Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 384: Quát lui đại quân
Ông ta vốn không ngờ, Diệp Bắc Minh lại có thể mạnh mẽ như vậy.
“Vãi!”
“Muốn nghịch thiên hả!”
“Ôi vãi, người ta đều nói Diệp Bắc Minh ngông cuồng, mẹ kiếp, tôi nằm mơ cũng không ngờ, tên này lại ngông cuồng như vậy!”
Các võ giả trên tường thành, người nào cũng thộn mặt.
Choáng váng ù cả đầu.
Diệp Bắc Minh lại quát mắng vua Tây Vực trước mặt hàng triệu binh sĩ?
Hống hách!
Mẹ kiếp, quá hống hách rồi!
Người ta dẫn theo hàng triệu binh sĩ đến, một mình anh dám quát mắng vua Tây Vực?
Trong lòng mọi người đều nổi lên cơn sóng sợ hãi, vô cùng kinh hãi!
“Thần y Diệp?”
Trong đôi mắt Lục Khi Sương đầy ánh hào quang.
Cô ta vô cùng kích động, cơ thể cũng bất giác run lên.
Nếu nói Diệp Bắc Minh cứu Lục Lâm Thiên, bố của cô ta, Lục Khi Sương biết ơn sâu sắc và vô cùng tôn kính Diệp Bắc Minh!
Thì lúc này, còn thêm cả sùng bái nồng nhiệt.
Không chỉ là Lục Khi Sương, những cô gái khác cũng nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt ngưỡng mộ.
Trong mắt đầy ái mộ!
Diệp Như Ca ôm chặt cái miệng nhỏ, cố hết sức không để mình hét ra: “Ông nội, ông nội, anh ta… anh ta điên rồi sao?”
Diệp Cấm Thành cũng tỏ vẻ mặt chấn kinh: “Tên nhóc này lấy đâu ra dũng khí thế?”
Đôi mắt Diệp Lăng Tiêu nghiêm lại, nhìn một bên khuôn mặt của Diệp Bắc Minh: “Cậu nhóc giỏi lắm, thân phận Long Soái chính là dũng khí của cậu ta!”
“Dù sao, địa vị Long soái trong quân đội cũng cao hơn vua Tây Vực!”
Vân Kiếm Bình sớm đã không khép được cái miệng nhỏ.
Vân Chi Lan giật mạnh mí mắt, lẩm bẩm: “Chẳng trách, lão Phong muốn nhận cậu ta làm đệ tử, thì ra là vậy!”
“Tên nhóc này, đúng là…có gan hơn người!”
Lão Phong mà ông ta nói chính là Phong Cửu U, minh chủ võ lâm nhiệm kỳ trước.
Vua Tây Vực phản ứng lại, ngay từ đầu mình đã thua khí thế rồi?
Không thể nào!
Vua Tây Vực tức giận quát một tiếng: “Diệp Bắc Minh, mày giết con trai Tào Sảng của tao, giết người đền mạng, mày còn hống hách như vậy?”
Diệp Bắc Minh cười: “Giết tôi? Ông muốn báo thù cho con trai ông?”
“Hừ!”
Anh quát một tiếng: “Tào Anh, ông thật to gan!”
“Tôi là Long soái của Long Quốc, dưới một người, trên vạn người!”
“Vua Tây Vực ông cũng thấp hơn một bậc, Tào Sảng là con trai ông, lại dẫn theo ba ngàn binh sĩ chặn giết tôi trên đường tôi đến thành Võ Đế!”
“Chẳng lẽ vua Tây Vực ông không biết chuyện này sao?”
“Tào Sảng dẫn quân giết Long Soái, nếu theo luật pháp của Long Quốc, thì phải xử tội chết!”
“Tru di cửu tộc!”
Vừa dứt lời.
Giống như đánh đòn cảnh cáo!
Mạnh mẽ khí phách!
Vua Tây Vực Tào Anh thộn mặt! Rõ ràng là ông ta hùng hổ đến hỏi tội, sao bây giờ lại thành Diệp Bắc Minh hỏi tội ngược lại ông ta?
Hàng triệu binh sĩ phía dưới cũng đều ngẩn người.
Hình như… đúng là như vậy!
“Mày!”
Vua Tây Vực Tào Anh gần như phun ra máu, đôi mắt trào lên lửa giận hừng hực: “Rõ ràng con trai tao…”
“Im miệng!”
Diệp Bắc Minh liền rèn sắt nhân lúc còn nóng, lạnh giọng nói: “Chẳng lẽ bản soái còn vu oan cho một vua Tây Vực nhỏ bé như ông?”
“Tào Anh, ông muốn tạo phản sao?”
Cơ thể của Tào Anh không nhịn được run lên, nuốt nước miếng, hoảng loạn: “Không… không có!”
Tuy ông ta có lòng tạo phản, nhưng tuyệt đối không dám ra tay lúc này!
“Nếu không có còn không mau cút đi?”
“Long soái ở đây, hàng triệu binh sĩ, ai dám tiến lên một bước?”
Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng.
Ầm!
Anh sử dụng lôi ảnh trùng trùng, trên trời giáng một đường sấm sét xuống.
Đinh tai nhức óc!
Hàng triệu binh sĩ run rẩy, mất hết sĩ khí.
“Tào Anh, cút!”
Hạ lệnh một tiếng: “Quân lệnh của Long soái, hàng triệu binh sĩ, rút về quân doanh cho tôi!”
“Mày… mày… mày… phụt!”
Vua Tây Vực Tào Anh lửa giận công tâm, phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp ngã xuống đất.
“Vương thượng!”
“Mời thần y, mau mời thần y!”
Hàng triệu binh sĩ loạn lên như cào cào, cũng không giữ được đội hình lúc đến, vội vàng bỏ chạy.
Diệp Bắc Minh cũng không muốn ở lại thêm một khắc, quay đầu bước ra một bước, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Trong thành Võ Đế, im lặng như cái chết!
Trong lòng tất cả mọi người đều vô cùng chấn hãi, trái tim như muốn nổ tung, đôi mắt trố ra, gần như là trợn trừng.
Dù có nằm mơ bọn họ cũng không nghĩ đến cảnh tượng này!
Một mình Diệp Bắc Minh xuất hiện, quát lui hàng triệu binh sĩ?
Khiến vua Tây Vực sợ đến nôn ra máu ngất xỉu?
Đúng là… đúng là, mẹ kiếp, nghịch thiên!
“Vãi, nóng máu quá, tôi bị Diệp Bắc Minh hút hồn rồi!”
“Chồng à, hẳn là như vậy!”
“Má ơi, đúng thế mà, nếu tôi có một phần mười, vãi, một phần một trăm khí phách của anh ta là đã đủ rồi!”
“Mẹ kiếp… phải ghi vào sử sách!”
“Vù vù vù!”
Rất nhiều võ giả trên tường thành kích động đến mặt đỏ tía tai, hơi thở dồn dập.
Trái tim cũng sắp nhảy ra!
Còn có một vài võ giả, thong thả đi đến.
Lúc bọn họ xuất hiện, Diệp Bắc Minh đã bỏ đi, hàng triệu binh sĩ cũng rút lui.
“Có chuyện gì vậy?”
“Có chuyện gì vậy… chúng tôi đã bỏ lỡ chuyện gì sao?”
Võ giả đến sau hỏi.
Sau khi võ giả khác giải thích một hồi, bọn họ hối hận dậm chân: “Vãi, đến muộn rồi! Mẹ kiếp, tiếc quá! Không được chứng kiến cảnh đó!”
“Trời ơi, tại sao không đợi tôi thêm một lúc!”
“Vãi! Quá đáng!”
Trên tường thành vang lên từng hồi tiếng kêu than tiếc nuối.
Diệp Lăng Tiêu ngẩn người, một lúc lâu sau mới kinh ngạc nói: “Hay lắm, tâm thái này, khí phách này, trăm ngàn năm nay, Long Quốc cũng không có được mấy người như vậy!”
Diệp Như Ca vẫn trong trạng thái ngây ngốc.
Hai bố con Lục Khi Sương và Lục Lâm Thiên quay sang nhìn nhau chấn hãi!
Không ai nói được một lời.
Ánh mắt của một vài người của gia tộc người canh giữ lóe lên, cuối cùng hóa thành ý băng lạnh.
“Diệp Bắc Minh?”
Miệng đọc ra cái tên của Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh càng khủng bố, thì càng uy hiếp đến địa vị của họ!
Một số người của gia tộc người canh giữ mau chóng bỏ đi, truyền tin sự việc ở thành Võ Đế về gia tộc.
“Đi thôi”.
Vân Chi Lan lên tiếng, Vân Kiếm Bình không nhúc nhích.
“Kiếm Bình?”
Ông ta nhìn sang cháu gái.
“A!”
Vân Kiếm Bình phản ứng lại, khuôn mặt kích động đỏ bừng: “Ông nội, ông nội… hay là ông bắt anh ta về, nhận làm đồ đệ được không?”
“Vãi!”
“Muốn nghịch thiên hả!”
“Ôi vãi, người ta đều nói Diệp Bắc Minh ngông cuồng, mẹ kiếp, tôi nằm mơ cũng không ngờ, tên này lại ngông cuồng như vậy!”
Các võ giả trên tường thành, người nào cũng thộn mặt.
Choáng váng ù cả đầu.
Diệp Bắc Minh lại quát mắng vua Tây Vực trước mặt hàng triệu binh sĩ?
Hống hách!
Mẹ kiếp, quá hống hách rồi!
Người ta dẫn theo hàng triệu binh sĩ đến, một mình anh dám quát mắng vua Tây Vực?
Trong lòng mọi người đều nổi lên cơn sóng sợ hãi, vô cùng kinh hãi!
“Thần y Diệp?”
Trong đôi mắt Lục Khi Sương đầy ánh hào quang.
Cô ta vô cùng kích động, cơ thể cũng bất giác run lên.
Nếu nói Diệp Bắc Minh cứu Lục Lâm Thiên, bố của cô ta, Lục Khi Sương biết ơn sâu sắc và vô cùng tôn kính Diệp Bắc Minh!
Thì lúc này, còn thêm cả sùng bái nồng nhiệt.
Không chỉ là Lục Khi Sương, những cô gái khác cũng nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt ngưỡng mộ.
Trong mắt đầy ái mộ!
Diệp Như Ca ôm chặt cái miệng nhỏ, cố hết sức không để mình hét ra: “Ông nội, ông nội, anh ta… anh ta điên rồi sao?”
Diệp Cấm Thành cũng tỏ vẻ mặt chấn kinh: “Tên nhóc này lấy đâu ra dũng khí thế?”
Đôi mắt Diệp Lăng Tiêu nghiêm lại, nhìn một bên khuôn mặt của Diệp Bắc Minh: “Cậu nhóc giỏi lắm, thân phận Long Soái chính là dũng khí của cậu ta!”
“Dù sao, địa vị Long soái trong quân đội cũng cao hơn vua Tây Vực!”
Vân Kiếm Bình sớm đã không khép được cái miệng nhỏ.
Vân Chi Lan giật mạnh mí mắt, lẩm bẩm: “Chẳng trách, lão Phong muốn nhận cậu ta làm đệ tử, thì ra là vậy!”
“Tên nhóc này, đúng là…có gan hơn người!”
Lão Phong mà ông ta nói chính là Phong Cửu U, minh chủ võ lâm nhiệm kỳ trước.
Vua Tây Vực phản ứng lại, ngay từ đầu mình đã thua khí thế rồi?
Không thể nào!
Vua Tây Vực tức giận quát một tiếng: “Diệp Bắc Minh, mày giết con trai Tào Sảng của tao, giết người đền mạng, mày còn hống hách như vậy?”
Diệp Bắc Minh cười: “Giết tôi? Ông muốn báo thù cho con trai ông?”
“Hừ!”
Anh quát một tiếng: “Tào Anh, ông thật to gan!”
“Tôi là Long soái của Long Quốc, dưới một người, trên vạn người!”
“Vua Tây Vực ông cũng thấp hơn một bậc, Tào Sảng là con trai ông, lại dẫn theo ba ngàn binh sĩ chặn giết tôi trên đường tôi đến thành Võ Đế!”
“Chẳng lẽ vua Tây Vực ông không biết chuyện này sao?”
“Tào Sảng dẫn quân giết Long Soái, nếu theo luật pháp của Long Quốc, thì phải xử tội chết!”
“Tru di cửu tộc!”
Vừa dứt lời.
Giống như đánh đòn cảnh cáo!
Mạnh mẽ khí phách!
Vua Tây Vực Tào Anh thộn mặt! Rõ ràng là ông ta hùng hổ đến hỏi tội, sao bây giờ lại thành Diệp Bắc Minh hỏi tội ngược lại ông ta?
Hàng triệu binh sĩ phía dưới cũng đều ngẩn người.
Hình như… đúng là như vậy!
“Mày!”
Vua Tây Vực Tào Anh gần như phun ra máu, đôi mắt trào lên lửa giận hừng hực: “Rõ ràng con trai tao…”
“Im miệng!”
Diệp Bắc Minh liền rèn sắt nhân lúc còn nóng, lạnh giọng nói: “Chẳng lẽ bản soái còn vu oan cho một vua Tây Vực nhỏ bé như ông?”
“Tào Anh, ông muốn tạo phản sao?”
Cơ thể của Tào Anh không nhịn được run lên, nuốt nước miếng, hoảng loạn: “Không… không có!”
Tuy ông ta có lòng tạo phản, nhưng tuyệt đối không dám ra tay lúc này!
“Nếu không có còn không mau cút đi?”
“Long soái ở đây, hàng triệu binh sĩ, ai dám tiến lên một bước?”
Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng.
Ầm!
Anh sử dụng lôi ảnh trùng trùng, trên trời giáng một đường sấm sét xuống.
Đinh tai nhức óc!
Hàng triệu binh sĩ run rẩy, mất hết sĩ khí.
“Tào Anh, cút!”
Hạ lệnh một tiếng: “Quân lệnh của Long soái, hàng triệu binh sĩ, rút về quân doanh cho tôi!”
“Mày… mày… mày… phụt!”
Vua Tây Vực Tào Anh lửa giận công tâm, phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp ngã xuống đất.
“Vương thượng!”
“Mời thần y, mau mời thần y!”
Hàng triệu binh sĩ loạn lên như cào cào, cũng không giữ được đội hình lúc đến, vội vàng bỏ chạy.
Diệp Bắc Minh cũng không muốn ở lại thêm một khắc, quay đầu bước ra một bước, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Trong thành Võ Đế, im lặng như cái chết!
Trong lòng tất cả mọi người đều vô cùng chấn hãi, trái tim như muốn nổ tung, đôi mắt trố ra, gần như là trợn trừng.
Dù có nằm mơ bọn họ cũng không nghĩ đến cảnh tượng này!
Một mình Diệp Bắc Minh xuất hiện, quát lui hàng triệu binh sĩ?
Khiến vua Tây Vực sợ đến nôn ra máu ngất xỉu?
Đúng là… đúng là, mẹ kiếp, nghịch thiên!
“Vãi, nóng máu quá, tôi bị Diệp Bắc Minh hút hồn rồi!”
“Chồng à, hẳn là như vậy!”
“Má ơi, đúng thế mà, nếu tôi có một phần mười, vãi, một phần một trăm khí phách của anh ta là đã đủ rồi!”
“Mẹ kiếp… phải ghi vào sử sách!”
“Vù vù vù!”
Rất nhiều võ giả trên tường thành kích động đến mặt đỏ tía tai, hơi thở dồn dập.
Trái tim cũng sắp nhảy ra!
Còn có một vài võ giả, thong thả đi đến.
Lúc bọn họ xuất hiện, Diệp Bắc Minh đã bỏ đi, hàng triệu binh sĩ cũng rút lui.
“Có chuyện gì vậy?”
“Có chuyện gì vậy… chúng tôi đã bỏ lỡ chuyện gì sao?”
Võ giả đến sau hỏi.
Sau khi võ giả khác giải thích một hồi, bọn họ hối hận dậm chân: “Vãi, đến muộn rồi! Mẹ kiếp, tiếc quá! Không được chứng kiến cảnh đó!”
“Trời ơi, tại sao không đợi tôi thêm một lúc!”
“Vãi! Quá đáng!”
Trên tường thành vang lên từng hồi tiếng kêu than tiếc nuối.
Diệp Lăng Tiêu ngẩn người, một lúc lâu sau mới kinh ngạc nói: “Hay lắm, tâm thái này, khí phách này, trăm ngàn năm nay, Long Quốc cũng không có được mấy người như vậy!”
Diệp Như Ca vẫn trong trạng thái ngây ngốc.
Hai bố con Lục Khi Sương và Lục Lâm Thiên quay sang nhìn nhau chấn hãi!
Không ai nói được một lời.
Ánh mắt của một vài người của gia tộc người canh giữ lóe lên, cuối cùng hóa thành ý băng lạnh.
“Diệp Bắc Minh?”
Miệng đọc ra cái tên của Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh càng khủng bố, thì càng uy hiếp đến địa vị của họ!
Một số người của gia tộc người canh giữ mau chóng bỏ đi, truyền tin sự việc ở thành Võ Đế về gia tộc.
“Đi thôi”.
Vân Chi Lan lên tiếng, Vân Kiếm Bình không nhúc nhích.
“Kiếm Bình?”
Ông ta nhìn sang cháu gái.
“A!”
Vân Kiếm Bình phản ứng lại, khuôn mặt kích động đỏ bừng: “Ông nội, ông nội… hay là ông bắt anh ta về, nhận làm đồ đệ được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất