Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 423: Chiến cuộc thay đổi bất ngờ
"Những gia tộc người canh giữ này chỉ có thể làm như vậy!"
Vân Chi Lan lẩm bẩm: "Nếu Diệp Bắc Minh không chết, sau khi anh hồi phục, người chết chính là bọn họ".
"Hiện giờ là cơ hội duy nhất của họ!"
...
Trong một quán ăn khác.
Phong Cửu U ngồi đó, nhìn cửa chính Vạn Bảo Lâu, mí mắt mạnh mẽ giật giật.
Mấy người Diệp Lăng Tiêu, Diệp Cấm Thành chỉ có thể mong ngóng ngồi xem ở khu vực an toàn.
"Ông nội cả, ông nội, mau ra tay giúp đỡ đi!"
Diệp Như Ca lo lắng dậm chân.
"Hầy".
Diệp Lăng Tiêu thở dài: "Chẳng có cách nào, chúng ta hoàn toàn không xen tay vào được".
"Giờ đi qua hỗ trợ chỉ có nước chịu chết".
"Hy vọng người Vạn Bảo Lâu có thể kiên trì".
Trong phòng bao nào đó.
Ngụy Yên Nhiên đứng trước cửa sổ, nhìn chăm chú vào tình hình chiến đấu trước cửa Vạn Bảo Lâu: "Kiên trì, mọi người nhất định phải kiên trì đấy!"
"Chủ nhân nhất định có thể kiên trì!"
Lý Gia Hinh đi tới.
Hai tay nắm lấy ngạch cửa sổ, đốt ngón tay trắng bệch.
...
"Giết!"
Suốt ba ngày ba đêm, bên ngoài Vạn Bảo Lâu biến thành núi thây biển máu.
Người Vạn Bảo Lâu gần như tử thương toàn bộ.
Vạn Bảo Lâu vốn có hơn chục ngàn hộ vệ, giờ phút này chỉ còn lại có mấy trăm người.
Thi thể chồng chất thành núi.
Bọn họ vẫn cắn răng tử thủ!
Vạn Lăng Phong chặt đứt một tay, vẫn gào thét: "Đừng từ bỏ, ngăn chặn bọn họ cho tôi!"
Toàn thân Lâm Thương Hải đều là vết thương, máu gần như chảy khô: "Bất luận kẻ nào cũng không được bước vào Vạn Bảo Lâu một bước!"
Đường Thiên Ngạo cũng gia nhập chiến đấu, một con mắt bị đâm mù, một cái chân hoàn toàn mất đi cảm giác: "Mẹ nhà nó, Đường Thiên Ngạo ông đây liều mạng với chúng mày!"
"Đám chó hoang gia tộc người canh giữ, đến! Đến! Ông đây không sợ!"
Ông ta tham sống sợ chết.
Gió thổi chiều nào theo chiều nấy!
Bằng mặt không bằng lòng!
Giờ phút này ông ta đều không đếm xỉa đến!
Hơi thở Lăng Thi Âm bất ổn, gương mặt xinh đẹp tái nhợt, nhìn chăm chú vào mấy người Tiêu Viễn Sơn, Tần Long Chiến.
Cho dù là Võ Thánh đỉnh phong cũng không chịu nổi nhiều người tu võ thay nhau chém giết ba ngày ba đêm như vậy!
Tần Long Chiến tái mặt: "Đù, đám này thật sự không sợ chết sao!"
"Cao thủ nhà họ Tần tử thương hơn một nửa!"
Tiêu Viễn Sơn bình tĩnh đáp: "Bọn họ chỉ còn lại vài trăm người, nhiều nhất có thể kiên trì thêm ba giờ".
"Chúng ta góp thêm chút sức, đồng loạt ra tay!"
"Chờ cái rắm! Giết, giết sạch bọn họ, một tên cũng không để lại!"
Lão gia chủ nhà họ Phương điên cuồng gào lên.
"Giết!"
Gia tộc người canh giữ lại một lần tập hợp mấy ngàn người lao tới!
Mọi người trong Vạn Bảo Lâu tuyệt vọng!
Bỗng nhiên.
Một giọng nói lạnh như băng truyền đến: "Muốn giết sạch người của tao?"
"Gia tộc người canh giữ thật là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ!"
"Cái gì?"
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Vạn Bảo Lâu!
Vạn Lăng Phong kích động quỳ xuống: "Chủ nhân, cuối cùng ngài cũng tỉnh!"
"Thiếu chủ, ha ha ha ha, cậu không sao cả!"
Lâm Thương Hải mệt lả nằm trên mặt đất, ngửa mặt lên trời cười to.
Bả vai Đường Thiên Ngạo co rúm, kích động chảy nước mắt: "Đù, Diệp Bắc Minh! Nếu cậu không giết sạch những người này, rồi để ông đây làm võ lâm minh chủ, dù có là quỷ tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu!"
"Mạng của tôi giao cho cậu tất, cậu nhất định phải cho tôi thù lao tôi nên được!"
"Hu hu hu hu..."
Đường Thiên Ngạo khóc.
Kích động!
Run rẩy!
Hoàn toàn do bị dọa!
Mẹ nó!
Ba ngày ba đêm này quả thực hù chết người!
Một âm thanh lạnh nhạt truyền ra từ bên trong Vạn Bảo Lâu: "Được, về sau võ lâm minh chủ giới võ đạo Long Quốc chính là Đường Thiên Ngạo ông".
Chợt thấy.
Một cột sát khí nồng nặc phóng lên cao, bao phủ toàn bộ Vạn Bảo Lâu!
Một bóng người cầm kiếm Đoạn Long trong tay, bước ra từ bên trong sát khí.
Khoảnh khắc trông thấy Diệp Bắc Minh.
"Thiếu chủ!"
Lăng Thi Âm, Vạn Lăng Phong, Lâm Thương Hải kích động.
"Tổng hội trưởng!"
Đường Thiên Ngạo hưng phấn kêu to: "Cậu đã đáp ứng tôi rồi đấy! Tôi muốn làm võ lâm minh chủ, Đường Thiên Ngạo tôi sắp làm võ lâm minh chủ!"
"Làm sao có thể! Cậu ta không có việc gì?"
Lông mày Vân Chi Lan giật giật, cảm thấy khó tin.
"Ông nội, cậu... cậu ta cứ thế đi ra?", Vân Kiếm Bình cũng thay đổi sắc mặt.
...
Trong đôi mắt to xinh đẹp toàn là sùng bái và kích động!
"Hít hà! Thằng này!"
Diệp Lăng Tiêu hít sâu một hơi.
Diệp Cấm Thành lẩm nhẩm: "Anh cả, rốt cuộc cậu ta là quái vật gì thế?"
Trái tim Phong Cửu U không ngừng bùm bùm đập loạn, biểu cảm hoàn toàn cứng lại.
"Ngài Diệp!"
Trông thấy Diệp Bắc Minh, Ngụy Yên Nhiên vui đến phát khóc.
Thân thể mềm mại của Lý Gia Hinh xụi lơ, gục xuống bên cửa sổ, miễn cưỡng đứng vững.
Hai người ở trong phòng bao này ròng rã nhìn suốt ba ngày không chợp mắt.
Khoảnh khắc Diệp Bắc Minh xuất hiện, các cô kích động đến không thể thở nổi, người như muốn nhũn ra!
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Các vị, ba ngày nay cực khổ rồi!"
"Tiếp theo, hãy giao cho tôi đi!"
Lời vừa dứt, Diệp Bắc Minh đã lao ra ngoài.
"Là, là Diệp Bắc Minh!"
Vừa thấy Diệp Bắc Minh bước ra, tất cả cao thủ của gia tộc ở đây đều choáng váng, không ngừng nuốt nước bọt.
Tiêu Long Chiến quát một tiếng lớn: "Diệp Bắc Minh lại như thế nào, cậu ta đã bị thương".
"Ba ngày ngắn ngủi chắc chắn không thể hồi phục!"
"Cùng tiến lên, giết Diệp Bắc Minh!"
Mấy ngàn người lao tới.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh bộc phát ra sát ý rung trời, kiếm Đoạn Long trong tay cách không chém xuống!
Thân thể mấy trăm người nổ tung, hóa thành từng đám sương máu!
Diệp Bắc Minh như một cối xay thịt, chớp mắt giết ra một đường máu!
"Á..."
Gia tộc người canh giữ kêu thảm thiết, điên cuồng chạy trốn.
Vù!
Một kiếm quét ngang, mấy trăm người bị chém ngang lưng, trực tiếp cắt thành hai nửa!
Lại một kiếm rơi xuống!
Ầm!
Mặt đất vỡ ra, xuất hiện một khe rãnh kinh khủng!
Mấy trăm tên võ giả gần đó bị đánh chết tươi!
"A... A..."
Tần Viễn Sơn nhìn võ giả nhà họ Tần bị giết chết, mắt như muốn lòi ra!
"Diệp Bắc Minh, con mẹ nó, mày thật đúng là đáng chết!"
Ông ta tức giận gào thét, cầm trong tay một thanh loan đao bằng thiên thạch, điên cuồng vọt về phía Diệp Bắc Minh: "Võ giả nhà họ Tần cấp bậc Võ Thánh trở lên đồng loạt ra tay cho tôi, giết chết Diệp Bắc Minh!"
Vù!
Năm người bước ra khỏi đám người.
Vân Chi Lan lẩm bẩm: "Nếu Diệp Bắc Minh không chết, sau khi anh hồi phục, người chết chính là bọn họ".
"Hiện giờ là cơ hội duy nhất của họ!"
...
Trong một quán ăn khác.
Phong Cửu U ngồi đó, nhìn cửa chính Vạn Bảo Lâu, mí mắt mạnh mẽ giật giật.
Mấy người Diệp Lăng Tiêu, Diệp Cấm Thành chỉ có thể mong ngóng ngồi xem ở khu vực an toàn.
"Ông nội cả, ông nội, mau ra tay giúp đỡ đi!"
Diệp Như Ca lo lắng dậm chân.
"Hầy".
Diệp Lăng Tiêu thở dài: "Chẳng có cách nào, chúng ta hoàn toàn không xen tay vào được".
"Giờ đi qua hỗ trợ chỉ có nước chịu chết".
"Hy vọng người Vạn Bảo Lâu có thể kiên trì".
Trong phòng bao nào đó.
Ngụy Yên Nhiên đứng trước cửa sổ, nhìn chăm chú vào tình hình chiến đấu trước cửa Vạn Bảo Lâu: "Kiên trì, mọi người nhất định phải kiên trì đấy!"
"Chủ nhân nhất định có thể kiên trì!"
Lý Gia Hinh đi tới.
Hai tay nắm lấy ngạch cửa sổ, đốt ngón tay trắng bệch.
...
"Giết!"
Suốt ba ngày ba đêm, bên ngoài Vạn Bảo Lâu biến thành núi thây biển máu.
Người Vạn Bảo Lâu gần như tử thương toàn bộ.
Vạn Bảo Lâu vốn có hơn chục ngàn hộ vệ, giờ phút này chỉ còn lại có mấy trăm người.
Thi thể chồng chất thành núi.
Bọn họ vẫn cắn răng tử thủ!
Vạn Lăng Phong chặt đứt một tay, vẫn gào thét: "Đừng từ bỏ, ngăn chặn bọn họ cho tôi!"
Toàn thân Lâm Thương Hải đều là vết thương, máu gần như chảy khô: "Bất luận kẻ nào cũng không được bước vào Vạn Bảo Lâu một bước!"
Đường Thiên Ngạo cũng gia nhập chiến đấu, một con mắt bị đâm mù, một cái chân hoàn toàn mất đi cảm giác: "Mẹ nhà nó, Đường Thiên Ngạo ông đây liều mạng với chúng mày!"
"Đám chó hoang gia tộc người canh giữ, đến! Đến! Ông đây không sợ!"
Ông ta tham sống sợ chết.
Gió thổi chiều nào theo chiều nấy!
Bằng mặt không bằng lòng!
Giờ phút này ông ta đều không đếm xỉa đến!
Hơi thở Lăng Thi Âm bất ổn, gương mặt xinh đẹp tái nhợt, nhìn chăm chú vào mấy người Tiêu Viễn Sơn, Tần Long Chiến.
Cho dù là Võ Thánh đỉnh phong cũng không chịu nổi nhiều người tu võ thay nhau chém giết ba ngày ba đêm như vậy!
Tần Long Chiến tái mặt: "Đù, đám này thật sự không sợ chết sao!"
"Cao thủ nhà họ Tần tử thương hơn một nửa!"
Tiêu Viễn Sơn bình tĩnh đáp: "Bọn họ chỉ còn lại vài trăm người, nhiều nhất có thể kiên trì thêm ba giờ".
"Chúng ta góp thêm chút sức, đồng loạt ra tay!"
"Chờ cái rắm! Giết, giết sạch bọn họ, một tên cũng không để lại!"
Lão gia chủ nhà họ Phương điên cuồng gào lên.
"Giết!"
Gia tộc người canh giữ lại một lần tập hợp mấy ngàn người lao tới!
Mọi người trong Vạn Bảo Lâu tuyệt vọng!
Bỗng nhiên.
Một giọng nói lạnh như băng truyền đến: "Muốn giết sạch người của tao?"
"Gia tộc người canh giữ thật là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ!"
"Cái gì?"
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Vạn Bảo Lâu!
Vạn Lăng Phong kích động quỳ xuống: "Chủ nhân, cuối cùng ngài cũng tỉnh!"
"Thiếu chủ, ha ha ha ha, cậu không sao cả!"
Lâm Thương Hải mệt lả nằm trên mặt đất, ngửa mặt lên trời cười to.
Bả vai Đường Thiên Ngạo co rúm, kích động chảy nước mắt: "Đù, Diệp Bắc Minh! Nếu cậu không giết sạch những người này, rồi để ông đây làm võ lâm minh chủ, dù có là quỷ tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu!"
"Mạng của tôi giao cho cậu tất, cậu nhất định phải cho tôi thù lao tôi nên được!"
"Hu hu hu hu..."
Đường Thiên Ngạo khóc.
Kích động!
Run rẩy!
Hoàn toàn do bị dọa!
Mẹ nó!
Ba ngày ba đêm này quả thực hù chết người!
Một âm thanh lạnh nhạt truyền ra từ bên trong Vạn Bảo Lâu: "Được, về sau võ lâm minh chủ giới võ đạo Long Quốc chính là Đường Thiên Ngạo ông".
Chợt thấy.
Một cột sát khí nồng nặc phóng lên cao, bao phủ toàn bộ Vạn Bảo Lâu!
Một bóng người cầm kiếm Đoạn Long trong tay, bước ra từ bên trong sát khí.
Khoảnh khắc trông thấy Diệp Bắc Minh.
"Thiếu chủ!"
Lăng Thi Âm, Vạn Lăng Phong, Lâm Thương Hải kích động.
"Tổng hội trưởng!"
Đường Thiên Ngạo hưng phấn kêu to: "Cậu đã đáp ứng tôi rồi đấy! Tôi muốn làm võ lâm minh chủ, Đường Thiên Ngạo tôi sắp làm võ lâm minh chủ!"
"Làm sao có thể! Cậu ta không có việc gì?"
Lông mày Vân Chi Lan giật giật, cảm thấy khó tin.
"Ông nội, cậu... cậu ta cứ thế đi ra?", Vân Kiếm Bình cũng thay đổi sắc mặt.
...
Trong đôi mắt to xinh đẹp toàn là sùng bái và kích động!
"Hít hà! Thằng này!"
Diệp Lăng Tiêu hít sâu một hơi.
Diệp Cấm Thành lẩm nhẩm: "Anh cả, rốt cuộc cậu ta là quái vật gì thế?"
Trái tim Phong Cửu U không ngừng bùm bùm đập loạn, biểu cảm hoàn toàn cứng lại.
"Ngài Diệp!"
Trông thấy Diệp Bắc Minh, Ngụy Yên Nhiên vui đến phát khóc.
Thân thể mềm mại của Lý Gia Hinh xụi lơ, gục xuống bên cửa sổ, miễn cưỡng đứng vững.
Hai người ở trong phòng bao này ròng rã nhìn suốt ba ngày không chợp mắt.
Khoảnh khắc Diệp Bắc Minh xuất hiện, các cô kích động đến không thể thở nổi, người như muốn nhũn ra!
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Các vị, ba ngày nay cực khổ rồi!"
"Tiếp theo, hãy giao cho tôi đi!"
Lời vừa dứt, Diệp Bắc Minh đã lao ra ngoài.
"Là, là Diệp Bắc Minh!"
Vừa thấy Diệp Bắc Minh bước ra, tất cả cao thủ của gia tộc ở đây đều choáng váng, không ngừng nuốt nước bọt.
Tiêu Long Chiến quát một tiếng lớn: "Diệp Bắc Minh lại như thế nào, cậu ta đã bị thương".
"Ba ngày ngắn ngủi chắc chắn không thể hồi phục!"
"Cùng tiến lên, giết Diệp Bắc Minh!"
Mấy ngàn người lao tới.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh bộc phát ra sát ý rung trời, kiếm Đoạn Long trong tay cách không chém xuống!
Thân thể mấy trăm người nổ tung, hóa thành từng đám sương máu!
Diệp Bắc Minh như một cối xay thịt, chớp mắt giết ra một đường máu!
"Á..."
Gia tộc người canh giữ kêu thảm thiết, điên cuồng chạy trốn.
Vù!
Một kiếm quét ngang, mấy trăm người bị chém ngang lưng, trực tiếp cắt thành hai nửa!
Lại một kiếm rơi xuống!
Ầm!
Mặt đất vỡ ra, xuất hiện một khe rãnh kinh khủng!
Mấy trăm tên võ giả gần đó bị đánh chết tươi!
"A... A..."
Tần Viễn Sơn nhìn võ giả nhà họ Tần bị giết chết, mắt như muốn lòi ra!
"Diệp Bắc Minh, con mẹ nó, mày thật đúng là đáng chết!"
Ông ta tức giận gào thét, cầm trong tay một thanh loan đao bằng thiên thạch, điên cuồng vọt về phía Diệp Bắc Minh: "Võ giả nhà họ Tần cấp bậc Võ Thánh trở lên đồng loạt ra tay cho tôi, giết chết Diệp Bắc Minh!"
Vù!
Năm người bước ra khỏi đám người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất