Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 281: Mượn đầu người
Khoảnh khắc hai nắm đấm chạm vào nhau.
“Rắc rắc!”
Cánh tay của kẻ tàn sát trực tiếp nổ tung!
“A!”
Hắn kêu thảm một tiếng, không dám tin lùi lại.
Điều khiến hắn không ngờ là Diệp Bắc Minh đã đuổi theo đến, trực tiếp đạp một cái.
Dứt khoát nhanh gọn!
Đạp trúng vào lồng ngực của kẻ tàn sát.
Phập!
Phụt!
Phun ra một ngụm máu tươi, kẻ tàn sát cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau rát dữ dội.
Lồng ngực máu thịt lẫn lộn!
Kinh mạch toàn thân cũng bị đánh vỡ!
Thực lực võ đạo bị phế hoàn toàn!
Làm sao có thể!
Hắn là võ tôn trung kỳ đấy!
Giết Diệp Bắc Minh chẳng phải như giết chó giết gà sao?
Vậy mà lại bị đối phương phế mất tu vi chỉ bằng một quyền?
Hắn biết đó là Diệp Bắc Minh không muốn giết hắn!
Nếu không với một quyền vừa nãy, hắn đã bị đấm nổ tung rồi.
“Mày… rốt cuộc mày có thực lực gì?”
Kẻ tàn sát vô cùng chấn hãi, con ngươi co mạnh lại, sắc mặt trắng bệch như rơi vào hầm băng.
Diệp Bắc Minh đi đến như tử thần: “Mày là kẻ tàn sát, vậy tao là sát thần!”
Một luồng sát ý mãnh liệt bùng phát ra.
Gần như ngưng tụ thành chất rắn!
Kẻ tàn sát ngẩn người.
Sát khí trên người thanh niên trước mặt lại còn đáng sợ hơn cả hắn?
Làm sao có thể?
Diệp Bắc Minh nhả ra một câu: “Ai bảo mày đến giết tao?”
Kẻ tàn sát sớm đã toàn thân run lên, chỉ có thể trả lời: “Ngụy Công ở Long Đô”.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Ngụy Công?”
“Người của nhà họ Ngụy ở Long Đô?”
Kẻ tàn sát gật đầu: “Đúng thế, tao vốn bị nhốt ở tầng thứ mười thiên lao Long Hồn, ở đó tổng cộng có ba cường giả hàng đầu”.
“Nhưng tao là người yếu nhất”.
“Đích thân Ngụy Công xuống tầng mười thiên lao, đồng ý thả tao ra”.
“Điều kiện là tao phải giết chết mày!”
Kẻ tàn sát nói ra tất cả.
Chỉ là không ngờ cảnh giới của Diệp Bắc Minh lại đáng sợ như vậy.
Tung ra một quyền đã phế đi kinh mạch toàn thân hắn!
Diệp Bắc Minh trầm mặc một lát.
Cả bốn thế gia ở Long Đô như nhà họ Tần, nhà họ Phó, nhà họ Hoa, nhà họ Đường.
Đều có thù với anh!
Duy nhất nhà họ Ngụy này, ngoại trừ Ngụy Yên Nhiên và Ngụy Tử Khanh.
Thì không có ai xuất hiện trong tầm mắt của anh.
“Chẳng lẽ…”
Diệp Bắc Minh suy đoán trong lòng.
Tút tút tút!
Điện thoại đổ chuông.
Vạn Lăng Phong gọi đến: “Chủ nhân, chúng tôi đã tìm kiếm điều tra theo như hướng mà cậu nói”.
“Các thế gia ở Long Đô đều từng điều tra về cậu”.
“Nhưng có một gia tộc điều tra nhiều nhất!
Diệp Bắc Minh lạnh lùng lên tiếng: “Để tôi đoán thử, nhà họ Ngụy?”
Vạn Lăng Phong kinh ngạc: “Chủ nhân, đúng là thần!”
“Làm sao cậu biết, đúng là nhà họ Ngụy!”
Đồng tử của Diệp Bắc Minh trầm xuống.
Vạn Lăng Phong nói tiếp: “Còn có một chuyện, tôi cảm thấy rất quan trọng, cho nên cũng điều tra luôn”.
“Hai mươi ba năm trước, Ngụy Công lâm bệnh nặng, lúc đó nhà họ Ngụy tìm kiếm danh y khắp cả Long Quốc”.
“Không ai ngoại lệ, tất cả đều không có cách chữa cho ông ta!”
“Mọi người đều cho rằng Ngụy Công chết chắc rồi, dù sao lúc đó Ngụy Công đã một trăm linh bảy tuổi”.
“Cuộc sống kết thúc ở độ tuổi này cũng rất bình thường”.
“Nhưng cậu đoán xem thế nào? Ngụy Công lại vực dậy được!”
“Sức khỏe của ông ta càng ngày càng tốt, hôm nay vừa hay là ngày mừng thọ một trăm ba mươi tuổi của ông ta!”
Hai mươi ba năm trước?
Bệnh nặng gần chết!
Đột nhiên khỏi bệnh?
Hôm nay lại phái người đi giết mình!
Đây là trùng hợp sao?
Rõ ràng không phải!
Trong đôi mắt của Diệp Bắc Minh đầy sát ý: “Chuẩn bị cho tôi máy bay nhanh nhất, tôi muốn đến Long Đô!”
Tắt máy.
Diệp Bắc Minh lại gọi cho Hạ Nhược Tuyết, nói mình có chuyện gấp.
Lần sau sẽ đích thân đến nhà thăm hỏi bố mẹ cô ấy.
Rồi nhìn sang kẻ tàn sát: “Đúng rồi, vất vả cho ông đến giết tôi”.
“Bây giờ tôi mượn ông một thứ làm quà chúc thọ cho Ngụy Công”.
Kẻ tàn sát ngẩn người, hỏi theo bản năng: “Mượn cái gì?”
“Cái đầu!”
Kiếm Đoạn Long xuất hiện, anh chém ra một đường!
Kẻ tàn sát mở trừng to con ngươi, cái đầu bay đi.
Diệp Bắc Minh giơ tay ném một một mảnh vải đen bọc cái đầu lại.
Sải bước lớn bỏ đi!
Phập!
Thi thể của kẻ tàn sát ngã dưới đất.
…
Anh ngồi máy bay đến Long Đô.
Nhân lúc thời gian ngồi máy bay.
Diệp Bắc Minh trực tiếp tiến vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tầng thứ tư đã mở ra.
Hai bậc thềm nhô lên, hai quyển bí tịch.
Anh mở ra xem.
“Thương long kình, võ kỹ trung phẩm cấp thánh!”
“Sau khi tu luyện viên mãn, có thể lập túc bùng phát ra sức mạnh gấp đôi!”
“Phù quang lược ảnh, võ kỹ trung phẩm cấp Thánh!”
“Sau khi tu luyện viên mãn, thân pháp như quang ảnh lướt đi, bay như gió, nhanh như điện!”
Diệp Bắc Minh không hề do dự.
Bắt đầu tu luyện.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thấy kỳ lạ: “Cậu làm vậy chẳng phải là nước đến chân mới nhảy à?”
“Máy bay sắp đến Long Đô, chỉ còn hai tiếng nữa, bây giờ cậu tu luyện có kịp không?”
Diệp Bắc Minh cười thần bí: “Hai tiếng là đủ rồi”.
Ầm!
Anh tu luyện theo khẩu quyết của thương long kình, tung ra một quyền!
Sức mạnh năm trăm năm mươi ngàn cân bùng phát ra!
Tăng lên khoảng mười phần trăm.
Tiếp tục, ra quyền.
Mười quyền!
Một trăm quyền!
Kết hợp với thân pháp của phù quang lược ảnh tung quyền.
Một tiếng sau.
Diệp Bắc Minh đã tu luyện thương long kình đến tầng thứ năm.
Toàn lực tung ra một quyền, tăng đến sức mạnh tám trăm ngàn cân!
Tốc độ của anh đã sắp đạt đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Kết hợp thân pháp học được từ sư phụ ở Côn Luân Hư với phù quang lược ảnh.
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, sẽ để lại ở chỗ cũ một tàn ảnh.
Thì cả người đã xuất hiện ở chỗ cách ba mươi mét!
Tốc độ khủng bố như vậy, trước mặt con người, dường như sánh được với di dời trong nháy mắt.
Máy bay đáp xuống sân bay Long Đô.
Diệp Bắc Minh đã tu luyện thương long kình đến cảnh giới viên mãn.
Phù quang lược ảnh cũng hoàn được lĩnh ngộ thuần thục.
Một giây có thể chạy mười vòng tầng thứ tư tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Thiên phú nghịch thiên như vậy khiến tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng vô cùng kinh ngạc: “Cậu nhóc! Thiên phú nghịch thiên của cậu ấy à!”
“Rắc rắc!”
Cánh tay của kẻ tàn sát trực tiếp nổ tung!
“A!”
Hắn kêu thảm một tiếng, không dám tin lùi lại.
Điều khiến hắn không ngờ là Diệp Bắc Minh đã đuổi theo đến, trực tiếp đạp một cái.
Dứt khoát nhanh gọn!
Đạp trúng vào lồng ngực của kẻ tàn sát.
Phập!
Phụt!
Phun ra một ngụm máu tươi, kẻ tàn sát cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau rát dữ dội.
Lồng ngực máu thịt lẫn lộn!
Kinh mạch toàn thân cũng bị đánh vỡ!
Thực lực võ đạo bị phế hoàn toàn!
Làm sao có thể!
Hắn là võ tôn trung kỳ đấy!
Giết Diệp Bắc Minh chẳng phải như giết chó giết gà sao?
Vậy mà lại bị đối phương phế mất tu vi chỉ bằng một quyền?
Hắn biết đó là Diệp Bắc Minh không muốn giết hắn!
Nếu không với một quyền vừa nãy, hắn đã bị đấm nổ tung rồi.
“Mày… rốt cuộc mày có thực lực gì?”
Kẻ tàn sát vô cùng chấn hãi, con ngươi co mạnh lại, sắc mặt trắng bệch như rơi vào hầm băng.
Diệp Bắc Minh đi đến như tử thần: “Mày là kẻ tàn sát, vậy tao là sát thần!”
Một luồng sát ý mãnh liệt bùng phát ra.
Gần như ngưng tụ thành chất rắn!
Kẻ tàn sát ngẩn người.
Sát khí trên người thanh niên trước mặt lại còn đáng sợ hơn cả hắn?
Làm sao có thể?
Diệp Bắc Minh nhả ra một câu: “Ai bảo mày đến giết tao?”
Kẻ tàn sát sớm đã toàn thân run lên, chỉ có thể trả lời: “Ngụy Công ở Long Đô”.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Ngụy Công?”
“Người của nhà họ Ngụy ở Long Đô?”
Kẻ tàn sát gật đầu: “Đúng thế, tao vốn bị nhốt ở tầng thứ mười thiên lao Long Hồn, ở đó tổng cộng có ba cường giả hàng đầu”.
“Nhưng tao là người yếu nhất”.
“Đích thân Ngụy Công xuống tầng mười thiên lao, đồng ý thả tao ra”.
“Điều kiện là tao phải giết chết mày!”
Kẻ tàn sát nói ra tất cả.
Chỉ là không ngờ cảnh giới của Diệp Bắc Minh lại đáng sợ như vậy.
Tung ra một quyền đã phế đi kinh mạch toàn thân hắn!
Diệp Bắc Minh trầm mặc một lát.
Cả bốn thế gia ở Long Đô như nhà họ Tần, nhà họ Phó, nhà họ Hoa, nhà họ Đường.
Đều có thù với anh!
Duy nhất nhà họ Ngụy này, ngoại trừ Ngụy Yên Nhiên và Ngụy Tử Khanh.
Thì không có ai xuất hiện trong tầm mắt của anh.
“Chẳng lẽ…”
Diệp Bắc Minh suy đoán trong lòng.
Tút tút tút!
Điện thoại đổ chuông.
Vạn Lăng Phong gọi đến: “Chủ nhân, chúng tôi đã tìm kiếm điều tra theo như hướng mà cậu nói”.
“Các thế gia ở Long Đô đều từng điều tra về cậu”.
“Nhưng có một gia tộc điều tra nhiều nhất!
Diệp Bắc Minh lạnh lùng lên tiếng: “Để tôi đoán thử, nhà họ Ngụy?”
Vạn Lăng Phong kinh ngạc: “Chủ nhân, đúng là thần!”
“Làm sao cậu biết, đúng là nhà họ Ngụy!”
Đồng tử của Diệp Bắc Minh trầm xuống.
Vạn Lăng Phong nói tiếp: “Còn có một chuyện, tôi cảm thấy rất quan trọng, cho nên cũng điều tra luôn”.
“Hai mươi ba năm trước, Ngụy Công lâm bệnh nặng, lúc đó nhà họ Ngụy tìm kiếm danh y khắp cả Long Quốc”.
“Không ai ngoại lệ, tất cả đều không có cách chữa cho ông ta!”
“Mọi người đều cho rằng Ngụy Công chết chắc rồi, dù sao lúc đó Ngụy Công đã một trăm linh bảy tuổi”.
“Cuộc sống kết thúc ở độ tuổi này cũng rất bình thường”.
“Nhưng cậu đoán xem thế nào? Ngụy Công lại vực dậy được!”
“Sức khỏe của ông ta càng ngày càng tốt, hôm nay vừa hay là ngày mừng thọ một trăm ba mươi tuổi của ông ta!”
Hai mươi ba năm trước?
Bệnh nặng gần chết!
Đột nhiên khỏi bệnh?
Hôm nay lại phái người đi giết mình!
Đây là trùng hợp sao?
Rõ ràng không phải!
Trong đôi mắt của Diệp Bắc Minh đầy sát ý: “Chuẩn bị cho tôi máy bay nhanh nhất, tôi muốn đến Long Đô!”
Tắt máy.
Diệp Bắc Minh lại gọi cho Hạ Nhược Tuyết, nói mình có chuyện gấp.
Lần sau sẽ đích thân đến nhà thăm hỏi bố mẹ cô ấy.
Rồi nhìn sang kẻ tàn sát: “Đúng rồi, vất vả cho ông đến giết tôi”.
“Bây giờ tôi mượn ông một thứ làm quà chúc thọ cho Ngụy Công”.
Kẻ tàn sát ngẩn người, hỏi theo bản năng: “Mượn cái gì?”
“Cái đầu!”
Kiếm Đoạn Long xuất hiện, anh chém ra một đường!
Kẻ tàn sát mở trừng to con ngươi, cái đầu bay đi.
Diệp Bắc Minh giơ tay ném một một mảnh vải đen bọc cái đầu lại.
Sải bước lớn bỏ đi!
Phập!
Thi thể của kẻ tàn sát ngã dưới đất.
…
Anh ngồi máy bay đến Long Đô.
Nhân lúc thời gian ngồi máy bay.
Diệp Bắc Minh trực tiếp tiến vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tầng thứ tư đã mở ra.
Hai bậc thềm nhô lên, hai quyển bí tịch.
Anh mở ra xem.
“Thương long kình, võ kỹ trung phẩm cấp thánh!”
“Sau khi tu luyện viên mãn, có thể lập túc bùng phát ra sức mạnh gấp đôi!”
“Phù quang lược ảnh, võ kỹ trung phẩm cấp Thánh!”
“Sau khi tu luyện viên mãn, thân pháp như quang ảnh lướt đi, bay như gió, nhanh như điện!”
Diệp Bắc Minh không hề do dự.
Bắt đầu tu luyện.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thấy kỳ lạ: “Cậu làm vậy chẳng phải là nước đến chân mới nhảy à?”
“Máy bay sắp đến Long Đô, chỉ còn hai tiếng nữa, bây giờ cậu tu luyện có kịp không?”
Diệp Bắc Minh cười thần bí: “Hai tiếng là đủ rồi”.
Ầm!
Anh tu luyện theo khẩu quyết của thương long kình, tung ra một quyền!
Sức mạnh năm trăm năm mươi ngàn cân bùng phát ra!
Tăng lên khoảng mười phần trăm.
Tiếp tục, ra quyền.
Mười quyền!
Một trăm quyền!
Kết hợp với thân pháp của phù quang lược ảnh tung quyền.
Một tiếng sau.
Diệp Bắc Minh đã tu luyện thương long kình đến tầng thứ năm.
Toàn lực tung ra một quyền, tăng đến sức mạnh tám trăm ngàn cân!
Tốc độ của anh đã sắp đạt đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Kết hợp thân pháp học được từ sư phụ ở Côn Luân Hư với phù quang lược ảnh.
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, sẽ để lại ở chỗ cũ một tàn ảnh.
Thì cả người đã xuất hiện ở chỗ cách ba mươi mét!
Tốc độ khủng bố như vậy, trước mặt con người, dường như sánh được với di dời trong nháy mắt.
Máy bay đáp xuống sân bay Long Đô.
Diệp Bắc Minh đã tu luyện thương long kình đến cảnh giới viên mãn.
Phù quang lược ảnh cũng hoàn được lĩnh ngộ thuần thục.
Một giây có thể chạy mười vòng tầng thứ tư tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Thiên phú nghịch thiên như vậy khiến tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng vô cùng kinh ngạc: “Cậu nhóc! Thiên phú nghịch thiên của cậu ấy à!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất