Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 304: “Hoàng đế bệ hạ hỏi cậu đã chết chưa...”
Chẳng những anh có Bất Diệt Kim Thân Quyết!
Mà còn có cả Long Đế Quyết.
Máu tươi từ người chết hóa thành một làn sương máu ngưng tụ về phía Diệp Bắc Minh.
Làn sương máu ấy hóa thành đầu rồng đẫm máu ngay sau lưng anh.
Dáng vẻ của nó trông rất bệ vệ.
“Ầm ầm!”
Bỗng nhiên.
Trên không trung xuất hiện mấy chục chiếc máy bay chiến đấu Hắc Ưng xuất hiện, lao xuống chỗ Diệp Bắc Minh với tốc độ cực kỳ nhanh.
Khi chúng cách anh khoảng ba trăm mét, hàng loạt tên lửa hóa thành ngọn lửa bắn ra.
Vút! Vút! Vút! Vút...
Xoẹt...!
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long chém ra một nhát!
Rầm!
Hơn mười chiếc máy bay chiến đấu Hắc Ưng bị chém nát!
“Bay lên, bay cao lên!”
“Chúng ta công kích từ trên cao! Không cần thấp quá!”
Các phi công khác rống lên.
Những máy bay chiến đấu Hắc Ưng còn lại đều bay lên cao rồi tiếp tục xả đạn!
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Có ích lắm à?”
Vút!
Anh bước ra, bay thẳng lên trời.
Phù quang lược ảnh kết hợp với thuật Đằng Không!
Diệp Bắc Minh vọt tới chỗ máy bay chiến đấu Hắc Ưng nhanh như chớp, chém nát chúng!
“Thương Long Trảm!”
“Thương Long Trảm!”
Thương Long Kình kết hợp với Kinh Lôi Trảm!
Đó là một tổ hợp võ kỹ.
Ầm!
Lấy kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh làm trung tâm, sấm chớp đùng đùng nổ ra.
Hàng chục tia sét cỡ bằng cổ tay đánh xuống ầm ầm.
Mỗi một tia sét lại đánh trúng một chiếc máy bay chiến đấu Hắc Ưng.
Vào giờ phút ấy.
Diệp Bắc Minh như một vị thần thống trị sấm sét vậy.
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm...
Giây tiếp theo.
Máy bay chiến đấu Hắc Ưng nổ tung, trên không trung thêm vài đám mây hình nấm nở rộ, chiếu sáng cả một vùng trời.
“Đây...”
Trong phòng chỉ huy yên lặng đến đáng sợ!
Dù có Thượng tướng Wilson ở đây thì mọi người cũng sợ run người.
Có người còn thì thào tự nói: “Ôi chúa ơi, là ai mở cánh cửa địa ngục thả tên Diệp Bắc Minh đó ra thế?”
“Địa ngục rỗng tuếch, ác ma tại nhân gian!”
Vút!
Sau khi hơn mười chiếc máy bay chiến đấu Hắc Ưng bị phá hủy, ba mươi vạn quân lính dưới kia đã tan rã từ lâu rồi.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy Diệp Bắc Minh chém nát ba mươi mấy chiếc máy bay chiến đấu Hắc Ưng rồi thì làm gì còn khao khát chiến đấu nữa?
Diệp Bắc Minh chỉ với một người một kiếm mà đơn độc đối đầu với ba mươi vạn quân lính!
Đó tựa như thần thoại vậy!
Thần thoại xen lẫn vào trong đám người thường!
Trận đấu như nghiêng về một bên, cho dù có người phản kháng thì cũng chẳng thể nào cản nổi một kiếm của Diệp Bắc Minh.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Tên nhóc này, lòng giết chóc của cậu nặng thế?”
“Khi ở Long Quốc, tôi không thấy cậu giết người, liệu tâm tính cậu đã bị ảnh hưởng rồi chăng?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười trả lời: “Tôi có chín mươi chín vị sư phụ vô địch!”
“Sư phụ của tôi có đạo Y Vương, có nghĩa là chữa trị”.
“Có đạo Kiếm Vương tức kiếm đạo độc tôn”.
“Có đạo Châm Vương khiến Diêm Vương phải rút lui”.
“Cũng có đạo tàn sát”.
“Mà ngay tại đạo tàn sát ấy!”
“Chỉ có máu tươi mới có thể thấm nhuần đạo tàn sát!”
Diệp Bắc Minh chém ra một kiếm, diệt mấy trăm người của Ưng Quốc: “Khi ở Long Quốc, người đều là đồng bào của tôi”.
“Trừ phi là hạng người đại gian địa ác, nếu không thì chỉ cần giết kẻ cầm đầu địch là được, còn những người dân Long Quốc bình thường khác, tôi sẽ không giết họ”.
“Còn đây là nước ngoài, tôi quan tâm làm gì? Không phải cùng tộc mình ắt không đồng lòng!”
“Bọn chúng phái ba mươi vạn quân lính bao vây tiêu diệt tôi, cho dù tôi có giết hết ba mươi vạn quân lính đó thì chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào cả”.
Ầm!
Một luồng sát khí dâng lên ngút trời.
Trời đất đổi dời, một khoảng không trung đều bị máu tươi nhuộm đỏ.
Một kiếm chém ra quét ngang cả mười vạn lý, đến cả Diêm La cũng hoảng sợ!
...
“Tướng quân, mau chạy thôi! Diệp Bắc Minh đánh tới đây rồi!”
Trong phòng chỉ huy giờ rất hỗn loạn.
Hầu hết các tướng lĩnh đều đã tháo chạy.
Mặc dù mấy tên lính bỏ chạy đều đã bị bắn chết thì cũng không khiến mọi người nản lòng.
Wilson ngồi ở kia, mặt mày xám xịt như đám tro tàn.
Trốn?
Ông ta lãnh đạo hơn ba trăm nghìn quân lính mà còn bị đánh cho tan tác thì còn trốn đi đâu được nữa?
Loảng xoảng...!
Cửa phòng bị người đá văng, một người đàn ông Long Quốc hệt như thần chết đang cầm kiếm đi tới.
Hai mắt Wilson co rút lại: “Diệp... Diệp Bắc Minh...”
Diệp Bắc Minh kéo một cái ghế qua rồi ngồi xuống: “Nói đi, ai sai ông phái ba trăm nghìn quân tới giết tôi?”
Một luồng khí tức mạnh mẽ truyền tới.
Wilson sợ tới mức chân mềm nhũn.
Rầm!
Ông ta từ trên ghế quỳ rạp xuống đất.
Dẫu cho Wilson không sợ chết thì cũng không cách nào kháng cự lại khí tức trên người Diệp Bắc Minh truyền tới được.
Loại khí tức ấy không phải không sợ chết là có thể chống lại được.
Trên thế giới này còn có thứ đáng sợ hơn cái chết nữa.
Wilson đáp lời: “Là do hoàng đế của đế quốc Đại Ưng chúng tôi ra lệnh bảo tôi giết chết cậu”.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Hình như tôi với Ưng Quốc các ông không có thù oán gì nhỉ?”
“Không có”.
Wilson lắc đầu nói: “Thế nhưng, thực lực của cậu rất kinh khủng, một khi trưởng thành thì thực lực của Long Quốc sẽ tăng vọt!”
“Chúng tôi có đội ngũ chuyên môn đã đánh giá cậu, giá trị của một mình cậu tương đương với ba trăm nghìn quân lính”.
“Ban đầu tôi còn không tin, mà bây giờ... tôi tin rồi!”
Wilson vô cùng sầu não.
Diệp Bắc Minh còn chưa nói gì.
Tích tích tích...
Lúc này, chiếc điện thoại trên bàn làm việc đổ chuông.
Wilson ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh nói: “Nhận đi”.
Wilson ấn nghe điện thoại.
Bên trong truyền tới giọng nói đầy hối thúc của Ưng hoàng: “Wilson, sao lại thế này?”
“Khi tôi đang ở cung điện Bạch Kim chuẩn bị tiệc mừng công thì nhận được tin tức mới nhất!”
“Vậy mà Diệp Bắc Minh vẫn chưa chết?”
“Hơn nữa còn một thân một mình đánh tan tác ba trăm nghìn quân lính!”
“Ông mau cho tôi một lời giải thích, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Wilson khiếp hãi, vội vàng che loa điện thoại lại.
Rồi nhìn về phía Diệp Bắc Minh.
“Là hoàng đế bệ hạ, người hẳn đã biết chuyện gì đã xảy ra ở đây”.
“Hoàng đế bệ hạ hỏi cậu đã chết chưa...”
Diệp Bắc Minh mỉm cười đầy thâm ý: “Nói với hoàng đế bệ hạ của ông rằng tin tức đó là giả, tôi đã chết rồi”.
Wilson run người: “Cậu... cậu muốn làm gì?”
Diệp Bắc Minh lạnh như băng nói: “Cứ nghe theo là được”.
“Vâng!”
Wilson không dám trễ nải, vội nói: “Bệ hạ, đó là do có người cố ý lừa gạt người đó”.
“Diệp Bắc Minh đã chết từ lâu rồi!”
Ưng hoàng nhíu mày, chần chừ hỏi: “Wilson, ông đang lừa tôi à?”
Tâm lý Wilson rất vững vàng.
“Hoàng đế bệ hạ, tôi là người trung thành với người nhất, sao có thể lừa gạt người chứ?”
Mà còn có cả Long Đế Quyết.
Máu tươi từ người chết hóa thành một làn sương máu ngưng tụ về phía Diệp Bắc Minh.
Làn sương máu ấy hóa thành đầu rồng đẫm máu ngay sau lưng anh.
Dáng vẻ của nó trông rất bệ vệ.
“Ầm ầm!”
Bỗng nhiên.
Trên không trung xuất hiện mấy chục chiếc máy bay chiến đấu Hắc Ưng xuất hiện, lao xuống chỗ Diệp Bắc Minh với tốc độ cực kỳ nhanh.
Khi chúng cách anh khoảng ba trăm mét, hàng loạt tên lửa hóa thành ngọn lửa bắn ra.
Vút! Vút! Vút! Vút...
Xoẹt...!
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long chém ra một nhát!
Rầm!
Hơn mười chiếc máy bay chiến đấu Hắc Ưng bị chém nát!
“Bay lên, bay cao lên!”
“Chúng ta công kích từ trên cao! Không cần thấp quá!”
Các phi công khác rống lên.
Những máy bay chiến đấu Hắc Ưng còn lại đều bay lên cao rồi tiếp tục xả đạn!
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Có ích lắm à?”
Vút!
Anh bước ra, bay thẳng lên trời.
Phù quang lược ảnh kết hợp với thuật Đằng Không!
Diệp Bắc Minh vọt tới chỗ máy bay chiến đấu Hắc Ưng nhanh như chớp, chém nát chúng!
“Thương Long Trảm!”
“Thương Long Trảm!”
Thương Long Kình kết hợp với Kinh Lôi Trảm!
Đó là một tổ hợp võ kỹ.
Ầm!
Lấy kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh làm trung tâm, sấm chớp đùng đùng nổ ra.
Hàng chục tia sét cỡ bằng cổ tay đánh xuống ầm ầm.
Mỗi một tia sét lại đánh trúng một chiếc máy bay chiến đấu Hắc Ưng.
Vào giờ phút ấy.
Diệp Bắc Minh như một vị thần thống trị sấm sét vậy.
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm...
Giây tiếp theo.
Máy bay chiến đấu Hắc Ưng nổ tung, trên không trung thêm vài đám mây hình nấm nở rộ, chiếu sáng cả một vùng trời.
“Đây...”
Trong phòng chỉ huy yên lặng đến đáng sợ!
Dù có Thượng tướng Wilson ở đây thì mọi người cũng sợ run người.
Có người còn thì thào tự nói: “Ôi chúa ơi, là ai mở cánh cửa địa ngục thả tên Diệp Bắc Minh đó ra thế?”
“Địa ngục rỗng tuếch, ác ma tại nhân gian!”
Vút!
Sau khi hơn mười chiếc máy bay chiến đấu Hắc Ưng bị phá hủy, ba mươi vạn quân lính dưới kia đã tan rã từ lâu rồi.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy Diệp Bắc Minh chém nát ba mươi mấy chiếc máy bay chiến đấu Hắc Ưng rồi thì làm gì còn khao khát chiến đấu nữa?
Diệp Bắc Minh chỉ với một người một kiếm mà đơn độc đối đầu với ba mươi vạn quân lính!
Đó tựa như thần thoại vậy!
Thần thoại xen lẫn vào trong đám người thường!
Trận đấu như nghiêng về một bên, cho dù có người phản kháng thì cũng chẳng thể nào cản nổi một kiếm của Diệp Bắc Minh.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Tên nhóc này, lòng giết chóc của cậu nặng thế?”
“Khi ở Long Quốc, tôi không thấy cậu giết người, liệu tâm tính cậu đã bị ảnh hưởng rồi chăng?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười trả lời: “Tôi có chín mươi chín vị sư phụ vô địch!”
“Sư phụ của tôi có đạo Y Vương, có nghĩa là chữa trị”.
“Có đạo Kiếm Vương tức kiếm đạo độc tôn”.
“Có đạo Châm Vương khiến Diêm Vương phải rút lui”.
“Cũng có đạo tàn sát”.
“Mà ngay tại đạo tàn sát ấy!”
“Chỉ có máu tươi mới có thể thấm nhuần đạo tàn sát!”
Diệp Bắc Minh chém ra một kiếm, diệt mấy trăm người của Ưng Quốc: “Khi ở Long Quốc, người đều là đồng bào của tôi”.
“Trừ phi là hạng người đại gian địa ác, nếu không thì chỉ cần giết kẻ cầm đầu địch là được, còn những người dân Long Quốc bình thường khác, tôi sẽ không giết họ”.
“Còn đây là nước ngoài, tôi quan tâm làm gì? Không phải cùng tộc mình ắt không đồng lòng!”
“Bọn chúng phái ba mươi vạn quân lính bao vây tiêu diệt tôi, cho dù tôi có giết hết ba mươi vạn quân lính đó thì chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào cả”.
Ầm!
Một luồng sát khí dâng lên ngút trời.
Trời đất đổi dời, một khoảng không trung đều bị máu tươi nhuộm đỏ.
Một kiếm chém ra quét ngang cả mười vạn lý, đến cả Diêm La cũng hoảng sợ!
...
“Tướng quân, mau chạy thôi! Diệp Bắc Minh đánh tới đây rồi!”
Trong phòng chỉ huy giờ rất hỗn loạn.
Hầu hết các tướng lĩnh đều đã tháo chạy.
Mặc dù mấy tên lính bỏ chạy đều đã bị bắn chết thì cũng không khiến mọi người nản lòng.
Wilson ngồi ở kia, mặt mày xám xịt như đám tro tàn.
Trốn?
Ông ta lãnh đạo hơn ba trăm nghìn quân lính mà còn bị đánh cho tan tác thì còn trốn đi đâu được nữa?
Loảng xoảng...!
Cửa phòng bị người đá văng, một người đàn ông Long Quốc hệt như thần chết đang cầm kiếm đi tới.
Hai mắt Wilson co rút lại: “Diệp... Diệp Bắc Minh...”
Diệp Bắc Minh kéo một cái ghế qua rồi ngồi xuống: “Nói đi, ai sai ông phái ba trăm nghìn quân tới giết tôi?”
Một luồng khí tức mạnh mẽ truyền tới.
Wilson sợ tới mức chân mềm nhũn.
Rầm!
Ông ta từ trên ghế quỳ rạp xuống đất.
Dẫu cho Wilson không sợ chết thì cũng không cách nào kháng cự lại khí tức trên người Diệp Bắc Minh truyền tới được.
Loại khí tức ấy không phải không sợ chết là có thể chống lại được.
Trên thế giới này còn có thứ đáng sợ hơn cái chết nữa.
Wilson đáp lời: “Là do hoàng đế của đế quốc Đại Ưng chúng tôi ra lệnh bảo tôi giết chết cậu”.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Hình như tôi với Ưng Quốc các ông không có thù oán gì nhỉ?”
“Không có”.
Wilson lắc đầu nói: “Thế nhưng, thực lực của cậu rất kinh khủng, một khi trưởng thành thì thực lực của Long Quốc sẽ tăng vọt!”
“Chúng tôi có đội ngũ chuyên môn đã đánh giá cậu, giá trị của một mình cậu tương đương với ba trăm nghìn quân lính”.
“Ban đầu tôi còn không tin, mà bây giờ... tôi tin rồi!”
Wilson vô cùng sầu não.
Diệp Bắc Minh còn chưa nói gì.
Tích tích tích...
Lúc này, chiếc điện thoại trên bàn làm việc đổ chuông.
Wilson ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh nói: “Nhận đi”.
Wilson ấn nghe điện thoại.
Bên trong truyền tới giọng nói đầy hối thúc của Ưng hoàng: “Wilson, sao lại thế này?”
“Khi tôi đang ở cung điện Bạch Kim chuẩn bị tiệc mừng công thì nhận được tin tức mới nhất!”
“Vậy mà Diệp Bắc Minh vẫn chưa chết?”
“Hơn nữa còn một thân một mình đánh tan tác ba trăm nghìn quân lính!”
“Ông mau cho tôi một lời giải thích, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Wilson khiếp hãi, vội vàng che loa điện thoại lại.
Rồi nhìn về phía Diệp Bắc Minh.
“Là hoàng đế bệ hạ, người hẳn đã biết chuyện gì đã xảy ra ở đây”.
“Hoàng đế bệ hạ hỏi cậu đã chết chưa...”
Diệp Bắc Minh mỉm cười đầy thâm ý: “Nói với hoàng đế bệ hạ của ông rằng tin tức đó là giả, tôi đã chết rồi”.
Wilson run người: “Cậu... cậu muốn làm gì?”
Diệp Bắc Minh lạnh như băng nói: “Cứ nghe theo là được”.
“Vâng!”
Wilson không dám trễ nải, vội nói: “Bệ hạ, đó là do có người cố ý lừa gạt người đó”.
“Diệp Bắc Minh đã chết từ lâu rồi!”
Ưng hoàng nhíu mày, chần chừ hỏi: “Wilson, ông đang lừa tôi à?”
Tâm lý Wilson rất vững vàng.
“Hoàng đế bệ hạ, tôi là người trung thành với người nhất, sao có thể lừa gạt người chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất