Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 397: Tự dẫn xác đến

Trước Sau
Diệp Cấm Thành càng nói, càng chấn hãi!

Chỉ có người hiểu vua Tây Vực mới biết căn cơ nguồn lực của ông ta khủng bố thế nào.

Một vị anh hùng, vậy là lại chết rồi?

Rốt cuộc là ai giết ông ta?

Lúc này.

Ánh mắt của Diệp Lăng Tiêu ở một bên nghiêm lại: “Dưới bầu trời này, ngoại trừ cậu ta, không ai có thể giết, cũng không ai dám giết vua Tây Vực!”

“Cái gì?”

Cơ thể Diệp Cấm Thành run lên: “Anh cả, anh đang nói đến cậu ta?”

“Đúng thế!”

Diệp Lăng Tiêu gật đầu, nhìn sang Diệp Như Ca: “Như Ca, cháu đi nghe ngóng thông tin, xem có phải là người đó không!”

Diệp Như Ca kinh ngạc: “Ông nội, ông đang nói đến?”

“Chính là người trong lòng cháu”.

Diệp Lăng Tiêu nói trúng tim đen.

“A? Đúng là Diệp Bắc Minh?”

Diệp Như Ca ngẩn người.



Trong một sân viện khác của thành Võ Đế.

Sau khi Lục Lâm Thiên được biết vua Tây Vực đã chết, vẻ mặt cũng đầy chấn động.

Ông ta cứng đờ tại chỗ: “Ai đã giết vua Tây Vực?”

Trong đầu của Lục Khi Sương ở bên cạnh nổi lên một bóng hình: “Bố, chắc không phải thần y Diệp chứ?”

“Không phải chứ!”

Lục Lâm Thiên vô cùng kinh ngạc.



Khuôn mặt của Vân Kiếm Bình đỏ bừng, sau khi được biết tin vua Tây Vực chết, cũng vô cùng kích động.

“Ông nội, ông nói xem là ai đã giết vua Tây Vực? Đúng là nghịch thiên quá rồi!”, Vân Kiếm Bình hỏi.

Vân Chi Lan chắp hai tay sau lưng, cau chặt mày.

Trầm mặc hồi lâu mới nói: “Chính là người mà cháu bảo ông thu nhận làm đồ đệ đấy!”

“A?”

Vân Kiếm Bình sợ giật mình, cơ thể cũng ớn lạnh, nuốt nước miếng: “Ông nội, không phải chứ, làm sao anh ta dám?”

“Tên nhóc đó, không có gì là không dám làm!”

Vân Chi Lan lắc đầu: “Chỉ là, cậu ta giết vua Tây Vực, sợ rằng sẽ trở thành đối tượng công kích của mọi người”.

Chẳng mấy chốc, cái tên của một người được truyền về: Diệp Bắc Minh!

“Cái gì?”



“Lại là cậu ta!”

“Vãi, là Diệp Bắc Minh đã giết vua Tây Vực?”

“Quả nhiên là cậu ta!”

“Đúng là cậu ta!”

Những người được biết tin này đều đờ người tại chỗ.

Mấy người Diệp Lăng Tiêu, Lục Lâm Thiên, Vân Chi Lan đoán ra Diệp Bắc Minh, đồng tử đều co lại.

Bọn họ đều biết, sau lần này, e rằng cái tên Diệp Bắc Minh sẽ khắc sâu trong tim tất cả mọi người.

Không thể xóa mờ!



Sau khi giết Tào Anh, Diệp Bắc Minh không hề dừng nghỉ.

Trực tiếp quay về thành Võ Đế.

Anh vừa đến bên ngoài Vạn Bảo Lâu, đột nhiên con mắt nghiêm lại, dự cảm không ổn ập đến.

Cổng lớn Vạn Bảo Lâu trống không.

Không có đến một người canh gác.

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, có kẻ địch ở Vạn Bảo Lâu”.

Đôi mắt Diệp Bắc Minh sững lại: “Cảm nhận được rồi”.

Anh trực tiếp tiến vào đại sảnh của Vạn Bảo Lâu.

Soạt!

Khi tiến vào đại sảnh của Vạn Bảo Lâu, rất nhiều đôi mắt nhìn qua.

Trong đại sảnh rất đông người, có đến mấy trăm người.

Một bên là Lăng Thi Âm, một bên khác là một đám phụ nữ lạ mặt.

Người dẫn đầu là một bà lão ăn mặc hoa lệ!

Trong đôi mắt của bà ta là sự âm hiểm và cay độc, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.

Hàn Nguyệt quỳ ở khu vực chính giữa của đại sảnh!

Mặt xám như tro, đáng thương, giống như con chim cút đang run rẩy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Đám người Vạn Lăng Phong nhìn thấy Diệp Bắc Minh, lập tức đi lên: “Chủ nhân!”

“Thiếu chủ!”

Lăng Thi Âm cũng lên tiếng.

Diệp Bắc Minh chắp tay sau lưng đi đến: “Có chuyện gì vậy?”

Vạn Lăng Phong giải thích: “Thiếu chủ, những người này đến từ Phạn Âm Cốc của Côn Luân Hư”.

“Khi cậu cứu Hàn Nguyệt, đã giết Phùng trưởng lão của Phạn Âm Cốc, bọn họ đến tìm cậu đòi giải thích”.

Diệp Bắc Minh gật đầu, đã biết là có chuyện gì.



Lúc này.

Bà lão âm hiểm đó nói: “Cậu chính là Diệp Bắc Minh?”

Lâm Thương Hải đưa đến một chiếc ghế, Diệp Bắc Minh trực tiếp ngồi xuống.

Uống một ngụm trà của Trần Lê Y đưa đến, mới thong thả nhả ra hai chữ: “Là tôi”.

Soạt!

Ánh mắt của bà lão liền sắc bén hẳn lên!

Một luồng sát ý đáng sợ nổi lên không hề giữ lại: “Hay lắm nhóc con, giết Phùng trưởng lão của Phạn Âm Cốc!”

“Không những không biết nhận sai, còn dám có thái độ đó với lão đây?”

“Nếu không phải nể mặt cậu có chút quan hệ với Vạn Bảo Lâu, cho dù bây giờ tôi giết cậu, cũng không ai dám nói gì!”

Diệp Bắc Minh cười đầy ý sâu xa: “Muốn giết tôi, bà có thể thử xem”.

Anh không để ý đến bà lão đó nữa.

Giơ tay lên với Hàn Nguyệt ở phía không xa.

Một luồng nội lưc từ xa ập đến, Hàn Nguyệt được kéo đứng lên.

Miễn cưỡng đứng thẳng, nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt kích động.

Cô ta đã quỳ mấy tiếng, đầu gối đã mất cảm giác!

Nếu không phải có Diệp Bắc Minh, hai đầu gối của cô ta sắp bị phế rồi!

Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: “Lăng Thi Âm, đây là ý của cô phải không?”

“Vạn Lăng Phong, ông không nói với cô ta, nếu là tôi, thì sẽ làm thế nào à?”

Vạn Lăng Phong mau chóng nói: “Chủ nhân, ý kiến của Lăng lâu chủ, tôi cũng không còn cách nào”.

Lăng Thi Âm kinh sợ, mau chóng nói: “Thiếu chủ, tôi cũng hiểu về chuyện của Phạn Âm Cốc, chuyện này có thể nói vì Hàn Nguyệt…”

“Đây là lần đầu tiên, tôi không tính toán với cô!”

Diệp Bắc Minh trực tiếp ngắt lời: “Vạn Lăng Phong, ông nói với cô ta, phải làm thế nào đi!”

Vạn Lăng Phong lên tiếng: “Trong bất kể tình huống nào, cũng không được để người mình bị ức hiếp!”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Trả lời chính xác”.

Anh nhìn sang Lăng Thi Âm: “Cô nhớ rồi chứ?”

“A?”

Lăng Thi Âm ngẩn người, vẫn chưa hiểu chuyện gì.

Liền sau đó.

Diệp Bắc Minh giơ tay, kiếm Đoạn Long lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay!

Sát ý vô tận, bao trùm cả bà lão này như lưới đánh cá!

Hách!

Một đường kiếm khí tàn sát chém đến bà lão, lạnh lùng quát: “Bà già, tôi còn chưa đến tìm Phạn Âm Cốc bà hỏi chuyện, bà còn tự dẫn xác đến?”

“Chết đi cho tôi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau