Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 324: Lôi Thần không ra tay

Trước Sau
Diệp Bắc Minh thờ ơ.

Côn Luân Khư là thứ rác rưởi gì vậy?

Sư tỷ là vảy rồng của anh!

Khoảnh khắc người đàn ông trẻ tuổi này mở miệng đã là một người chết.

Quan tâm gì đến thân phận của mày!

Chỉ có một chữ, chết!

Thương Long Trảm!!!

Kiếm khí như núi lớn chém xuống!

Ầm!

Đất rung núi chuyển!

Khán đài trực tiếp biến mất, xuất hiện lỗ hổng hình chữ ‘V’ cực lớn.

Không chỉ là đoàn người của cậu thanh niên, ngay cả một vài võ giả gần đó cũng theo đó bị một kiếm xóa bỏ!

Hai Á Thánh ngay cả sóng cũng không nổi lên được.

Thời gian định cách!

Hiện trường giống như màn hình điện ảnh được nhấn tạm ngừng.

Mẹ kiếp!

Khóa mắt mọi người co quắp, con ngươi nảy sinh chấn động, tóc gáy toàn thân dựng đứng.

Con mẹ nó vẫn còn có người có thể bộc phát ra loại lực sát thương này?

Đám người kia của Côn Luân Khư… bị một kiếm bốc hơi?!!!

Ngay cả bốn sư tỷ của Diệp Bắc Minh cũng chấn động sâu sắc.

“Tiểu sư đệ em…”

“Đây là công pháp gì?”

Bốn sư tỷ trố mắt nghẹn họng, khẽ trợn trừng mắt.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc con, có đồ tốt”.

“Hả?”

Con ngươi Diệp Bắc Minh đông cứng lại.

Chỉ thấy sâu trong vết kiếm hình chữ V có mấy vật phẩm sáng lấp lánh.

Đến gần nhìn, là ba chiếc nhẫn: “Nhẫn chứa vật?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gật đầu: “Đúng rồi, nhẫn chứa vật”.

Diệp Bắc Minh thu lại, quay về nghiên cứu sao.

“Sư tỷ, đi, về thôi”.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Diệp Bắc Minh và bốn vị sư tỷ nhanh chóng rời đi.

...

Trong đám người.



Người đàn ông tóc vàng mắt xanh khóe mắt co rút lại.

Lôi Thần không ra tay.

Thứ nhất, bởi vì cảm nhận được những cường giả Côn Luân Khư kia!

Thứ hai, bị thực lực khủng khiếp của Diệp Bắc Minh chấn động!

Vì vậy không ra tay!

Lôi Thần không tin nổi, mặt đầy khiếp sợ: “Diệp Bắc Minh? Quái vật gì vậy?”

“Mới bao nhiêu năm chứ, ngoại giới đã đổi trời rồi sao?”

“Long Quốc xuất hiện một thanh niên khủng khiếp như vậy, sao có thể!”

Lôi Thần cúi đầu.

Ông ta phát hiện hai chân mình đang khẽ run rẩy.

Nếu như một kiếm vừa rồi rơi trên người mình, có thể sống tiếp được không?

Câu trả lời là không!

Chắc chắn không thể sống tiếp nổi!

Chắc chắn phải chết.

Nghĩ tới đây, Lôi Thần sợ hãi: “May mà mình không ra tay, nếu không thì…”

Ông ta nhanh chóng rời khỏi hiện trường đại hội Võ Đạo.

Gọi một cuộc điện thoại: “Điều tra rõ ràng cho tôi, rốt cuộc Diệp Bắc Minh có cảnh giới võ đạo gì, thực lực gì, bối cảnh gì!”

“Cho dù phải trả cái giá lớn thế nào cũng phải tra ra cho tôi!”

Sau khi cúp điện thoại.

Sắc mặt Lôi Thần nghiêm túc, lẩm bẩm: “Xem ra thật sự phải ra tay với mấy người đó, một mình Lôi Thần mình không giết chết được hắn!”

Im lặng một lúc!

Ông ta gọi một cuộc điện thoại.

“Holle, ông Jack”.

“Ông vĩnh viễn cũng không tưởng tượng được rằng hôm nay tôi gặp phải thứ gì đâu!”

“Ông chắc chắn sẽ khiếp sợ!”

...

Côn Luân Khư.

Đế quốc Thanh Long.

Sâu trong đại nội hoàng cung, một người phụ nữ duyên dáng sang trọng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Một tiếng ‘răng rắc’ giòn dã.

Bà ta vội vàng móc ra một khối ngọc bội từ trong lồng ngực!

Phía trên xuất hiện mấy chục vết nứt.

Con ngươi người phụ nữ trong nháy mắt tràn đầy tia máu, bà ta gào thét: “Con trai tôi chết rồi!!!”

“Con trai tôi chết rồi!!!”

“Người đâu, người đâu! Mau đi điều tra, là ai đã giết con trai tôi!”



“Dù là ai, chỉ cần có liên quan đến người này, tôi cũng phải khiến bọn họ hối hận khi quen biết hắn, nguyền rủa hắn!!!”

“Tôi phải diệt thập tộc của người này!!!”

...

Sau khi rời khỏi núi Nhật Nguyệt.

Mấy sư tỷ phải trở về cương vị của mình.

Vương Như Yên quay về Kim Lăng.

Lục Tuyết Kỳ về Long Đô.

Liễu Như Khanh về biển phương Nam.

Chỉ có Cửu sư tỷ hoàng hậu Hồng Đào là khá gần, muốn về Trung Hải cũng rất thuận đường.

Sau khi tạm biệt Vương Như Yên, Lục Tuyết Kỳ, Liễu Như Khanh, Diệp Bắc Minh và Cửu sư tỷ cùng nhau rời đi.

Cửu sư tỷ nhìn Diệp Bắc Minh, gằn từng chữ một: “Tiểu sư đệ, có phải em quên rồi cái gì rồi không?”

Diệp Bắc Minh sững sờ: “Cửu sư tỷ, sao vậy?”

“Hừ!”

Cửu sư tỷ hừ nhẹ: “Em đừng nói với chị là em quên chuyện đã đồng ý với chị”.

“Lần trước chị giúp em, em phải cùng chị đi Disney một lần”.

Lúc này Diệp Bắc Minh mới nhớ ra: “Được, hôm nay đi luôn”.

Cửu sư tỷ bây giờ mới bật cười thành tiếng.

Hai người chạy thẳng tới Trung Hải, chơi ở Disney cho đến khi công viên đóng cửa vào ban đêm, rồi mới hài lòng rời đi.

Lúc đi chơi, Cửu sư tỷ luôn kéo cánh tay Diệp Bắc Minh, hai người giống như một cặp tình nhân.

Khiến người xung quanh rất ngưỡng mộ!

Quay về chỗ ở của Cửu sư tỷ.

Là tầng chót tòa cao ốc Kim Dung lớn nhất Trung Hải.

Cửu sư tỷ đá giày: “Cả người đề là mồ hôi, bẩn chết mất!”

“Tiểu sư đệ, chị đi tắm, em cứ tự nhiên nhé”.

Nói xong liền đi về phía phòng tắm.

Diệp Bắc Minh ngồi xếp bằng ở trong phòng khách.

Tổng cộng ba chiếc nhẫn chứa vật!

Vô cùng hoa lệ.

Có tháp Càn Khôn Trấn Ngục ở đây, Diệp Bắc Minh dễ dàng mở được ba chiếc nhẫn chứa vật.

Diệp Bắc Minh có chút buồn bực: “Không gian quá nhỏ, sao chỉ có khoảng một mét vuông?”

“Nhẫn chứa vật mẹ mình để lại cũng phải ba bốn mét vuông”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười giải thích: “Nhóc con, cậu đừng đạt được lợi ích rồi còn khoe mẽ”.

“Không gian trong nhẫn vô cùng khó chế tạo, người vị trí thấp nhất có thể có được nửa mét vuông đã rất tốt rồi”.

Trong lòng Diệp Bắc Minh nhúc nhích: “Nói như vậy, không gian nhẫn mẹ tôi để lại cho tôi đến từ vị trí mạnh hơn?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau