Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 292: Tiểu sư đệ, sao em lại từ chối?
“Anh nói gì?”
“Anh dám!!!”
Vẻ mặt tức giận của Khương Minh Châu ngưng lại, bất chợt hóa thành kinh hoàng.
Bởi vì cô ta phát hiện, Diệp Bắc Minh đang đi về phía mình!
Nội tâm sinh ra nỗi sợ hãi sâu sắc.
“Ba vị trưởng lão, cứu tôi!!!”
Khương Minh Châu bị dọa sợ đến phát điên.
Con mẹ nó anh là người gì vậy?
Soạt soạt soạt!
“Diệp Bắc Minh, mày dám ra tay với nhà họ Khương?”
“Đáng chết! Mày biết bọn tao có thân phận gì không?”
“Bọn tao đến từ nhà họ Khương Cổ Võ!”
Ba lão giả ra tay, nổi lên một luồng khí tràng mạnh mẽ, đánh về phía Diệp Bắc Minh!
Một người bên trái, một người bên phải, một người ở phía sau.
Ba Võ Tông đỉnh phong!
Căn bản không đủ nhìn.
Diệp Bắc Minh quay đầu, đánh về phía ba người mỗi người một quyền!
Ba đường máu bắn nổ tung, bị đánh ngã gục tại chỗ!
Khí tràng mạnh mẽ bộc phát ra, Khương Minh Châu ngã trên đất.
Lăn từ trên bậc thang phủ thiếu soái xuống, vô cùng nhếch nhác.
Diệp Bắc Minh từ trên cao lạnh nhạt nhìn chằm chằm Khương Minh Châu.
Giọng Khương Minh Châu run rẩy: “Diệp Bắc Minh, em trai tôi chỉ làm một người canh cửa bị thương”.
“Mạng của họ rẻ như kiến vậy!”
“Một người giữ cửa chết thì chết, anh cần phải làm đến mức vậy sao?”
Diệp Bắc Minh cười: “Một người giữ cửa?”
“Đây là hộ vệ của sư tỷ tôi, đối với tôi cũng đều quan trọng hơn bất kỳ ai trong số các người”.
“Gia tộc Cổ Võ giỏi lắm sao?”
“Đến phủ thiếu soái làm người khác bị thương, chết!”
Phất tay!
Một luồng nội kình bộc phát ra, ngưng tụ thành hình móng vuốt.
Túm nổ đầu Khương Minh Châu!
Tướng sĩ Long Hồng suýt chết kia vô cùng kích động, bò qua dưới chân Diệp Bắc Minh: “Thiếu soái, cảm ơn… cảm ơn anh đã cứu mạng tôi!!!”
“Tôi chỉ là một binh lính bình thường, mạng còn rẻ hơn cỏ!”
“Anh lại… vì tôi mà đắc tội với gia tộc Cổ Võ!!!”
Những tướng sĩ Long Hồn khác xúc động nhìn Diệp Bắc Minh.
Những thế gia và những nhân vật lớn ở Long Đô.
Dù nhìn thấy người của gia tộc Cổ Võ, không phải đều khom lưng khụy gối sao?
Cúi người gật đầu?
Chỉ mong coi gia tộc Cổ Võ làm tổ tông của mình.
Nhưng ở chỗ Diệp Bắc Minh, gia tộc Cổ Võ như kiến hôi vậy!
Nói giết liền giết!
Vì một binh lính bình thường, có thể giết ba người nhìn là biết người trong tầng lớp cấp cao gia tộc Cổ Võ.
Thủ đoạn và khí phách này khiến người ta vô cùng kính nể!
Diệp Bắc Minh quét mắt nhìn mọi người: “Đối với tôi mà nói, chỉ cần là người của mình, mạng của bất kỳ ai cũng có giá trị”.
“Sau này đừng có nói mấy loại như mạng mình rẻ như cỏ, mấy người các anh mau rửa sạch mặt đất đi”.
“Rõ!!!”
Mọi người ở phủ thiếu tướng miệng đồng thanh trả lời.
Bốp bốp bốp bốp!
Một tràng tiếng vỗ tay truyền tới.
Người còn chưa xuất hiện, giọng nói đã truyền tới.
“Không sai, quả quyết sát phạt, đúng là nhân tài đáng được bồi dưỡng!”
“Nhưng cậu cần phải biết, có mạng của một vài người quả thật không đáng tiền!”
“Con kiến cuối cùng vẫn là con kiến, không thể nào trở thành rồng trên chín tầng mây!”
“Điều này cậu cần phải hiểu rõ!”
Một đám người mặc cổ phục đi ra, mấy người mắt cao hơn đầu.
Hai vị lão giả đi đầu.
Bảy tám thanh niên nam nữ theo phía sau!
Một cô gái trong số đó vô cùng xinh đẹp!
Bất kỳ minh tinh nào trong giới giải trí Long Quốc so với cô gái này đều bị đá xa mười mấy con phố!
Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn: “Mấy người là ai?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trong cơ thể anh lại không nhìn ra cảnh giới võ đạo của hai lão giả đi đầu!
Ngoài mấy sư tỷ ra, đây là người đầu tiên Diệp Bắc Minh không nhìn ra cảnh giới võ đạo.
Một lão giả trong số đó mỉm cười: “Lão phu tên Mạc Thương Khung, đến từ cung Xã Tắc, Côn Luân Khư!”
Lục Tuyết Kỳ kinh ngạc: “Người của cung Xã Tắc?”
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói: “Mạc Thiên Khung? Ồ, ông tìm tôi có chuyện gì?”
Lời vừa dứt khỏi miệng.
Lập tức bùng nổ!
Đám thanh niên của cung Xã Tắc đều nổi giận!
Ngay cả cô gái xinh đẹp kia cũng nhướng mày: “Diệp Bắc Minh, anh thái độ gì thế?”
“Anh dám gọi trực tiếp đại danh của Mạc trưởng lão?!!!”
“Còn không mau nói xin lỗi!”
“Phụt!”
Diệp Bắc Minh cười giễu cợt: “Cô là cái thá gì?”
“Bảo tôi nói xin lỗi, cô xứng sao?”
Soạt!
Đám thanh niên của cung Xã Tắc đều ngây người.
Ánh mắt rơi vào khuôn mặt tuyệt đẹp của Văn Nhân Mộc Nguyệt.
Sững sờ!
Kinh ngạc!
Bất ngờ!
Văn Nhân Mộc Nguyệt đỏ mặt, trong đôi mắt đẹp đều là vẻ khiếp sợ và không tưởng tượng nổi.
Người theo đuổi cô ta ở cung Xã Tắc đếm không kể xiết, ngày thường cũng ngang ngược quen rồi!
Nghĩ thế nào cũng không ngờ Diệp Bắc Minh lại hỏi cô ta là cái thá gì, anh xứng sao?
Điên rồi!
Tuyệt đối điên rồi!
Khuôn mặt già nua của Mạc Thiên Khung rất khó coi, lạnh băng nói: “Diệp Bắc Minh, cung Xã Tắc chúng tôi đã xem qua hồ sơ cá nhân của cậu rồi”.
“Thiên phú không tệ, có thể gia nhậpcung Xã Tắc”.
“Trở thành một đệ tử nội môn!”
Đệ tử nội môn của cung Xã Tắc.
Dù là gia tộc Cổ Võ nghe được tin tức này cũng kích động muốn chết!
Đệ tử nội môn của cung Xã Tắc là khái niệm gì?
Trong một trăm triệu không có một ai!
Dù là ở Côn Luân Khư cũng đánh vỡ đầu để tranh giành.
Diệp Bắc Minh vốn không thể từ chối!
‘Chờ anh gia nhập cung Xã Tắc, hãy đợi đấy! Chắc chắn anh sẽ hối hận!’, Văn Nhân Mộc Nguyệt nghĩ.
Đột nhiên.
Giọng Diệp Bắc Minh truyền tới.
“Không có hứng thú, đi thong thả, không tiễn”.
Xoay người trực tiếp tiến vào phủ thiếu soái.
Cửa đóng lại!
Văn Nhân Mộc Nguyệt ngây ngốc tại chỗ, miệng hơi há ra, sao anh lại không giống như mình nghĩ chứ?
...
Quay về phủ thiếu soái.
Lục Tuyết Kỳ bất ngờ: “Tiểu sư đệ, sao em lại từ chối chứ?”
Diệp Bắc Minh nhún vai: “Bát sư tỷ, chúng ta có chín mươi chín người thầy, chẳng phải ai cũng đều có võ nghệ siêu cường?”
“Tu võ, đan dược, y thuật, kim thuật, luyện khí, rèn…”
“Ừm thì em đều học qua loa, cũng xem như ổn”.
“Cung Xã Tắc có thể dạy cho em cái gì?”
Còn một điểm Diệp Bắc Minh không nói.
Anh còn có tháp Càn Khôn Trấn Ngục, thăng cắp thì có thể nhận được võ kỹ và thần binh lợi hại.
Cung Xã Tắc có không?
Phốc!!!
Lục Tuyết Kỳ kích động muốn hộc máu.
Qua loa?
Cũng coi là ổn!
Lục Tuyết Kỳ nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, có một luồng kích động muốn đè anh xuống dưới thân, hung hăng dạy dỗ một trận.
“Anh dám!!!”
Vẻ mặt tức giận của Khương Minh Châu ngưng lại, bất chợt hóa thành kinh hoàng.
Bởi vì cô ta phát hiện, Diệp Bắc Minh đang đi về phía mình!
Nội tâm sinh ra nỗi sợ hãi sâu sắc.
“Ba vị trưởng lão, cứu tôi!!!”
Khương Minh Châu bị dọa sợ đến phát điên.
Con mẹ nó anh là người gì vậy?
Soạt soạt soạt!
“Diệp Bắc Minh, mày dám ra tay với nhà họ Khương?”
“Đáng chết! Mày biết bọn tao có thân phận gì không?”
“Bọn tao đến từ nhà họ Khương Cổ Võ!”
Ba lão giả ra tay, nổi lên một luồng khí tràng mạnh mẽ, đánh về phía Diệp Bắc Minh!
Một người bên trái, một người bên phải, một người ở phía sau.
Ba Võ Tông đỉnh phong!
Căn bản không đủ nhìn.
Diệp Bắc Minh quay đầu, đánh về phía ba người mỗi người một quyền!
Ba đường máu bắn nổ tung, bị đánh ngã gục tại chỗ!
Khí tràng mạnh mẽ bộc phát ra, Khương Minh Châu ngã trên đất.
Lăn từ trên bậc thang phủ thiếu soái xuống, vô cùng nhếch nhác.
Diệp Bắc Minh từ trên cao lạnh nhạt nhìn chằm chằm Khương Minh Châu.
Giọng Khương Minh Châu run rẩy: “Diệp Bắc Minh, em trai tôi chỉ làm một người canh cửa bị thương”.
“Mạng của họ rẻ như kiến vậy!”
“Một người giữ cửa chết thì chết, anh cần phải làm đến mức vậy sao?”
Diệp Bắc Minh cười: “Một người giữ cửa?”
“Đây là hộ vệ của sư tỷ tôi, đối với tôi cũng đều quan trọng hơn bất kỳ ai trong số các người”.
“Gia tộc Cổ Võ giỏi lắm sao?”
“Đến phủ thiếu soái làm người khác bị thương, chết!”
Phất tay!
Một luồng nội kình bộc phát ra, ngưng tụ thành hình móng vuốt.
Túm nổ đầu Khương Minh Châu!
Tướng sĩ Long Hồng suýt chết kia vô cùng kích động, bò qua dưới chân Diệp Bắc Minh: “Thiếu soái, cảm ơn… cảm ơn anh đã cứu mạng tôi!!!”
“Tôi chỉ là một binh lính bình thường, mạng còn rẻ hơn cỏ!”
“Anh lại… vì tôi mà đắc tội với gia tộc Cổ Võ!!!”
Những tướng sĩ Long Hồn khác xúc động nhìn Diệp Bắc Minh.
Những thế gia và những nhân vật lớn ở Long Đô.
Dù nhìn thấy người của gia tộc Cổ Võ, không phải đều khom lưng khụy gối sao?
Cúi người gật đầu?
Chỉ mong coi gia tộc Cổ Võ làm tổ tông của mình.
Nhưng ở chỗ Diệp Bắc Minh, gia tộc Cổ Võ như kiến hôi vậy!
Nói giết liền giết!
Vì một binh lính bình thường, có thể giết ba người nhìn là biết người trong tầng lớp cấp cao gia tộc Cổ Võ.
Thủ đoạn và khí phách này khiến người ta vô cùng kính nể!
Diệp Bắc Minh quét mắt nhìn mọi người: “Đối với tôi mà nói, chỉ cần là người của mình, mạng của bất kỳ ai cũng có giá trị”.
“Sau này đừng có nói mấy loại như mạng mình rẻ như cỏ, mấy người các anh mau rửa sạch mặt đất đi”.
“Rõ!!!”
Mọi người ở phủ thiếu tướng miệng đồng thanh trả lời.
Bốp bốp bốp bốp!
Một tràng tiếng vỗ tay truyền tới.
Người còn chưa xuất hiện, giọng nói đã truyền tới.
“Không sai, quả quyết sát phạt, đúng là nhân tài đáng được bồi dưỡng!”
“Nhưng cậu cần phải biết, có mạng của một vài người quả thật không đáng tiền!”
“Con kiến cuối cùng vẫn là con kiến, không thể nào trở thành rồng trên chín tầng mây!”
“Điều này cậu cần phải hiểu rõ!”
Một đám người mặc cổ phục đi ra, mấy người mắt cao hơn đầu.
Hai vị lão giả đi đầu.
Bảy tám thanh niên nam nữ theo phía sau!
Một cô gái trong số đó vô cùng xinh đẹp!
Bất kỳ minh tinh nào trong giới giải trí Long Quốc so với cô gái này đều bị đá xa mười mấy con phố!
Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn: “Mấy người là ai?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trong cơ thể anh lại không nhìn ra cảnh giới võ đạo của hai lão giả đi đầu!
Ngoài mấy sư tỷ ra, đây là người đầu tiên Diệp Bắc Minh không nhìn ra cảnh giới võ đạo.
Một lão giả trong số đó mỉm cười: “Lão phu tên Mạc Thương Khung, đến từ cung Xã Tắc, Côn Luân Khư!”
Lục Tuyết Kỳ kinh ngạc: “Người của cung Xã Tắc?”
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói: “Mạc Thiên Khung? Ồ, ông tìm tôi có chuyện gì?”
Lời vừa dứt khỏi miệng.
Lập tức bùng nổ!
Đám thanh niên của cung Xã Tắc đều nổi giận!
Ngay cả cô gái xinh đẹp kia cũng nhướng mày: “Diệp Bắc Minh, anh thái độ gì thế?”
“Anh dám gọi trực tiếp đại danh của Mạc trưởng lão?!!!”
“Còn không mau nói xin lỗi!”
“Phụt!”
Diệp Bắc Minh cười giễu cợt: “Cô là cái thá gì?”
“Bảo tôi nói xin lỗi, cô xứng sao?”
Soạt!
Đám thanh niên của cung Xã Tắc đều ngây người.
Ánh mắt rơi vào khuôn mặt tuyệt đẹp của Văn Nhân Mộc Nguyệt.
Sững sờ!
Kinh ngạc!
Bất ngờ!
Văn Nhân Mộc Nguyệt đỏ mặt, trong đôi mắt đẹp đều là vẻ khiếp sợ và không tưởng tượng nổi.
Người theo đuổi cô ta ở cung Xã Tắc đếm không kể xiết, ngày thường cũng ngang ngược quen rồi!
Nghĩ thế nào cũng không ngờ Diệp Bắc Minh lại hỏi cô ta là cái thá gì, anh xứng sao?
Điên rồi!
Tuyệt đối điên rồi!
Khuôn mặt già nua của Mạc Thiên Khung rất khó coi, lạnh băng nói: “Diệp Bắc Minh, cung Xã Tắc chúng tôi đã xem qua hồ sơ cá nhân của cậu rồi”.
“Thiên phú không tệ, có thể gia nhậpcung Xã Tắc”.
“Trở thành một đệ tử nội môn!”
Đệ tử nội môn của cung Xã Tắc.
Dù là gia tộc Cổ Võ nghe được tin tức này cũng kích động muốn chết!
Đệ tử nội môn của cung Xã Tắc là khái niệm gì?
Trong một trăm triệu không có một ai!
Dù là ở Côn Luân Khư cũng đánh vỡ đầu để tranh giành.
Diệp Bắc Minh vốn không thể từ chối!
‘Chờ anh gia nhập cung Xã Tắc, hãy đợi đấy! Chắc chắn anh sẽ hối hận!’, Văn Nhân Mộc Nguyệt nghĩ.
Đột nhiên.
Giọng Diệp Bắc Minh truyền tới.
“Không có hứng thú, đi thong thả, không tiễn”.
Xoay người trực tiếp tiến vào phủ thiếu soái.
Cửa đóng lại!
Văn Nhân Mộc Nguyệt ngây ngốc tại chỗ, miệng hơi há ra, sao anh lại không giống như mình nghĩ chứ?
...
Quay về phủ thiếu soái.
Lục Tuyết Kỳ bất ngờ: “Tiểu sư đệ, sao em lại từ chối chứ?”
Diệp Bắc Minh nhún vai: “Bát sư tỷ, chúng ta có chín mươi chín người thầy, chẳng phải ai cũng đều có võ nghệ siêu cường?”
“Tu võ, đan dược, y thuật, kim thuật, luyện khí, rèn…”
“Ừm thì em đều học qua loa, cũng xem như ổn”.
“Cung Xã Tắc có thể dạy cho em cái gì?”
Còn một điểm Diệp Bắc Minh không nói.
Anh còn có tháp Càn Khôn Trấn Ngục, thăng cắp thì có thể nhận được võ kỹ và thần binh lợi hại.
Cung Xã Tắc có không?
Phốc!!!
Lục Tuyết Kỳ kích động muốn hộc máu.
Qua loa?
Cũng coi là ổn!
Lục Tuyết Kỳ nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, có một luồng kích động muốn đè anh xuống dưới thân, hung hăng dạy dỗ một trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất