Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 290: Phủ thiếu soái
Chắc chắn vô cùng hợp lý luôn!
Một giây.
Hai giây!
Mười giây!
Không nghe thấy tiếng của Diệp Bắc Minh.
Ngụy Kinh Phú cứ như vậy cúi đầu, không dám thở mạnh!
Mỗi giây đều như bị giày vò.
Qua khoảng hai phút, bên tai truyền tới tiếng nói: “Ngụy Thần, Ngụy Thần… người ta đi rồi”.
Ngụy Kinh Phú ngẩng đầu lên, Diệp Bắc Minh và hai sư tỷ đã sớm không thấy bóng dáng đâu.
“A…”
Toàn thân Ngụy Kinh Phú run rẩy, ngã ngồi trên đất, suýt chút nữa sợ đến mệt lả.
Nét mặt già nua của thư ký Tiền có chút trắng bệch: “Không ai được phép đi!”
Ông ta vội vàng gọi một cuộc điện thoại.
Mấy phút sau.
Thư ký Tiền quay lại, quét mắt nhìn mọi người: “Chư vị, nhà họ Ngụy xảy ra biến cố, nổ khí đốt tự nhiên”.
“Dẫn đến Ngụy Công và tất cả tầng lớp cấp cao bị đốt chết!”
“Tất cả những gì mọi người nhìn thấy hôm nay đều là ảo giác”.
Sau khi bỏ lại những lời này.
Thư ký Tiền vội vã rời đi!
Không cần cảnh cáo, cũng không cần uy hiếp.
Thư ký Tiền cũng lên tiếng rồi!
Ý của ai, không cần nói cũng biết!
Ai dám đi truyền ra ngoài chứ!
Nửa giờ sau, nhà họ Ngụy lửa cháy hừng hực.
...
Sâu trong nhà họ Ngụy.
Người ngoài ba đời của Ngụy Công xông vào, mở địa lao ra.
“Ngụy Yên Nhiên!”
Một đám người xông đến, trực tiếp quỳ xuống.
Không ngừng dập đầu về phía Ngụy Yên Nhiên trong nhà lao!
“Nhà họ Ngụy xong rồi, hoàn toàn xong đời rồi!”
“Ngụy Yên Nhiên, bắt đầu từ bây giờ, cô chính là gia chủ nhà họ Ngụy!”
“Cô quen biết Diệp Bắc Minh, các người rất quen thuộc mà, cô là người phụ nữ của hắn đúng chứ?”
“Cô làm gia chủ, chúng tôi mới có thể sống!”
Đám người nhà họ Ngụy dập đầu như phát điên.
Tất cả đều bị dọa đến ngơ ngác!
Toàn thân Ngụy Yên Nhiên đều là vết thương, cô ta bị giam dưới địa lao đã mấy ngày, không ăn không uống, căn bản không biết ngoài kia đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, mặt đờ đẫn.
Chuyện gì vậy?
...
Long Đô cũng nổi lên sóng gió, tầng lớp cấp cao hoàn toàn bị kinh hãi!
Dù là người bình thường cũng cảm nhận được có chuyện lớn xảy ra.
Nhà họ Ngụy lửa cháy ngút trời, cháy đến mấy tiếng đồng hồ, vậy mà không có đội cứu hỏa nào qua cứu!
Mặc cho phủ đệ nhà họ Ngụy lớn như vậy hóa thành tro bụi.
Diệp Bắc Minh chẳng buồn quan tâm những thứ này.
Anh cùng hai sư tỷ rời khỏi nhà họ Ngụy.
Liễu Như Khanh cười nói: “Tiểu sư đệ, chị đi trước, vùng biển Đông Nam không thể thiếu chị”.
“Chị phải quay về trấn thủ biên giới, có chuyện gì cứ gọi điện cho chị bất cứ lúc nào”.
Diệp Bắc Minh gọi Liễu Như Khanh lại: “Thất sư tỷ, chờ chút”.
“Sao thế?”
Liễu Như Khanh cười.
Diệp Bắc Minh cầm bí tịch thuật Đằng Không lên: “Thất sư tỷ, chị copy một bộ võ kỹ này đi”.
Liễu Như Khanh có hơi chần chừ.
Mở thuật Đằng Không ra nhìn!
Ngược lại hít một hơi khí lạnh!
“Rít!”
Mặt đẹp Liễu Như Khanh chấn động: “Võ kỹ cấp Thánh, tiểu sư đệ, đây là võ kỹ cấp Thánh đó!!!
Em lấy ở đâu?”
Lục Tuyết Kỳ cũng khiếp sợ lại gần, mắt đẹp điên cuồng co rút!
Hô hô hô...
Ngực hai đại mỹ nữ phập phồng kịch liệt.
Thở dốc!
Mặt đẹp đỏ bừng!
Cả hai đều trợn tròn mắt đẹp, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Hai vị sư tỷ, đây là bí mật”.
“Thất sư tỷ copy một bản trước, sau đó Bát sư tỷ cũng copy một bản”.
Hai người mỗi người copy một bản.
Thuật Đằng Không, võ kỹ cấp Thánh!
Quả thật có ích lợi rất lớn với các cô.
Hai vị sư tỷ rất thông minh, không tiếp tục truy hỏi lai lịch của thuật Đằng Không nữa.
Đây là võ kỹ cấp Thánh, dù chỉ là cấp Thánh hạ phẩm.
Nhưng một khi truyền ra, võ giả toàn thế giới sẽ đổ xô tới, Diệp Bắc Mính ẽ gặp nguy hiểm!
Chuyện này chỉ có thể giữ bí mật.
Sau khi ôm Diệp Bắc Minh, Liễu Như Khanh xoay người rời đi.
Lục Tuyết Kỳ cười nói: “Tiểu sư đệ, đi thôi, đi xem phủ thiếu soái của em”.
“Phủ thiếu soái?”
Diệp Bắc Minh bất ngờ.
Lục Tuyết Kỳ mỉm cười: “Em thân là thiếu soái Long Hồn, đương nhiên cũng phải có phủ đệ riêng của mình ở Long Đô chứ”.
“Trước kia còn đang xây dựng, vì vậy không nói với em”.
“Bây giờ đã làm xong, em có thể dọn vào ở bất cứ lúc nào”.
“Chị dẫn em đi xem”.
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích: “Được”.
...
Mười lăm phút sau.
Một phủ đệ mang phong cách cổ xưa, vô cùng hoa lệ.
Nơi này xây lại từ một vương phủ cổ đại, diện tích rất lớn, giống như một trang viên vậy.
Vị trí này còn nằm trong vành đai Long Đô.
Một trong những khu vực nòng cốt nhất!
Diệp Bắc Minh thán phục: “Nơi này còn xa hoa hơn nhiều so với phủ đệ của vua Giang Nam”.
Gỗ đỏ!
Gỗ lim!
Vàng ròng!
Ngói lưu ly!
Mã não!
Đá quý Hồng Lam!
Đá Thái Hồ!
Đều là nguyên liệu kiến trúc hàng đầu, chế tạo từ phương pháp cổ xưa, giá trị có tiền cũng không mua được.
Nói cách khác, toàn bộ phủ thiếu soái hoàn toàn từ kho báu xây nên.
Một cây cột, một khung cửa cũng đều được mua ở một cửa hàng thành phố tuyến đầu.
Lục Tuyết Kỳ kéo tay Diệp Bắc Minh: “Đây là do sư huynh đích thân hạ lệnh xây lại cho em”.
“Nhưng em đó, gây cho anh chị không ít chuyện”.
“Mặc dù em đã diệt tầng lớp cao cấp của nhà họ Ngụy, nhưng phía sau còn nhiều chuyện phiền toái lắm”.
“Còn không phải để chị đi dọn tàn cuộc cho em sao?”
Diệp Bắc Minh có chút ngượng ngùng: “Sư tỷ, em…”
Lục Tuyết Kỳ chìa tay chặn miệng anh: “Được rồi, giữa chúng ta đừng nói lời khách sáo”.
“Đi xem nhà mới của em đi, nếu em thích có thể ở luôn trong phủ thiếu soái”.
“Nếu không thích thì quay về phủ Diệp ở Giang Nam ở, dù sao nơi này cũng để cho em mãi mãi”.
Một giây.
Hai giây!
Mười giây!
Không nghe thấy tiếng của Diệp Bắc Minh.
Ngụy Kinh Phú cứ như vậy cúi đầu, không dám thở mạnh!
Mỗi giây đều như bị giày vò.
Qua khoảng hai phút, bên tai truyền tới tiếng nói: “Ngụy Thần, Ngụy Thần… người ta đi rồi”.
Ngụy Kinh Phú ngẩng đầu lên, Diệp Bắc Minh và hai sư tỷ đã sớm không thấy bóng dáng đâu.
“A…”
Toàn thân Ngụy Kinh Phú run rẩy, ngã ngồi trên đất, suýt chút nữa sợ đến mệt lả.
Nét mặt già nua của thư ký Tiền có chút trắng bệch: “Không ai được phép đi!”
Ông ta vội vàng gọi một cuộc điện thoại.
Mấy phút sau.
Thư ký Tiền quay lại, quét mắt nhìn mọi người: “Chư vị, nhà họ Ngụy xảy ra biến cố, nổ khí đốt tự nhiên”.
“Dẫn đến Ngụy Công và tất cả tầng lớp cấp cao bị đốt chết!”
“Tất cả những gì mọi người nhìn thấy hôm nay đều là ảo giác”.
Sau khi bỏ lại những lời này.
Thư ký Tiền vội vã rời đi!
Không cần cảnh cáo, cũng không cần uy hiếp.
Thư ký Tiền cũng lên tiếng rồi!
Ý của ai, không cần nói cũng biết!
Ai dám đi truyền ra ngoài chứ!
Nửa giờ sau, nhà họ Ngụy lửa cháy hừng hực.
...
Sâu trong nhà họ Ngụy.
Người ngoài ba đời của Ngụy Công xông vào, mở địa lao ra.
“Ngụy Yên Nhiên!”
Một đám người xông đến, trực tiếp quỳ xuống.
Không ngừng dập đầu về phía Ngụy Yên Nhiên trong nhà lao!
“Nhà họ Ngụy xong rồi, hoàn toàn xong đời rồi!”
“Ngụy Yên Nhiên, bắt đầu từ bây giờ, cô chính là gia chủ nhà họ Ngụy!”
“Cô quen biết Diệp Bắc Minh, các người rất quen thuộc mà, cô là người phụ nữ của hắn đúng chứ?”
“Cô làm gia chủ, chúng tôi mới có thể sống!”
Đám người nhà họ Ngụy dập đầu như phát điên.
Tất cả đều bị dọa đến ngơ ngác!
Toàn thân Ngụy Yên Nhiên đều là vết thương, cô ta bị giam dưới địa lao đã mấy ngày, không ăn không uống, căn bản không biết ngoài kia đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, mặt đờ đẫn.
Chuyện gì vậy?
...
Long Đô cũng nổi lên sóng gió, tầng lớp cấp cao hoàn toàn bị kinh hãi!
Dù là người bình thường cũng cảm nhận được có chuyện lớn xảy ra.
Nhà họ Ngụy lửa cháy ngút trời, cháy đến mấy tiếng đồng hồ, vậy mà không có đội cứu hỏa nào qua cứu!
Mặc cho phủ đệ nhà họ Ngụy lớn như vậy hóa thành tro bụi.
Diệp Bắc Minh chẳng buồn quan tâm những thứ này.
Anh cùng hai sư tỷ rời khỏi nhà họ Ngụy.
Liễu Như Khanh cười nói: “Tiểu sư đệ, chị đi trước, vùng biển Đông Nam không thể thiếu chị”.
“Chị phải quay về trấn thủ biên giới, có chuyện gì cứ gọi điện cho chị bất cứ lúc nào”.
Diệp Bắc Minh gọi Liễu Như Khanh lại: “Thất sư tỷ, chờ chút”.
“Sao thế?”
Liễu Như Khanh cười.
Diệp Bắc Minh cầm bí tịch thuật Đằng Không lên: “Thất sư tỷ, chị copy một bộ võ kỹ này đi”.
Liễu Như Khanh có hơi chần chừ.
Mở thuật Đằng Không ra nhìn!
Ngược lại hít một hơi khí lạnh!
“Rít!”
Mặt đẹp Liễu Như Khanh chấn động: “Võ kỹ cấp Thánh, tiểu sư đệ, đây là võ kỹ cấp Thánh đó!!!
Em lấy ở đâu?”
Lục Tuyết Kỳ cũng khiếp sợ lại gần, mắt đẹp điên cuồng co rút!
Hô hô hô...
Ngực hai đại mỹ nữ phập phồng kịch liệt.
Thở dốc!
Mặt đẹp đỏ bừng!
Cả hai đều trợn tròn mắt đẹp, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Hai vị sư tỷ, đây là bí mật”.
“Thất sư tỷ copy một bản trước, sau đó Bát sư tỷ cũng copy một bản”.
Hai người mỗi người copy một bản.
Thuật Đằng Không, võ kỹ cấp Thánh!
Quả thật có ích lợi rất lớn với các cô.
Hai vị sư tỷ rất thông minh, không tiếp tục truy hỏi lai lịch của thuật Đằng Không nữa.
Đây là võ kỹ cấp Thánh, dù chỉ là cấp Thánh hạ phẩm.
Nhưng một khi truyền ra, võ giả toàn thế giới sẽ đổ xô tới, Diệp Bắc Mính ẽ gặp nguy hiểm!
Chuyện này chỉ có thể giữ bí mật.
Sau khi ôm Diệp Bắc Minh, Liễu Như Khanh xoay người rời đi.
Lục Tuyết Kỳ cười nói: “Tiểu sư đệ, đi thôi, đi xem phủ thiếu soái của em”.
“Phủ thiếu soái?”
Diệp Bắc Minh bất ngờ.
Lục Tuyết Kỳ mỉm cười: “Em thân là thiếu soái Long Hồn, đương nhiên cũng phải có phủ đệ riêng của mình ở Long Đô chứ”.
“Trước kia còn đang xây dựng, vì vậy không nói với em”.
“Bây giờ đã làm xong, em có thể dọn vào ở bất cứ lúc nào”.
“Chị dẫn em đi xem”.
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích: “Được”.
...
Mười lăm phút sau.
Một phủ đệ mang phong cách cổ xưa, vô cùng hoa lệ.
Nơi này xây lại từ một vương phủ cổ đại, diện tích rất lớn, giống như một trang viên vậy.
Vị trí này còn nằm trong vành đai Long Đô.
Một trong những khu vực nòng cốt nhất!
Diệp Bắc Minh thán phục: “Nơi này còn xa hoa hơn nhiều so với phủ đệ của vua Giang Nam”.
Gỗ đỏ!
Gỗ lim!
Vàng ròng!
Ngói lưu ly!
Mã não!
Đá quý Hồng Lam!
Đá Thái Hồ!
Đều là nguyên liệu kiến trúc hàng đầu, chế tạo từ phương pháp cổ xưa, giá trị có tiền cũng không mua được.
Nói cách khác, toàn bộ phủ thiếu soái hoàn toàn từ kho báu xây nên.
Một cây cột, một khung cửa cũng đều được mua ở một cửa hàng thành phố tuyến đầu.
Lục Tuyết Kỳ kéo tay Diệp Bắc Minh: “Đây là do sư huynh đích thân hạ lệnh xây lại cho em”.
“Nhưng em đó, gây cho anh chị không ít chuyện”.
“Mặc dù em đã diệt tầng lớp cao cấp của nhà họ Ngụy, nhưng phía sau còn nhiều chuyện phiền toái lắm”.
“Còn không phải để chị đi dọn tàn cuộc cho em sao?”
Diệp Bắc Minh có chút ngượng ngùng: “Sư tỷ, em…”
Lục Tuyết Kỳ chìa tay chặn miệng anh: “Được rồi, giữa chúng ta đừng nói lời khách sáo”.
“Đi xem nhà mới của em đi, nếu em thích có thể ở luôn trong phủ thiếu soái”.
“Nếu không thích thì quay về phủ Diệp ở Giang Nam ở, dù sao nơi này cũng để cho em mãi mãi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất