Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 338: Thần cản giết thần, phật cản diệt phật!

Trước Sau
Quan chỉ huy khẽ mỉm cười: “Tướng quân Assef tôn kính, tướng quân Mihir đã chuẩn bị xong, tổng cộng một trăm chiếc máy bay chiến đấu Lôi Long đã bay lên không trung”.

“Chỉ cần Diệp Bắc Minh tiến vào phạm vi công kích, chắc chắn sẽ làm nó không có đường về!”

Máy bay chiến đấu Lôi Long là loại máy bay chiến đấu tân tiến nhất Hùng Quốc.

Dù là tốc độ, hủy lực, tuổi thọ hay tính linh hoạt, tất cả đều dẫn đầu thế giới.

Assef cầm ly rượu vang trong tay, hung hãn uống ực một hớp: “Diệp Bắc Minh, mày còn dám đuổi theo, tao đảm bảo hôm nay sẽ là ngày giỗ của mày!”

Nửa tiếng sau.

Máy bay của tướng quân Assef tiến vào trong biên giới Hùng Quốc.

Năm phút sau, Diệp Bắc Minh ngồi trên máy bay vận chuyển cũng tiến vào bên trong biên giới Hùng Quốc.

Assef nhìn chằm chăm vào radar: “Vào rồi, ha ha ha ha!”

“Đồ ngu, đừng gấp, đừng gấp mà!”

“Đợi thêm năm phút…”

Năm phút trôi qua, phía trước không trung đột nhiên xuất hiện hình ảnh đen nghịt.

Đùng đoàng!

Tiếng nổ động cơ vang dội, một trăm chiếc máy bay chiến đấu Lôi Long xuất hiện trong tầm mắt.

Tút tút tút!

Điện thoại chỗ Assef đang ngồi vang lên, ông ta lập tức nghe: “Mihir, bạn cũ của tôi, cuối cùng ông cũng đã đến rồi”.

Tướng quân Mihir cười nói: “Assef ông lại bị một người Long Quốc đánh đến mức trốn như chuột, ha ha ha ha!”

Assef nghiêm mặt: “Giỏi lắm lão già, đừng giễu cợt tôi!”

“Đánh rơi máy bay vận chuyển đằng sau, buổi tối tôi mời ông ăn cơm ở khách sạn hàng đầu thủ đô”.

“Ha ha ha ha! Không thành vấn đề”.

Mihir cười lớn: “Ông cứ chờ xem kịch hay đi!”

“Cẩn thận, thằng nhãi này…”, Assef còn đang muốn nói tiếp: “Alo alo alo, Mihir, ông nghe tôi nói này, thằng nhãi này rất khủng khiếp! Alo alo alo…”

Tướng quân Mihir đã cúp điện thoại.

Mặt ông ta nở nụ cười lạnh lẽo: “Phong tỏa chiếc máy bay vận chuyển kia, đánh rơi hắn!”

“Tuân lệnh!”

Máy bay chiến đấu Lôi Long bay tới, vô cùng mang tính chèn ép.

Mặt đẹp của nữ sĩ quan Hathaway trắng bệch: “Các hạ Diệp Bắc Minh, chúng ta chết chắc rồi”.

“Máy bay chiến đấu Lôi Long đã đến…”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh nghiêm lại, nhìn về phía trước: “Hạ tốc độ xuống, mở khoang máy bay!”

“Anh… anh muốn làm gì?”

Hathaway sững sờ.

Diệp Bắc Minh chẳng buồn giải thích, ánh mắt lạnh lẽo quét qua.



Cơ thể Hathaway run rẩy, mở khoang máy bay vận chuyển ra.

Gió lớn thổi vào, Diệp Bắc Minh bước ra khoang máy bay.

“A!”

Hathaway hét lên: “Nhảy xuống sao?”

Giây tiếp theo.

Ầm!

Đỉnh máy bay vận chuyển truyền đến tiếng động.

Hathaway vội vàng mở camera trên đỉnh máy bay, không nhịn được ngây người.

Diệp Bắc Minh đứng trên đỉnh máy bay vận chuyển.

Gió lớn thổi tới, anh như tảng đá, không thể rung chuyển.

Một thanh kiếm gãy xuất hiện trong tay anh!

Đón gió gào thét!

Ầm!

Máy bay chiến đấu Lôi Long thứ nhất bay tới.

Khóe miệng Diệp Bắc Minh nhếch lên độ cong: “Bắt đầu thú vị”.

Kiếm lên!

Máy bay rơi!

“Chiếc thứ nhất”.

Giây tiếp theo.

Diệp Bắc Minh đột nhiên nhảy lên, trực tiếp xông vào trong đám máy bay chiến đầu Lôi Long.

Phi công máy bay chiến đấu Lôi Long cũng sợ choáng váng, con mẹ nó đây là tình huống gì thế?

Hathaway thân thể run rẩy, cả người ngây ngẩn.

Trố mắt nghẹn họng.

Diệp Bắc Minh không chờ những phi công kia phản ứng, thuật Đằng Không và phù quang lược ảnh kết hợp, xuất hiện trong đám máy bay chiến đấu.

Xích!

Một đường kiếm khí xông lên trời.

Những chiếc máy bay chiến đấu kia vốn không cản được một kiếm của Diệp Bắc Minh, lập tức nổ tung!

Một trăm chiếc máy bay Lôi Long trong nháy mắt nổ ba mươi mấy chiếc.

Diệp Bắc Minh tiếp tục ra tay, vốn không cho bọn họ cơ hội.

Anh ở trên không trung còn linh hoạt hơn máy bay chiến đấu Lôi Long!

Trong năm phút ngắn ngủi, một trăm chiếc máy bay Lôi Long bị anh đánh nổ, quả thật giống như thần thoại.



Ánh lửa đầy trời!

Ầm!

Một tiếng vang.

Diệp Bắc Minh lại một lần nữa đáp xuống máy bay vận chuyện, giọng nói xuyên qua khoang máy bay: “Mở cửa!”

Hathaway không dám thờ ơ, lập tức mở cửa khoang.

Diệp Bắc Minh chậm rãi đi tới: “Tiếp tục truy kích!”

Mặt đẹp Hathaway trắng bệch: “Rõ!”

...

“Cái này… máy bay chiến đấu Lôi Long của mình đều bị đánh nổ hết?!!!”

Toàn thân tướng quân Mihir run rẩy.

Điện thoại kết nói với tướng quân Assef: “Tên khốn Assef, rốt cuộc ông đã chọc phải tồn tại gì đấy?”

Assef nhìn radar: “Mihir, quay về tôi sẽ giải thích với ông, vừa rồi tôi muốn nói với ông”.

“Ông đừng để máy bay chiến đấu Lôi Long xông tới, nên để họ công kích từ xa”.

“Được rồi, không nói với ông nữa, Diệp Bắc Minh đuổi giết đến rồi!”

Cúp điện thoại.

Sắc mặt Assef liên tục thay đổi: “Diệp Bắc Minh, máy bay chiến đấu Lôi Long không làm gì nổi mày, mày dám theo tao đến Hùng Quốc sao?”

“Nếu mày dám đuổi tiếp, tao sẽ cho mày hết đường về!!!”

Assef lập tức tiến vào vùng biển phía tây Hùng Quốc.

Ông ta đặc biệt lựa chọn một khu quân sự.

Còn thông báo trước với chính phủ, để bọn họ ngăn chặn Diệp Bắc Minh.

Nửa giờ sau.

Ven bờ biển xuất hiện trước mắt, Hathaway có chút lo lắng: “Các hạ Diệp Bắc Minh, phía trước chính là Hùng Quốc, anh chắc chắn vẫn còn muốn tiến về phía trước không?”

Diệp Bắc Minh phun ra một câu: “Tiếp tục tiến về trước”.

Hôm nay không giết Assef, anh thề không quay đầu!

Thần cản giết thần, phật cản diệt phật!

Ầm!

Thời khắc máy bay vận chuyển đến gần bờ biển phía tây.

Mấy chục tên lửa từ mặt đất bắn về phía máy bay vận chuyển!

Hathaway run rẩy mở miệng: “Các hạ Diệp Bắc Minh, đó là tên lửa Patriot, tên lửa theo dõi kinh khủng nhất!”

“Chúng ta sẽ bị đánh rơi!”

“Mở cửa khoang!”

Cửa khoang mở, Diệp Bắc Minh đi tới đỉnh máy bay vận chuyển.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau