm chí cả chấp pháp sứ của hội trưởng lão Diệp Bắc Minh cũng dám giết?
“Đi!”
Diệp Bắc Minh chẳng buồn để ý đến đám tép diu này, xoay người bước lên máy bay.
...
Hội trường hội trưởng lão.
Một đám tầng lớp cấp cao Long Quốc đang chờ ở đây.
Chắc hẳn không bao lâu nữa sẽ truyền đến tin tức Diệp Bắc Minh bị bắt về quy án!
Hà Thiên Hùng đại diện hội trưởng lão đi thi hành pháp luật.
Lá gan của Diệp Bắc Minh dù lớn cũng chắc chắn không dám đối địch với hội trưởng lão!
Một đám tầng lớp cấp cao nhà họ Đường, nhà họ Phó, nhà họ Hoa, nhà họ Diệp đều có mặt ở đây.
Ngụy Kinh Phú, Đường Kình Thương, Tần Tướng Thần đều ngồi trên ghế trưởng lão.
Ngay cả Diệp Lăng Tiêu cũng đích thân đến!
Có thể tưởng tượng được.
Đây là cảnh tượng như thế nào!
“Hừm, Diệp Bắc Minh này quá kiêu ngạo!”
“Thật sự cho rằng không ai có thể trừng trị được hắn sao?”
“Ngày trước hắn làm điều xằng bậy ở Trung Hải, làm loạn ở ngoài tỉnh không ảnh hưởng đến chúng ta thì cũng thôi đi”.
“Bây giờ ở Long Đô cũng dám làm vậy!!!”
Ầm ầm ầm!
Lão giả này đập bàn: “Long Đô là nơi nào? Là địa bàn của chúng ta!”
“Lần này nhất định phải khiến hắn cúi đầu”.
“Dứt khoát phế bỏ tu vi, nhốt vào tầng thứ mười trong thiên lao Long Hồn!”
“Ý kiến hay!”
Một vài trưởng lão bàn luận riêng, liên tục cười lạnh.
Tầng thứ mười trong thiên lao Long Hồn.
Người đã vào thì không ra được.
Ngày trước Long Quốc đã từng có võ giả đứng đầu.
Sau khi bị giam vào tầng thứ mười trong thiên lao Long Hồn, ngay cả sóng gió cũng không nổi lên được.
Hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mọi người!
Sắc mặt đám người nhà họ Đường, nhà họ Phó, nhà họ Tần, nhà họ Hoa u ám đến đáng sợ.
“Báo!”
Đột nhiên, một chấp pháp sứ vội vàng xông vào hội trường hội trưởng lão.
Soạt!
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn sang.
Đối mặt với vô số ánh mắt ở đây, chấp pháp sứ này áp lực cực lớn.
Một lão giả mặc đồ Trung Sơn mở miệng: “Sao hả, lắp ba lắp bắp, nói!”
“Hà Thiên Hùng đâu, không phải bảo ông ta bắp Diệp Bắc Minh về xét xử ư?”
“Người đâu?”
Giọng chấp pháp sứ này run rẩy: “Ông Hà… ông ấy bị Diệp Bắc Minh một chưởng tát chết rồi!”
“Cái gì?!!!”
Hội trường tĩnh mịch!
Yên lặng như tờ chừng ba phút.
Giây tiếp theo.
Vù!
Toàn bộ hội trường hội trưởng lão bùng nổ.
“Diệp Bắc Minh đâu?”
“Hắn… chạy rồi! Ngồi máy bay chạy mất! Đã rời khỏi Long Đô!”
Lão giả này đập bàn, tức giận hét lên: “Diệp Bắc Minh, mày coi thường quốc pháp, giết chấp pháp sứ hội trưởng lão, còn muốn lợi dụng thoát khỏi Long Đô?”
“Người đâu, truy nã Diệp Bắc Minh toàn quốc!”
...
Thời điểm máy bay rời khỏi Long Đô.
Trong một trang viên nào đó ở Long Đô.
Tại phòng kín.
Một lão giả kinh ngạc hỏi: “Hắn thật sự rời khỏi Long Đô rồi?”
Một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh lão giả: “Đúng vậy, Diệp Bắc Minh đã rời khỏi Long Đô”.
“Chúng ta lợi dụng kỹ thuật truyền tin, nghe lén điện thoại của Diệp Bắc Minh và Vạn Lăng Phong”.
“Nghe ý tứ của Diệp Bắc Minh, hắn một mực muốn đi tìm người phụ nữ năm đó!”
“Hơn nữa, lần này Diệp Bắc Minh rời khỏi Long Đô, chuẩn bị đi Tượng Quốc”.
Trong phòng kín trở nên im lặng.
Mười mấy giây sau.
“Ha ha ha ha!”
Một tiếng cười dữ tợn truyền tới: “Diệp Bắc Minh ơi là Diệp Bắc Minh, mày thật sự dám rời khỏi Long Quốc?”
“Lần trước mày đi Đông Doanh, đi nhanh mà đến cũng nhanh”.
“Còn có mấy sư tỷ của mày và đại quân đều canh chừng ở Đông Doanh, không thể nào ra tay”.
“Lần này, mày dễ dàng rời khỏi Long Quốc, đi Tượng Quốc?”
“Mày có biết Tượng Quốc là nơi nào không? Đây chính là vùng đất vô chủ!”
Giọng nói lạnh lẽo: “Năm đó, mẹ mày suýt chút nữa chết ở Tượng Quốc”.
“Diệp Bắc Minh, nơi đó vừa hay làm đất chôn mày!”
Liên lạc thợ săn cho tôi, nếu như có thể lấy được bí mật trên người Diệp Bắc Minh là tốt nhất”.
“Nếu không có được, giết!”
Cơ thể người đàn ông trung niên run lên: “Rõ!”
Thợ săn!
Đây chính là cường già đứng đầu trên bảng xếp hạng ngầm.
Tách tách tách!
Ánh đèn trong phòng bật tắt liên tục.
Ngay cả dòng điện trong dây điện đều bị sát ý của Diệp Bắc Minh làm ảnh hưởng.
Dạ Kiêu hoảng sợ run rẩy toàn thân, quần áo bị mồ hôi thấm ướt.
Con ngươi ông ta co thắt kịch liệt!
Sát ý đáng sợ quá!
Quả thật còn đáng sợ hơn thợ săn - vua sát thủ trong bảng xếp hạng ngầm ông ta đã từng gặp qua!
‘Vua sát thủ và hắn so sánh với nhau, quả thật là một dưới đất, một trên trời!’
‘Diệp Bắc Minh? Diệp Bắc Minh!’
Trong lòng Dạ Kiêu mặc niệm cái tên này: ‘Rốt cuộc cậu là ai?’
Một lát sau.
Diệp Bắc Minh thu lại sát ý.
Giống như tất cả những thứ vừa rồi chưa từng xảy ra!
“Cái này…”
Dạ Kiêu càng kinh hãi.
Làm sao anh có thể thu phóng sát ý tự nhiên như vậy?
Giọng nói Diệp Bắc Minh truyền tới, lạnh băng thấu xương: “Lăng Phong, tôi lập tức lên đường”.
“Ông ở Cảng Đảo chờ tôi, sau đó chúng ta cùng đi Tượng Quốc”.
Vạn Lăng Phong trả lời: “Rõ!”
Cúp điện thoại.
Lúc này Diệp Bắc Minh hạ lệnh cho toàn thể đội Thiên Cơ, sau khi uống đan dược thì ra ngoài lịch luyện.
Còn mình thì lập tức cất cánh ở sân bay của đội Thiên Cơ, chuẩn bị đi Cảng Đảo.
Bỗng nhiên.
Một chiếc xe lái vào đội Thiên Cơ, ngăn máy bay của Diệp Bắc Minh lại.
Một người đàn ông trung niên bước từ trên xe xuống: “Diệp Bắc Minh, cậu muốn đi đâu, chuẩn bị chạy trốn sao?”
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Ông là ai?”
Người đàn ông trung niên mặt đầy ngạo mạn: “Tôi là người của hội trưởng lão Long Quốc, Hà Thiên Hùng!”
“Cậu có thể gọi tôi là Hà chấp pháp sứ!”
“Diệp Bắc Minh cậu hành vi hung ác, giết người lung tung, đã không tuân theo pháp luật Long Quốc một cách nghiêm trọng”.
“Tôi đại diện cho các vị trưởng lão trong hội trưởng lão, bây giờ đưa cậu về quy án!”
Ra lệnh: “Diệp Bắc Minh cậu có quyền giữ yên lặng, nhưng mỗi lời cậu nói ra đều xem như là bằng chứng trước tòa!”
“Bắt lại!”
Sau lưng Hà Thiên Hùng.
Một đám chấp pháp cầm theo xiềng xích đi về phía Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh chẳng buồn phí lời.
Bùm!
Giáng một cái tát!
Kình khí khủng khiếp tấn công tới, Hà Thiên Hùng toàn thân nổ tung, hóa thành sương máu!
Những chấp pháp kia cũng ngây người.
Mẹ kiếp!
Sợ đến mức toàn thân run rẩy, không nhịn được lui về phía sau!
Thậm chí cả chấp pháp sứ của hội trưởng lão Diệp Bắc Minh cũng dám giết?
“Đi!”
Diệp Bắc Minh chẳng buồn để ý đến đám tép diu này, xoay người bước lên máy bay.
...
Hội trường hội trưởng lão.
Một đám tầng lớp cấp cao Long Quốc đang chờ ở đây.
Chắc hẳn không bao lâu nữa sẽ truyền đến tin tức Diệp Bắc Minh bị bắt về quy án!
Hà Thiên Hùng đại diện hội trưởng lão đi thi hành pháp luật.
Lá gan của Diệp Bắc Minh dù lớn cũng chắc chắn không dám đối địch với hội trưởng lão!
Một đám tầng lớp cấp cao nhà họ Đường, nhà họ Phó, nhà họ Hoa, nhà họ Diệp đều có mặt ở đây.
Ngụy Kinh Phú, Đường Kình Thương, Tần Tướng Thần đều ngồi trên ghế trưởng lão.
Ngay cả Diệp Lăng Tiêu cũng đích thân đến!
Có thể tưởng tượng được.
Đây là cảnh tượng như thế nào!
“Hừm, Diệp Bắc Minh này quá kiêu ngạo!”
“Thật sự cho rằng không ai có thể trừng trị được hắn sao?”
“Ngày trước hắn làm điều xằng bậy ở Trung Hải, làm loạn ở ngoài tỉnh không ảnh hưởng đến chúng ta thì cũng thôi đi”.
“Bây giờ ở Long Đô cũng dám làm vậy!!!”
Ầm ầm ầm!
Lão giả này đập bàn: “Long Đô là nơi nào? Là địa bàn của chúng ta!”
“Lần này nhất định phải khiến hắn cúi đầu”.
“Dứt khoát phế bỏ tu vi, nhốt vào tầng thứ mười trong thiên lao Long Hồn!”
“Ý kiến hay!”
Một vài trưởng lão bàn luận riêng, liên tục cười lạnh.
Tầng thứ mười trong thiên lao Long Hồn.
Người đã vào thì không ra được.
Ngày trước Long Quốc đã từng có võ giả đứng đầu.
Sau khi bị giam vào tầng thứ mười trong thiên lao Long Hồn, ngay cả sóng gió cũng không nổi lên được.
Hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mọi người!
Sắc mặt đám người nhà họ Đường, nhà họ Phó, nhà họ Tần, nhà họ Hoa u ám đến đáng sợ.
“Báo!”
Đột nhiên, một chấp pháp sứ vội vàng xông vào hội trường hội trưởng lão.
Soạt!
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn sang.
Đối mặt với vô số ánh mắt ở đây, chấp pháp sứ này áp lực cực lớn.
Một lão giả mặc đồ Trung Sơn mở miệng: “Sao hả, lắp ba lắp bắp, nói!”
“Hà Thiên Hùng đâu, không phải bảo ông ta bắp Diệp Bắc Minh về xét xử ư?”
“Người đâu?”
Giọng chấp pháp sứ này run rẩy: “Ông Hà… ông ấy bị Diệp Bắc Minh một chưởng tát chết rồi!”
“Cái gì?!!!”
Hội trường tĩnh mịch!
Yên lặng như tờ chừng ba phút.
Giây tiếp theo.
Vù!
Toàn bộ hội trường hội trưởng lão bùng nổ.
“Diệp Bắc Minh đâu?”
“Hắn… chạy rồi! Ngồi máy bay chạy mất! Đã rời khỏi Long Đô!”
Lão giả này đập bàn, tức giận hét lên: “Diệp Bắc Minh, mày coi thường quốc pháp, giết chấp pháp sứ hội trưởng lão, còn muốn lợi dụng thoát khỏi Long Đô?”
“Người đâu, truy nã Diệp Bắc Minh toàn quốc!”
...
Thời điểm máy bay rời khỏi Long Đô.
Trong một trang viên nào đó ở Long Đô.
Tại phòng kín.
Một lão giả kinh ngạc hỏi: “Hắn thật sự rời khỏi Long Đô rồi?”
Một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh lão giả: “Đúng vậy, Diệp Bắc Minh đã rời khỏi Long Đô”.
“Chúng ta lợi dụng kỹ thuật truyền tin, nghe lén điện thoại của Diệp Bắc Minh và Vạn Lăng Phong”.
“Nghe ý tứ của Diệp Bắc Minh, hắn một mực muốn đi tìm người phụ nữ năm đó!”
“Hơn nữa, lần này Diệp Bắc Minh rời khỏi Long Đô, chuẩn bị đi Tượng Quốc”.
Trong phòng kín trở nên im lặng.
Mười mấy giây sau.
“Ha ha ha ha!”
Một tiếng cười dữ tợn truyền tới: “Diệp Bắc Minh ơi là Diệp Bắc Minh, mày thật sự dám rời khỏi Long Quốc?”
“Lần trước mày đi Đông Doanh, đi nhanh mà đến cũng nhanh”.
“Còn có mấy sư tỷ của mày và đại quân đều canh chừng ở Đông Doanh, không thể nào ra tay”.
“Lần này, mày dễ dàng rời khỏi Long Quốc, đi Tượng Quốc?”
“Mày có biết Tượng Quốc là nơi nào không? Đây chính là vùng đất vô chủ!”
Giọng nói lạnh lẽo: “Năm đó, mẹ mày suýt chút nữa chết ở Tượng Quốc”.
“Diệp Bắc Minh, nơi đó vừa hay làm đất chôn mày!”
Liên lạc thợ săn cho tôi, nếu như có thể lấy được bí mật trên người Diệp Bắc Minh là tốt nhất”.
“Nếu không có được, giết!”
Cơ thể người đàn ông trung niên run lên: “Rõ!”
Thợ săn!
Đây chính là cường già đứng đầu trên bảng xếp hạng ngầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất