Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 291: Sao anh dám giết em trai tôi
“Nơi này rất lớn, nhà vàng cất người đẹp cũng không thành vấn đề”.
“Chứa cả trăm mỹ nữ cũng được”.
Lục Tuyết Kỳ hưng phấn nới, không có chút dáng vẻ nào của đại soái Long Hồn.
Cô ấy còn nhìn Diệp Bắc Minh, dáng vẻ như có chuyện lạ: “Tiểu sư đệ, em có thích phụ nữ không?”
“Thêm vài người cũng không sao, minh tinh giới giải trí, tiểu thư khuê các hay thanh mai trúc mã ngày xưa?”
“Chỉ cần em mở miệng, tất cả đều đưa đến cho em!”
Nhìn dáng vẻ Lục Tuyết Kỳ hưng phấn.
Một vài thân tín Long Hồn ở phía sau.
Đều ngây ngốc!
Đây là đại soái quả quyết sát phạt, sấm rền gió cuốn sao?
Đúng là hai cực đảo ngược!
Diệp Bắc Minh có chút hoảng sợ!
Ngộ ngỡ Bát sư tỷ thật sự tìm cho anh một đống phụ nữ, anh xử lý thế nào đây?
“Khụ…”
“Sư tỷ, đừng làm loạn, em còn phải tìm tung tích của mẹ em chứ, nào có thời gian tìm người phụ nữ khác”.
...
Một chiếc Limousine Lincoln màu đen dừng trước cửa lớn phủ thiếu soái.
Một đôi thanh niên nam nữ và ba lão giả thâm sâu bước xuống.
Người đàn ông trẻ tuổi bướng bỉnh bất cần, mắt cao hơn đầu.
Cô gái trẻ tuổi khí tức trầm ổn, ung dung ổn định.
Người đàn ông trẻ tuổi nhướng mày: “Chị, chị chắc chẳn Diệp Bắc Minh này thật sự hiểu Quỷ Môn Thập Tam Châm, có thể cứu được ông nội mình?”
Cô gái trẻ tuổi nói: “Tin tức Khương Sơn Hà và Khương Hàn Nguyệt mang về cho chúng ta chắc chắn không phải là giả”.
“Chỉ là không ngờ Quỷ Môn Thập Tam Châm thất truyền mấy chục năm, nay lại tái xuất giang hồ!”
Hai người đến từ nhà họ Khương Cổ Võ.
Khương Minh Châu.
Khương Kiếm Vân.
Khương Kiếm Vân mặt đầy kiêu ngạo: “Chị, chờ lát nữa hắn đi ra, lập tức bảo hắn quỳ xuống”.
“Sau đó, thần phục nhà họ Khương chúng ta là xong chuyện”.
“Bảo hắn quay về cứu ông nội, hắn dám không đồng ý?”
Khương Minh Châu có chút lo lắng: “Em đừng làm loạn, Diệp Bắc Minh này không phải nhân vật đơn giản”.
“Hừ!”
Khương Kiếm Vân rất khinh thường: “Dù hắn có lợi hại, nhưng có thể là đối thủ của nhà họ Khương Cổ Võ chúng ta được không?”
Khương Minh Châu cau mày: “Chuyện nhà họ Hạ Cổ Võ không phải em chưa nghe nói qua?”
“Đường Môn Cổ Võ cũng hoàn toàn sụp đổ vì hắn!”
“Ha ha ha! Nhà họ Hạ Cổ Võ? Đường Môn Cổ Võ?”
Khương Kiếm Vân cười thành tiếng.
Cười đến chảy nước mắt!
“Chị, nhà họ Hạ và Đương Môn chỉ tính là ngọn tóc của gia tộc Cổ Võ thôi”.
“Cũng do vài người không hiểu chuyện coi bọn họ là gia tộc Cổ Võ”.
“Trên thực tế cũng chỉ là dòng thứ lăn lộn không nổi ở Côn Luân Khư, nên bị đuổi ra ngoài mà thôi!”
Khương Kiếm Vân cực kỳ khinh thường!
Ngạo mạn!
Coi thường!
Các loại suy nghĩ truyền tới: “Nhà họ Khương chúng ta mới có thể được xưng là gia tộc Cổ Võ”.
“Phải biết rằng, cứ mười năm, nhà họ Khương đều có một người được tông môn của Côn Luân Khư chọn trúng”.
“Không biết nghiền ép bao nhiêu con phố của nhà họ Hạ và nhà họ Đường!”
Khương Minh Châu vẫn lắc đầu: “Em đừng làm loạn là được, chờ lát nữa xem sắc mặt chị rồi hành sự”.
Sau lưng.
Một vị lão giả đột nhiên mở miệng: “Tiểu thư, cô cẩn thận quá”.
“Một thằng nhóc giới thế tục thôi mà, nếu hắn dám không phục, trực tiếp trấn áp!”
“Không sai!”
Hai lão giả khác gật đầu.
Năm người sải bước đi về phía phủ thiếu soái.
Tướng sĩ Long Hồn ngăn bọn họ: “Đứng lại, đây là phủ thiếu tướng, những người không nhiệm vụ, cấm…”
Soạt!
Khương Kiếm Vân tát một cái, tướng sĩ Long Hồn này hộc máu bay ra ngoài.
Gương mặt nổ bùm, ngã vào phủ thiếu soái, xương toàn thân đứt đoạn!
Chỉ còn lại một hơi thở!
Diệp Bắc Minh tiễn Lục Tuyết Kỳ đi ra, vừa vặn nhìn thấy cảnh này.
Anh vội vàng tiến lên, thi triển Quỷ Môn Thập Tam Châm, giữ lại được hơi cuối cùng của tướng sĩ này!
Lại lấy ra một viên đan dược, cho anh ta ăn.
Tướng sĩ sắp chết này vậy mà lại được Diệp Bắc Minh cứu sống.
Khương Kiếm Vân mắt sáng bừng: “Chị, thật sự là Quỷ Môn Thập Tam Châm!”
“Anh chính là Diệp Bắc Minh?”
“Ha ha ha, anh quả nhiên biết Quỷ Môn Thập Tam Châm!”
Hắn ta nhìn Diệp Bắc Minh, ra lệnh: “Diệp Bắc Minh, tôi ra lệnh cho anh, theo tôi đến nhà họ Khương Cổ Võ cứu một người!”
“Chỉ cần anh…”
Soạt!
Một tàn ảnh tấn công tới.
Lướt qua!
Ba lão giả cả kinh thất sắc: “Cậu Kiếm Vân, cẩn thận”.
Ra tay ngăn cản, đáng tiếc đã muộn!
Khương Kiếm Vân còn không nhìn ra đã xảy ra chuyện gì, gò má liền đau nhức!
Sau đó, thân thể bay ra ngoài...
Ầm!!!
Sương máu nổ tung, Khương Kiếm Vân bi một tát của Diệp Bắc Minh đập chết.
Ánh mắt Khương Minh Châu trong nháy mắt toàn là máu, gào thét một tiếng: “Em trai!”
“Diệp Bắc Minh, sao anh dám giết em trai tôi?”
Diệp Bắc Minh lạnh như băng trả lời: “Tôi đến cả cô cũng giết được!”
“Chứa cả trăm mỹ nữ cũng được”.
Lục Tuyết Kỳ hưng phấn nới, không có chút dáng vẻ nào của đại soái Long Hồn.
Cô ấy còn nhìn Diệp Bắc Minh, dáng vẻ như có chuyện lạ: “Tiểu sư đệ, em có thích phụ nữ không?”
“Thêm vài người cũng không sao, minh tinh giới giải trí, tiểu thư khuê các hay thanh mai trúc mã ngày xưa?”
“Chỉ cần em mở miệng, tất cả đều đưa đến cho em!”
Nhìn dáng vẻ Lục Tuyết Kỳ hưng phấn.
Một vài thân tín Long Hồn ở phía sau.
Đều ngây ngốc!
Đây là đại soái quả quyết sát phạt, sấm rền gió cuốn sao?
Đúng là hai cực đảo ngược!
Diệp Bắc Minh có chút hoảng sợ!
Ngộ ngỡ Bát sư tỷ thật sự tìm cho anh một đống phụ nữ, anh xử lý thế nào đây?
“Khụ…”
“Sư tỷ, đừng làm loạn, em còn phải tìm tung tích của mẹ em chứ, nào có thời gian tìm người phụ nữ khác”.
...
Một chiếc Limousine Lincoln màu đen dừng trước cửa lớn phủ thiếu soái.
Một đôi thanh niên nam nữ và ba lão giả thâm sâu bước xuống.
Người đàn ông trẻ tuổi bướng bỉnh bất cần, mắt cao hơn đầu.
Cô gái trẻ tuổi khí tức trầm ổn, ung dung ổn định.
Người đàn ông trẻ tuổi nhướng mày: “Chị, chị chắc chẳn Diệp Bắc Minh này thật sự hiểu Quỷ Môn Thập Tam Châm, có thể cứu được ông nội mình?”
Cô gái trẻ tuổi nói: “Tin tức Khương Sơn Hà và Khương Hàn Nguyệt mang về cho chúng ta chắc chắn không phải là giả”.
“Chỉ là không ngờ Quỷ Môn Thập Tam Châm thất truyền mấy chục năm, nay lại tái xuất giang hồ!”
Hai người đến từ nhà họ Khương Cổ Võ.
Khương Minh Châu.
Khương Kiếm Vân.
Khương Kiếm Vân mặt đầy kiêu ngạo: “Chị, chờ lát nữa hắn đi ra, lập tức bảo hắn quỳ xuống”.
“Sau đó, thần phục nhà họ Khương chúng ta là xong chuyện”.
“Bảo hắn quay về cứu ông nội, hắn dám không đồng ý?”
Khương Minh Châu có chút lo lắng: “Em đừng làm loạn, Diệp Bắc Minh này không phải nhân vật đơn giản”.
“Hừ!”
Khương Kiếm Vân rất khinh thường: “Dù hắn có lợi hại, nhưng có thể là đối thủ của nhà họ Khương Cổ Võ chúng ta được không?”
Khương Minh Châu cau mày: “Chuyện nhà họ Hạ Cổ Võ không phải em chưa nghe nói qua?”
“Đường Môn Cổ Võ cũng hoàn toàn sụp đổ vì hắn!”
“Ha ha ha! Nhà họ Hạ Cổ Võ? Đường Môn Cổ Võ?”
Khương Kiếm Vân cười thành tiếng.
Cười đến chảy nước mắt!
“Chị, nhà họ Hạ và Đương Môn chỉ tính là ngọn tóc của gia tộc Cổ Võ thôi”.
“Cũng do vài người không hiểu chuyện coi bọn họ là gia tộc Cổ Võ”.
“Trên thực tế cũng chỉ là dòng thứ lăn lộn không nổi ở Côn Luân Khư, nên bị đuổi ra ngoài mà thôi!”
Khương Kiếm Vân cực kỳ khinh thường!
Ngạo mạn!
Coi thường!
Các loại suy nghĩ truyền tới: “Nhà họ Khương chúng ta mới có thể được xưng là gia tộc Cổ Võ”.
“Phải biết rằng, cứ mười năm, nhà họ Khương đều có một người được tông môn của Côn Luân Khư chọn trúng”.
“Không biết nghiền ép bao nhiêu con phố của nhà họ Hạ và nhà họ Đường!”
Khương Minh Châu vẫn lắc đầu: “Em đừng làm loạn là được, chờ lát nữa xem sắc mặt chị rồi hành sự”.
Sau lưng.
Một vị lão giả đột nhiên mở miệng: “Tiểu thư, cô cẩn thận quá”.
“Một thằng nhóc giới thế tục thôi mà, nếu hắn dám không phục, trực tiếp trấn áp!”
“Không sai!”
Hai lão giả khác gật đầu.
Năm người sải bước đi về phía phủ thiếu soái.
Tướng sĩ Long Hồn ngăn bọn họ: “Đứng lại, đây là phủ thiếu tướng, những người không nhiệm vụ, cấm…”
Soạt!
Khương Kiếm Vân tát một cái, tướng sĩ Long Hồn này hộc máu bay ra ngoài.
Gương mặt nổ bùm, ngã vào phủ thiếu soái, xương toàn thân đứt đoạn!
Chỉ còn lại một hơi thở!
Diệp Bắc Minh tiễn Lục Tuyết Kỳ đi ra, vừa vặn nhìn thấy cảnh này.
Anh vội vàng tiến lên, thi triển Quỷ Môn Thập Tam Châm, giữ lại được hơi cuối cùng của tướng sĩ này!
Lại lấy ra một viên đan dược, cho anh ta ăn.
Tướng sĩ sắp chết này vậy mà lại được Diệp Bắc Minh cứu sống.
Khương Kiếm Vân mắt sáng bừng: “Chị, thật sự là Quỷ Môn Thập Tam Châm!”
“Anh chính là Diệp Bắc Minh?”
“Ha ha ha, anh quả nhiên biết Quỷ Môn Thập Tam Châm!”
Hắn ta nhìn Diệp Bắc Minh, ra lệnh: “Diệp Bắc Minh, tôi ra lệnh cho anh, theo tôi đến nhà họ Khương Cổ Võ cứu một người!”
“Chỉ cần anh…”
Soạt!
Một tàn ảnh tấn công tới.
Lướt qua!
Ba lão giả cả kinh thất sắc: “Cậu Kiếm Vân, cẩn thận”.
Ra tay ngăn cản, đáng tiếc đã muộn!
Khương Kiếm Vân còn không nhìn ra đã xảy ra chuyện gì, gò má liền đau nhức!
Sau đó, thân thể bay ra ngoài...
Ầm!!!
Sương máu nổ tung, Khương Kiếm Vân bi một tát của Diệp Bắc Minh đập chết.
Ánh mắt Khương Minh Châu trong nháy mắt toàn là máu, gào thét một tiếng: “Em trai!”
“Diệp Bắc Minh, sao anh dám giết em trai tôi?”
Diệp Bắc Minh lạnh như băng trả lời: “Tôi đến cả cô cũng giết được!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất