Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 400: Vùng trời khác?
“Long soái, cậu đã giết vua Tây Vực thật rồi ư?”
Thư ký Tiền vừa gặp được Diệp Bắc Minh đã buột miệng hỏi.
Diệp Bắc Minh cười: “Làm sao? Anh đến đây vì chuyện này hả?”
Thư ký Tiền vỗ đùi: “Trời ơi, đúng là cậu làm thật ư!”
“Ông ta là vua Tây Vực đó…”
Thư ký Tiền há hố miệng, sau khi tin tức được truyền về Long Đô, cả Long Đô đều bùng nổ.
Xôn xao sôi sục!
Thậm chí, các trưởng lão cũng không dám tin chuyện này là sự thực.
Long chủ cũng đích thân phái thư ký Tiền đến thành Võ Đế, xác nhận xem chuyện này có phải là thật hay không.
Sau khi có được câu trả lời, thư ký Tiền ngẩn người hồi lâu!
Anh ta hít sâu một hơi, bất lực cười khổ: “Long soái, cậu đúng là chọc thủng cả bầu trời rồi”.
“Vua Tây Vực chết, lần này Tâu Vực sẽ hỗn loạn!”
“Ồ?”
Diệp Bắc Minh nhìn anh ta.
Thư ký Tiền giải thích: “Tuy Vua Tây Vực có dã tâm làm loạn, nhưng có ông ta ở đây, thì Tây Vực sẽ yên bình”.
“Nhưng bây giờ vua Tây Vực chết, sợ ra là không thể kiểm soát bốn đại chiến thần dưới trướng ông ta”.
“Có lẽ khoảng thời gian gần đây, Tịnh Kiên Vương, Hạo Sơn Vương, Tả Vực Vương, Hữu Vực Vương sẽ hành động”.
“Hiện giờ những người có cương vị cao ở Long Đô đều rất có ý kiến về cậu!”
“Có người nói, phải…”
Thư ký Tiền dừng lại, nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc: “Phải cách chức điều tra cậu!”
Diệp Bắc Minh cười: “Quay về nói với những người muốn cách chức điều tra tôi, sau này chuyện của Long Hồn, Diệp Bắc Minh tôi quyết định là được!”
“Bảo bọn họ đừng có rảnh rỗi xen vào, nếu không thì đi gặp vua Tây Vực đi”.
Sau khi ném lại câu này, Diệp Bắc Minh đi ra khỏi Vạn Bảo Lâu.
Mạnh mẽ khiến người ta kinh hãi!
Vạn Lăng Phong đi theo phía sau!
Chỉ còn lại thư ký Tiền ngẩn người đứng tại chỗ, đồng tử không ngừng co lại.
Kinh sợ đến mức sắp nổ cả tim!
Anh ta ngây người hồi lâu, mới thở dài một tiếng “Bắt đầu từ bây giờ, sợ rằng Long Quốc đã không có ai có thể trấn áp được cậu ta rồi”.
“Chân long, bay lên rồi!”
…
Trên máy bay đi đến Đông Doanh.
Diệp Bắc Minh nhắm mắt, ý thức tiến vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Sau khi tiến vào cảnh giới võ tông, tầng thứ bảy trực tiếp mở ra.
Thế giới trong tháp.
Diệp Bắc Minh trực tiếp tiến vào tầng thứ bảy, trước mắt chỉ có một cái bục nhỏ.
Anh đi đến xem, một cuốn bí tịch võ kỹ.
“Huyết hồn chú, không rõ đẳng cấp?”
Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ: “Huyết hồn chú là võ kỹ gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Tự xem đi, có bất ngờ”.
Diệp Bắc Minh mở xem ra, lập tức bị thu hút bởi dòng chữ trong đó.
Mỗi một chữ đều được viết bằng máu tươi, dường như mang theo loại ma lực nào đó.
“Hồn của máu tươi, đều thuộc về ta!”, “nguyền rủa giết sinh linh, tu la chấm dứt!”
“Nguyền rủa chết bằng huyết mạch, trời đất kinh động, quỷ thần kinh hãi!”
“Địa ngục Diêm La, chớ dám không tuân theo!”
Diệp Bắc Minh hít một hơi khí lạnh: “Suýt! Võ kỹ này thật điên cuồng!”
“Dựa vào huyết mạch, có thể nguyền rủa giết toàn bộ người trong tộc của huyết mạch này!”
“Đúng là vật bất ly thân, cần thiết để diệt môn!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Đây là một loại võ kỹ thần hồn, sau khi tu luyện, có thể lợi dùng huyết mạch để nguyền rủa giết người cách hàng triệu dặm!”
“Hơn nữa, còn có thể --- tìm hồn!”
Thủ đô của đảo quốc Đông Doanh.
Bên ngoài gia tộc Chiba được canh gác nghiêm ngặt, hơn trăm võ sĩ tuần tra mỗi ngày.
Lúc này gia tộc Chiba sớm đã khác hoàn toàn ngày xưa.
Tất cả những người đi qua trước cổng lớn gia tộc Chiba đều phải xếp hàng kiểm tra mấy lượt.
Một thanh niên trẻ từ phía xa đi đến, bị một đội võ sĩ ngăn lại: “Anh tên là gì, nhà ở đâu?”
“Từ đâu tới?”
“Muốn đi đâu?”
“Anh đến đây làm gì?”
Thanh niên trẻ thản nhiên nhả ra hai chữ: “Giết người”.
“Anh nói cái gì?”
Những võ sĩ này kinh ngạc, lập tức tản hết ra, bao vây thanh niên không lọt một giọt nước.
Thanh niên trẻ giơ tay, kiếm Đoạn Long liền xuất hiện.
Bên trên còn có một con rồng quấn quanh!
Phụt!
Anh chém ngang một đường kiếm, hơn trăm võ sĩ đều bị chém ngang hông, chết ngay tại chỗ.
“Là ai?”
“Khốn khiếp, đám đến gia tộc Chiba hoành hành, muốn chết hả!”
Ở cổng lớn gia tộc Chiba vang lên tiếng quát tháo.
Mấy trăm võ sĩ xông lên, còn có mấy thượng nhẫn khí tức khủng bố, tất cả đều rút đao võ sĩ xông về phía Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh dẫm chân, một luồng sóng khí đáng sợ cuồn cuộn nổi lên.
Các võ sĩ có mặt đều bị đánh bay, hóa thành sương máu!
Anh đã là cảnh giới võ tông, những võ sĩ còn chưa bằng cả tông sư này, làm sao có thể ngăn cản được anh?
Mấy thượng nhẫn bị cái dậm chân này đánh cho toàn thân nứt ra, máu tươi chảy ào ào.
Nằm dưới đất kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày… mày là ai?”
Soạt!
Anh bước ra một bước, đến trước mạt mấy tên thượng nhẫn.
Phập!
Anh giơ chân dẫm bẹp đầu của bọn họ.
Sau đó hiên ngang đi vào trong gia tộc Chiba.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Đợi đã, cậu nhóc, gia tộc Chiba này không đúng lắm!”
“Sao thế?”
Diệp Bắc Minh dừng bước chân.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Cậu cảm nhận kỹ hơn đi”.
Diệp Bắc Minh nhắm mắt, trong không khí phía trước có chút năng lượng dao động.
Anh khẽ động trong lòng: “Kết giới?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đúng thế, sau cánh cửa phía trước, có một kết giới”.
“Tôi cũng không tra ra được, phía sau kết giới có cái gì”.
“Có thể chỉ là kết giới bình thường, cũng có thể phía sau ẩn giấu nguy hiểm!”
“Cậu suy nghĩ kỹ đi, một khi đi vào, có thể có nguy hiểm”.
Diệp Bắc Minh trầm giọng nói: “Với thực lực hiện tại của tôi, nếu mượn sức mạnh của ông, có thể giết võ đế không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Không thể! Nhưng, có thể tự bảo vệ mình”.
Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Không giết được võ đế ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kêu lên: “Cậu nhóc, tuy thực lực võ đạo của trái đất hơi thấp, nhưng cậu còn cách quá xa cảnh giới võ đế”.
“Một khi tiến vào cảnh giới võ đế, tương đương với một vùng trời khác”.
“Vốn không phải đơn giản bùng phát là có thể giết chết võ đế!”
“Hơn nữa, tôi còn chưa hồi phục hoàn toàn! Nếu tôi ở trạng thái đỉnh phong, không cần cậu, tôi ra tay cũng có thể giết võ đế!”
“Ồ? Một vùng trời khác?”
Diệp Bắc Minh nổi hứng thú.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Đợi cậu đến cảnh giới đó là biết ngay, hoàn toàn khác với võ giả bình thường”.
Thư ký Tiền vừa gặp được Diệp Bắc Minh đã buột miệng hỏi.
Diệp Bắc Minh cười: “Làm sao? Anh đến đây vì chuyện này hả?”
Thư ký Tiền vỗ đùi: “Trời ơi, đúng là cậu làm thật ư!”
“Ông ta là vua Tây Vực đó…”
Thư ký Tiền há hố miệng, sau khi tin tức được truyền về Long Đô, cả Long Đô đều bùng nổ.
Xôn xao sôi sục!
Thậm chí, các trưởng lão cũng không dám tin chuyện này là sự thực.
Long chủ cũng đích thân phái thư ký Tiền đến thành Võ Đế, xác nhận xem chuyện này có phải là thật hay không.
Sau khi có được câu trả lời, thư ký Tiền ngẩn người hồi lâu!
Anh ta hít sâu một hơi, bất lực cười khổ: “Long soái, cậu đúng là chọc thủng cả bầu trời rồi”.
“Vua Tây Vực chết, lần này Tâu Vực sẽ hỗn loạn!”
“Ồ?”
Diệp Bắc Minh nhìn anh ta.
Thư ký Tiền giải thích: “Tuy Vua Tây Vực có dã tâm làm loạn, nhưng có ông ta ở đây, thì Tây Vực sẽ yên bình”.
“Nhưng bây giờ vua Tây Vực chết, sợ ra là không thể kiểm soát bốn đại chiến thần dưới trướng ông ta”.
“Có lẽ khoảng thời gian gần đây, Tịnh Kiên Vương, Hạo Sơn Vương, Tả Vực Vương, Hữu Vực Vương sẽ hành động”.
“Hiện giờ những người có cương vị cao ở Long Đô đều rất có ý kiến về cậu!”
“Có người nói, phải…”
Thư ký Tiền dừng lại, nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc: “Phải cách chức điều tra cậu!”
Diệp Bắc Minh cười: “Quay về nói với những người muốn cách chức điều tra tôi, sau này chuyện của Long Hồn, Diệp Bắc Minh tôi quyết định là được!”
“Bảo bọn họ đừng có rảnh rỗi xen vào, nếu không thì đi gặp vua Tây Vực đi”.
Sau khi ném lại câu này, Diệp Bắc Minh đi ra khỏi Vạn Bảo Lâu.
Mạnh mẽ khiến người ta kinh hãi!
Vạn Lăng Phong đi theo phía sau!
Chỉ còn lại thư ký Tiền ngẩn người đứng tại chỗ, đồng tử không ngừng co lại.
Kinh sợ đến mức sắp nổ cả tim!
Anh ta ngây người hồi lâu, mới thở dài một tiếng “Bắt đầu từ bây giờ, sợ rằng Long Quốc đã không có ai có thể trấn áp được cậu ta rồi”.
“Chân long, bay lên rồi!”
…
Trên máy bay đi đến Đông Doanh.
Diệp Bắc Minh nhắm mắt, ý thức tiến vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Sau khi tiến vào cảnh giới võ tông, tầng thứ bảy trực tiếp mở ra.
Thế giới trong tháp.
Diệp Bắc Minh trực tiếp tiến vào tầng thứ bảy, trước mắt chỉ có một cái bục nhỏ.
Anh đi đến xem, một cuốn bí tịch võ kỹ.
“Huyết hồn chú, không rõ đẳng cấp?”
Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ: “Huyết hồn chú là võ kỹ gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Tự xem đi, có bất ngờ”.
Diệp Bắc Minh mở xem ra, lập tức bị thu hút bởi dòng chữ trong đó.
Mỗi một chữ đều được viết bằng máu tươi, dường như mang theo loại ma lực nào đó.
“Hồn của máu tươi, đều thuộc về ta!”, “nguyền rủa giết sinh linh, tu la chấm dứt!”
“Nguyền rủa chết bằng huyết mạch, trời đất kinh động, quỷ thần kinh hãi!”
“Địa ngục Diêm La, chớ dám không tuân theo!”
Diệp Bắc Minh hít một hơi khí lạnh: “Suýt! Võ kỹ này thật điên cuồng!”
“Dựa vào huyết mạch, có thể nguyền rủa giết toàn bộ người trong tộc của huyết mạch này!”
“Đúng là vật bất ly thân, cần thiết để diệt môn!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Đây là một loại võ kỹ thần hồn, sau khi tu luyện, có thể lợi dùng huyết mạch để nguyền rủa giết người cách hàng triệu dặm!”
“Hơn nữa, còn có thể --- tìm hồn!”
Thủ đô của đảo quốc Đông Doanh.
Bên ngoài gia tộc Chiba được canh gác nghiêm ngặt, hơn trăm võ sĩ tuần tra mỗi ngày.
Lúc này gia tộc Chiba sớm đã khác hoàn toàn ngày xưa.
Tất cả những người đi qua trước cổng lớn gia tộc Chiba đều phải xếp hàng kiểm tra mấy lượt.
Một thanh niên trẻ từ phía xa đi đến, bị một đội võ sĩ ngăn lại: “Anh tên là gì, nhà ở đâu?”
“Từ đâu tới?”
“Muốn đi đâu?”
“Anh đến đây làm gì?”
Thanh niên trẻ thản nhiên nhả ra hai chữ: “Giết người”.
“Anh nói cái gì?”
Những võ sĩ này kinh ngạc, lập tức tản hết ra, bao vây thanh niên không lọt một giọt nước.
Thanh niên trẻ giơ tay, kiếm Đoạn Long liền xuất hiện.
Bên trên còn có một con rồng quấn quanh!
Phụt!
Anh chém ngang một đường kiếm, hơn trăm võ sĩ đều bị chém ngang hông, chết ngay tại chỗ.
“Là ai?”
“Khốn khiếp, đám đến gia tộc Chiba hoành hành, muốn chết hả!”
Ở cổng lớn gia tộc Chiba vang lên tiếng quát tháo.
Mấy trăm võ sĩ xông lên, còn có mấy thượng nhẫn khí tức khủng bố, tất cả đều rút đao võ sĩ xông về phía Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh dẫm chân, một luồng sóng khí đáng sợ cuồn cuộn nổi lên.
Các võ sĩ có mặt đều bị đánh bay, hóa thành sương máu!
Anh đã là cảnh giới võ tông, những võ sĩ còn chưa bằng cả tông sư này, làm sao có thể ngăn cản được anh?
Mấy thượng nhẫn bị cái dậm chân này đánh cho toàn thân nứt ra, máu tươi chảy ào ào.
Nằm dưới đất kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày… mày là ai?”
Soạt!
Anh bước ra một bước, đến trước mạt mấy tên thượng nhẫn.
Phập!
Anh giơ chân dẫm bẹp đầu của bọn họ.
Sau đó hiên ngang đi vào trong gia tộc Chiba.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Đợi đã, cậu nhóc, gia tộc Chiba này không đúng lắm!”
“Sao thế?”
Diệp Bắc Minh dừng bước chân.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Cậu cảm nhận kỹ hơn đi”.
Diệp Bắc Minh nhắm mắt, trong không khí phía trước có chút năng lượng dao động.
Anh khẽ động trong lòng: “Kết giới?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đúng thế, sau cánh cửa phía trước, có một kết giới”.
“Tôi cũng không tra ra được, phía sau kết giới có cái gì”.
“Có thể chỉ là kết giới bình thường, cũng có thể phía sau ẩn giấu nguy hiểm!”
“Cậu suy nghĩ kỹ đi, một khi đi vào, có thể có nguy hiểm”.
Diệp Bắc Minh trầm giọng nói: “Với thực lực hiện tại của tôi, nếu mượn sức mạnh của ông, có thể giết võ đế không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Không thể! Nhưng, có thể tự bảo vệ mình”.
Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Không giết được võ đế ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kêu lên: “Cậu nhóc, tuy thực lực võ đạo của trái đất hơi thấp, nhưng cậu còn cách quá xa cảnh giới võ đế”.
“Một khi tiến vào cảnh giới võ đế, tương đương với một vùng trời khác”.
“Vốn không phải đơn giản bùng phát là có thể giết chết võ đế!”
“Hơn nữa, tôi còn chưa hồi phục hoàn toàn! Nếu tôi ở trạng thái đỉnh phong, không cần cậu, tôi ra tay cũng có thể giết võ đế!”
“Ồ? Một vùng trời khác?”
Diệp Bắc Minh nổi hứng thú.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Đợi cậu đến cảnh giới đó là biết ngay, hoàn toàn khác với võ giả bình thường”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất