Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 320: Không xứng làm sư phụ
“Cắt bỏ tứ chi rồi ném xuống núi Nhật Nguyệt đi!”
Một số người phán xử khác cũng gật đầu theo.
“Rất tốt!”
“Tôi đồng tình!”
“Không trừng trị Diệp Bắc Minh thì không tài nào làm quần chúng tin phục được!”
Người tu võ của nhà họ Khương, nhà họ Bùi và nhà họ Vân cũng theo đó mà hét: “Không trừng trị Diệp Bắc Minh thì không tài nào làm quần chúng tin phục!”
“Xin minh chủ Phong quyết định!”
“Minh chủ Phong, xin hãy cho chúng tôi một phán quyết thật công bằng!”
Đất trời dậy sóng.
Từng đợt nối tiếp nhau!
“Xin hãy cho chúng tôi một phán quyết công bằng!”
Âm thanh chói tai!
“Minh chủ Phong, ngài thấy sao?”
Khương Đông Tân nở nụ cười cay nghiệt, hôm nay ông ta nhất định sẽ gây áp lực hại chết Diệp Bắc Minh!
Trước mặt nhiều người như vậy, Phong Cửu U đâu thể nào vì lợi ích cá nhân mà lách luật được.
Rầm!
Giây tiếp theo.
Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào khuôn mặt của Phong Cửu U.
Phong Cửu U ngồi trên đài cao, im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: “Diệp Bắc Minh là một hạt giống tốt, một trong số ít những thiên tài võ thuật của Long Quốc”.
“Nếu không thì như vầy, cái chết của Khương Thất Huyền, minh chủ tôi đây sẽ đứng ra chịu trách nhiệm”.
“Kể từ bây giờ, Phong Cửu U tôi sẽ từ bỏ vị trí minh chủ võ lâm, mọi người cũng đừng truy cứu Diệp Bắc Minh nữa!”
“Đồng thời, Phong Cửu U cũng thu nhận Diệp Bắc Minh làm đệ tử cuối cùng của mình, xin các vị đồng môn võ lâm nể mặt tôi một chút”.
Xung quanh yên ắng!
Im lặng như tờ!
Toàn bộ hội trường võ đạo hơn mấy trăm nghìn người, ai nấy đều thất thanh.
Chỉ chốc lát sau, “đùng” một tiếng cả đại hội võ đạo gần như nổ tung.
“Cái gì cơ?”
“Minh chủ Phong muốn nhận Diệp Bắc Minh làm đệ tử?”
“Má ơi, có thật không vậy?”
“Minh chủ Phong là võ thánh cơ mà!”
“Con mẹ nó, Diệp Bắc Minh có vận may gì mà lại được minh chủ Phong thu làm đệ tử chứ?”
Đám đông bàn luận tới tấp, tình cảnh sôi nổi.
Con người của đám thế gia Long Đô kia lại càng co rút dữ dội.
Cô gái đằng sau Phong Cửu U cũng ngạc nhiên: “Sư phụ, người thật sự muốn nhận anh ta làm đồ đệ sao?”
Những người trẻ tuổi khác sau lưng ông ta cũng toát ra lòng ghen ghét nồng nặc từ trong đôi mắt.
Bọn họ đến từ các gia tộc ẩn thế và gia tộc Cổ Võ, cũng chỉ có thể làm đệ tử trên danh nghĩa mà thôi.
Diệp Bắc Minh thế mà lại được làm đệ tử cuối cùng?
Má!
Anh ta dựa vào đâu cơ chứ?
Diệp Như Ca hoài nghi hỏi: “Ông ơi, làm gì mà mấy người này kích động quá vậy?”
“Không phải chỉ là đệ tử cuối cùng thôi sao, công nhận cái người minh chủ Phong gì gì đó mạnh thật, nhưng mà Diệp Bắc Minh cũng đâu có kém”.
Diệp Cấm Thành ngẩn người, trợn mình nhìn Diệp Như Ca nói: “Như Ca, đừng có nói bậy nói bạ!”
Diệp Như Ca tặc lưỡi: “Ông à, sao ông lại nói cháu như vậy”.
“Thật sự là cháu không thấy minh chủ Phong có gì đặc biệt hơn người bình thường cả”.
“Cháu thật là!”
Diệp Cấm Thành thở dài một hơi: “Cháu đã được tông môn của Côn Luân Hư tuyển chọn, là người sắp sửa tiến vào địa bàn Côn Luân rồi”.
“Sao có thể không biết ý nghĩa của người thủ hộ cho Long Quốc chứ?”
“Phong Cửu U là một trong chín hộ vệ chính của Long Quốc đó!”
"Cũng là một trong chín vị võ thánh của Long Quốc!"
“Lại còn là một cao thủ trong số chín vị cao thủ đứng đầu Long Quốc nữa!”
“Cho dù là quốc chủ của Long Quốc đến gặp ông ta cũng đều phải kính sợ ba phần!”
Diệp Cấm Thành tiếp tục nói: “Diệp Bắc Minh quả thật rất có triển vọng, nhưng nếu so với Phong Cửu U thì vẫn còn kém xa”.
Diệp Như Ca ngây người: “Minh chủ Phong mạnh tới vậy sao?”
“Nếu như Diệp Bắc Thần trở thành đệ tử của Phong Cửu U thì chẳng phải là một bước lên mây à?”
Diệp Cấm Thành gật đầu.
Một bước lên mây!
Thật sự là một bước lên mây đó!
Chỉ cần Diệp Bắc Minh gật đầu, ngay lập tức bái sư.
Sau này ở Long Quốc sẽ không có bất kỳ người nào dám động tới một sợi lông của Diệp Bắc Minh nữa.
Cho dù là gia tộc ẩn thế hay gia tộc Cổ Võ cũng đều không được.
Khương Đông Tân sững sờ, trong lúc nhất thời chợt không phản ứng kịp.
Nuốt nước miếng hỏi: “Minh chủ Phong, ông nói cái gì cơ?”
Một lão già đầu trọc khác cũng bước ra một bước: “Minh chủ Phong à ông chắc chưa?”
“Lời đã nói cũng như nước tạt đi vậy, ông có chắc mình sẽ làm thế không?”
Lão già thứ ba bước ra: “Minh chủ Phong, ông không đùa đấy chứ?”
“Minh chủ Phong…”
Phong Cửu U gật đầu: “Rất chắc chắn!”
Những người phán quyết của đại hội võ đạo này lần lượt nhìn nhau.
Mạnh mẽ gật đầu!
Một tên Diệp Bắc Minh thôi mà, không giết cũng chả có sao.
Nhưng việc Phong Cửu U từ bỏ vị trí minh chủ võ lâm cũng tương đương với từ chức.
Như vậy chẳng phải sau này giới võ đạo ở Long Quốc sẽ hoàn toàn do bọn họ quản lý ư.
Các loại tài nguyên tu võ, thế lực, tài sản, địa vị của bọn họ cũng sẽ tăng vọt!
Mà tất cả những gì họ cần làm chỉ là “thả” Diệp Bắc Minh ra thôi.
Thật sự quá có lợi!
Đôi đồng tử của Phong Cửu U trầm xuống, đặt lên người Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, bốn cô gái này là sư tỷ của cậu, vậy chắc chắn cậu đã có sư môn rồi”.
“Tôi không quan tâm sư phụ của cậu đến từ môn phái nào, chỉ cần hiện tại cậu đứng trước toàn bộ võ giả trong thiên hạ mà tuyên bố vạch rõ ranh giới với sư phụ của cậu”.
Giọng điệu ngạo mạn.
Có vẻ như đang ra lệnh: “Quỳ xuống cúi đầu, bái tôi làm thầy!”
“Những chuyện khác, Phong Cửu U tôi sẽ tự giải quyết với các sư phụ của cậu”.
Phong Cửu U vừa là minh chủ võ lâm, vừa là một trong chín hộ vệ chính của Long Quốc.
Thực lực cấp bậc võ thánh!
Nói chuyện với Diệp Bắc Minh như vậy cũng đã là nể mặt lắm rồi.
Một vài võ giả nhỏ giọng mắng chửi: “Con mẹ nó, thằng nhóc này may mắn thật sự!”
“Mẹ kiếp, đã đẹp trai rồi thì thôi đi, lại còn có bốn vị sư tỷ xinh đẹp như vậy”.
“Hiện tại lại còn được minh chủ Phong nhận làm đệ tử cuối cùng, thật sự là người so với người sẽ làm người tức chết!”
Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng là.
Diệp Bắc Minh sẽ đồng ý.
Ngay giữa đài võ đạo.
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh vô cùng buồn cười: “Ông là cái củ hành gì, bắt tôi phải vạch ra ranh giới với sư phụ tôi rồi bái ông làm thấy?”
“Ông xứng chắc?”
Đù má!!!
Câu này vừa nói xong, cả đại hội võ đạo đều im lặng.
Im đến mức như là tận thế!
Nụ cười trên mặt Phong Cửu U cứng lại, chợt trở nên lạnh lùng cực kì!
Cửu sư tỷ hoàng hậu Hồng Đào cười lớn: “Haha, ông sẽ tự giải quyết với sư phụ của bọn tôi cơ á?”
“Tôi chỉ sợ ông còn chưa kịp nhìn thấy mấy lão già trẻ con đó là đã bị hù chết rồi ấy”.
Một số người phán xử khác cũng gật đầu theo.
“Rất tốt!”
“Tôi đồng tình!”
“Không trừng trị Diệp Bắc Minh thì không tài nào làm quần chúng tin phục được!”
Người tu võ của nhà họ Khương, nhà họ Bùi và nhà họ Vân cũng theo đó mà hét: “Không trừng trị Diệp Bắc Minh thì không tài nào làm quần chúng tin phục!”
“Xin minh chủ Phong quyết định!”
“Minh chủ Phong, xin hãy cho chúng tôi một phán quyết thật công bằng!”
Đất trời dậy sóng.
Từng đợt nối tiếp nhau!
“Xin hãy cho chúng tôi một phán quyết công bằng!”
Âm thanh chói tai!
“Minh chủ Phong, ngài thấy sao?”
Khương Đông Tân nở nụ cười cay nghiệt, hôm nay ông ta nhất định sẽ gây áp lực hại chết Diệp Bắc Minh!
Trước mặt nhiều người như vậy, Phong Cửu U đâu thể nào vì lợi ích cá nhân mà lách luật được.
Rầm!
Giây tiếp theo.
Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào khuôn mặt của Phong Cửu U.
Phong Cửu U ngồi trên đài cao, im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: “Diệp Bắc Minh là một hạt giống tốt, một trong số ít những thiên tài võ thuật của Long Quốc”.
“Nếu không thì như vầy, cái chết của Khương Thất Huyền, minh chủ tôi đây sẽ đứng ra chịu trách nhiệm”.
“Kể từ bây giờ, Phong Cửu U tôi sẽ từ bỏ vị trí minh chủ võ lâm, mọi người cũng đừng truy cứu Diệp Bắc Minh nữa!”
“Đồng thời, Phong Cửu U cũng thu nhận Diệp Bắc Minh làm đệ tử cuối cùng của mình, xin các vị đồng môn võ lâm nể mặt tôi một chút”.
Xung quanh yên ắng!
Im lặng như tờ!
Toàn bộ hội trường võ đạo hơn mấy trăm nghìn người, ai nấy đều thất thanh.
Chỉ chốc lát sau, “đùng” một tiếng cả đại hội võ đạo gần như nổ tung.
“Cái gì cơ?”
“Minh chủ Phong muốn nhận Diệp Bắc Minh làm đệ tử?”
“Má ơi, có thật không vậy?”
“Minh chủ Phong là võ thánh cơ mà!”
“Con mẹ nó, Diệp Bắc Minh có vận may gì mà lại được minh chủ Phong thu làm đệ tử chứ?”
Đám đông bàn luận tới tấp, tình cảnh sôi nổi.
Con người của đám thế gia Long Đô kia lại càng co rút dữ dội.
Cô gái đằng sau Phong Cửu U cũng ngạc nhiên: “Sư phụ, người thật sự muốn nhận anh ta làm đồ đệ sao?”
Những người trẻ tuổi khác sau lưng ông ta cũng toát ra lòng ghen ghét nồng nặc từ trong đôi mắt.
Bọn họ đến từ các gia tộc ẩn thế và gia tộc Cổ Võ, cũng chỉ có thể làm đệ tử trên danh nghĩa mà thôi.
Diệp Bắc Minh thế mà lại được làm đệ tử cuối cùng?
Má!
Anh ta dựa vào đâu cơ chứ?
Diệp Như Ca hoài nghi hỏi: “Ông ơi, làm gì mà mấy người này kích động quá vậy?”
“Không phải chỉ là đệ tử cuối cùng thôi sao, công nhận cái người minh chủ Phong gì gì đó mạnh thật, nhưng mà Diệp Bắc Minh cũng đâu có kém”.
Diệp Cấm Thành ngẩn người, trợn mình nhìn Diệp Như Ca nói: “Như Ca, đừng có nói bậy nói bạ!”
Diệp Như Ca tặc lưỡi: “Ông à, sao ông lại nói cháu như vậy”.
“Thật sự là cháu không thấy minh chủ Phong có gì đặc biệt hơn người bình thường cả”.
“Cháu thật là!”
Diệp Cấm Thành thở dài một hơi: “Cháu đã được tông môn của Côn Luân Hư tuyển chọn, là người sắp sửa tiến vào địa bàn Côn Luân rồi”.
“Sao có thể không biết ý nghĩa của người thủ hộ cho Long Quốc chứ?”
“Phong Cửu U là một trong chín hộ vệ chính của Long Quốc đó!”
"Cũng là một trong chín vị võ thánh của Long Quốc!"
“Lại còn là một cao thủ trong số chín vị cao thủ đứng đầu Long Quốc nữa!”
“Cho dù là quốc chủ của Long Quốc đến gặp ông ta cũng đều phải kính sợ ba phần!”
Diệp Cấm Thành tiếp tục nói: “Diệp Bắc Minh quả thật rất có triển vọng, nhưng nếu so với Phong Cửu U thì vẫn còn kém xa”.
Diệp Như Ca ngây người: “Minh chủ Phong mạnh tới vậy sao?”
“Nếu như Diệp Bắc Thần trở thành đệ tử của Phong Cửu U thì chẳng phải là một bước lên mây à?”
Diệp Cấm Thành gật đầu.
Một bước lên mây!
Thật sự là một bước lên mây đó!
Chỉ cần Diệp Bắc Minh gật đầu, ngay lập tức bái sư.
Sau này ở Long Quốc sẽ không có bất kỳ người nào dám động tới một sợi lông của Diệp Bắc Minh nữa.
Cho dù là gia tộc ẩn thế hay gia tộc Cổ Võ cũng đều không được.
Khương Đông Tân sững sờ, trong lúc nhất thời chợt không phản ứng kịp.
Nuốt nước miếng hỏi: “Minh chủ Phong, ông nói cái gì cơ?”
Một lão già đầu trọc khác cũng bước ra một bước: “Minh chủ Phong à ông chắc chưa?”
“Lời đã nói cũng như nước tạt đi vậy, ông có chắc mình sẽ làm thế không?”
Lão già thứ ba bước ra: “Minh chủ Phong, ông không đùa đấy chứ?”
“Minh chủ Phong…”
Phong Cửu U gật đầu: “Rất chắc chắn!”
Những người phán quyết của đại hội võ đạo này lần lượt nhìn nhau.
Mạnh mẽ gật đầu!
Một tên Diệp Bắc Minh thôi mà, không giết cũng chả có sao.
Nhưng việc Phong Cửu U từ bỏ vị trí minh chủ võ lâm cũng tương đương với từ chức.
Như vậy chẳng phải sau này giới võ đạo ở Long Quốc sẽ hoàn toàn do bọn họ quản lý ư.
Các loại tài nguyên tu võ, thế lực, tài sản, địa vị của bọn họ cũng sẽ tăng vọt!
Mà tất cả những gì họ cần làm chỉ là “thả” Diệp Bắc Minh ra thôi.
Thật sự quá có lợi!
Đôi đồng tử của Phong Cửu U trầm xuống, đặt lên người Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, bốn cô gái này là sư tỷ của cậu, vậy chắc chắn cậu đã có sư môn rồi”.
“Tôi không quan tâm sư phụ của cậu đến từ môn phái nào, chỉ cần hiện tại cậu đứng trước toàn bộ võ giả trong thiên hạ mà tuyên bố vạch rõ ranh giới với sư phụ của cậu”.
Giọng điệu ngạo mạn.
Có vẻ như đang ra lệnh: “Quỳ xuống cúi đầu, bái tôi làm thầy!”
“Những chuyện khác, Phong Cửu U tôi sẽ tự giải quyết với các sư phụ của cậu”.
Phong Cửu U vừa là minh chủ võ lâm, vừa là một trong chín hộ vệ chính của Long Quốc.
Thực lực cấp bậc võ thánh!
Nói chuyện với Diệp Bắc Minh như vậy cũng đã là nể mặt lắm rồi.
Một vài võ giả nhỏ giọng mắng chửi: “Con mẹ nó, thằng nhóc này may mắn thật sự!”
“Mẹ kiếp, đã đẹp trai rồi thì thôi đi, lại còn có bốn vị sư tỷ xinh đẹp như vậy”.
“Hiện tại lại còn được minh chủ Phong nhận làm đệ tử cuối cùng, thật sự là người so với người sẽ làm người tức chết!”
Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng là.
Diệp Bắc Minh sẽ đồng ý.
Ngay giữa đài võ đạo.
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh vô cùng buồn cười: “Ông là cái củ hành gì, bắt tôi phải vạch ra ranh giới với sư phụ tôi rồi bái ông làm thấy?”
“Ông xứng chắc?”
Đù má!!!
Câu này vừa nói xong, cả đại hội võ đạo đều im lặng.
Im đến mức như là tận thế!
Nụ cười trên mặt Phong Cửu U cứng lại, chợt trở nên lạnh lùng cực kì!
Cửu sư tỷ hoàng hậu Hồng Đào cười lớn: “Haha, ông sẽ tự giải quyết với sư phụ của bọn tôi cơ á?”
“Tôi chỉ sợ ông còn chưa kịp nhìn thấy mấy lão già trẻ con đó là đã bị hù chết rồi ấy”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất