Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 446: Đây mà là người sao?
Nội lực của anh lại thay đổi trạng thái, biến thành một loại chất lỏng màu bạc đặc biệt: “Có chuyện gì xảy ra vậy, nội lực của tôi thay đổi thế nào rồi?”
“Diệp Bắc Minh… Má nó, cậu… Thật sự là…!”
Tàn hồn của Long Đế mạnh mẽ co rút khóe miệng.
Đáng sợ!
Con mẹ nó, thật là quá đáng sợ!
Đệt!
Tàn hồn của Long Đế sắp điên luôn rồi: “Bổn đế đây sống mấy chục nghìn năm, còn chưa từng thấy cái loại biến thái như cậu bao giờ”.
“Long Đế Quyết mà ông đây dành hơn mười nghìn năm đế sáng tạo ra, cậu lại chỉ mất ba ngày mà đã dung hợp xong rồi?”
“Hơn nữa còn chuyển hóa nội lực thành chân nguyên!”
“Cái đệt!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày, hỏi: “Chân nguyên? Đó là cái gì?”
Tàn hồn của Long Đế đáp: “Cậu không biết chân nguyên là gì cũng bình thường thôi, tại vì đây là thứ mà chỉ có từ cảnh giới Võ Đế trở lên mới có thể chuyển hóa được”.
“Chuyển hóa?”
Diệp Bắc Minh ngập ngừng.
Tàn hồn của Long Đế gật đầu: “Không sai, chân nguyên chính là từ nội lực chuyển hóa thành”.
“Võ giả cấp thấp thì dùng nội lực bên trong đan điền”.
“Nội lực giống như là một luồng khí, mà chân nguyên lại là một dạng chất lỏng!”
“Sự khác biệt giữa hai loại này đối với người tu võ cũng giống như sự khác biệt giữa một chiếc xe hơi chạy bằng xăng và một chiếc chạy bằng năng lượng hạt nhân vậy!”
“Nội lực chuyển hóa thành chân nguyên, đi từ võ giả cấp thấp đến võ giá cấp cao!”
Giải thích như vậy.
Diệp Bắc Minh ngay lập tức hiểu ra.
Chạy bằng xăng và bằng năng lượng hạt nhân, hiển nhiên năng lượng hạt nhân biến thái hơn cả nghìn tỷ lần!
Ngay lúc này.
Nội lực của anh hoàn toàn chuyển hóa thành chân nguyên.
Trong nháy mắt tốc độ bộc phát,
Lực lượng đã vượt xa những người cùng cảnh giới.
Tuy Diệp Bắc Minh vẫn chỉ mới là giai đoạn đầu của Võ Tôn, nhưng chiến lực của anh đã không hề thua kém gì Võ Đế!
Tàn hồn của Long Đế im lặng một lúc lâu mới hít sâu một hơi, nói: “Diệp Bắc Minh, trách không được tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại nhận cậu làm chủ, tôi thật sự không bằng cậu!”
“Tốt lắm, tàn hồn của tôi cũng không thể nào giữ trạng thái thanh tỉnh mãi được”.
Ông ta đã chịu đủ tổn thương rồi.
Bày tỏ không muốn để ý tới tên biến thái này nữa!
“Bây giờ tôi cần phải ngủ say, nghỉ ngơi một thời gian cho khỏe”.
Nói xong, tàn hồn của Long Đế hóa thành một vệt ánh sáng màu đỏ máu.
Trôi lơ lửng trong không gian phía sau tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Diệp Bắc Minh khẽ lắc đầu.
Đi thẳng đến tầng thứ bảy của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Chỉ có một cái bục nhỏ và một quyển bí tịch luyện võ.
Mở ra và nhìn một cái.
“Đồ Long Trảm, võ kỹ thượng phẩm cấp thánh!”
Hai tròng mắt Diệp Bắc Minh sáng lên: “Cuối cùng cũng có võ kỹ thuộc loại tấn công, nhưng cũng vẫn chỉ là cấp thánh?”
“Không thể vượt qua cấp thánh sao?”
Có hơi thất vọng.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, cậu đừng có được lợi lại còn khoe mẽ nha!”
“Võ kỹ thượng phẩm cấp thành, toàn bộ Côn Luân Hư cũng chưa chắc đã có một quyển đâu!”
“Được rồi”.
Diệp Bắc Minh như đang suy nghĩ gì đó, gật gật đầu.
Đi vào tầng thứ tám.
Vẫn là một cái bục nhỏ, bất chợt một cái đan đỉnh xuất hiện trước mắt.
Tiến lên nhìn thử.
“Tinh Thần Đỉnh?”
Diệp Bắc Minh vẫy tay, Tinh Thần Đỉnh rơi vào tay anh.
Rất có trọng lượng!
Khi gõ vào còn phát ra tiếng leng keng.
Một luồng thông tin bỗng chốc hiện ra trong đầu: “Tinh Thần Đỉnh có thời rút ngắn thời gian luyện đan? Tăng nhanh tốc độ hình thành đan dược!”
“Không tồi, là một bảo bối tốt”.
Đối với tỉ lệ thành công khi luyện đan, Diệp Bắc Minh không thành vấn đề.
Anh rất hiếm khi thất bại!
Nhưng Tinh Thần Đỉnh có thể rút ngắn thời gian luyện đan, thật đúng là một thứ tốt.
Thẳng thắn thu Tinh Thần Đỉnh vào người!
Tiến tới tầng thứ chín.
Chỉ có một cái bục nhỏ và một sợi tơ gần như trong suốt.
Không khác gì mấy so với dây câu cá!
Nhưng nhỏ hơn, cũng trong suốt hơn.
Nếu không quan sát kĩ thì hoàn toàn không phát hiện.
“Cái này… Cũng gọi là khen thưởng ư?”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật, gương mặt cạn lời.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Hừ, nhóc con, lại không biết nhìn hàng rồi”.
“Đây là gân mạch của yêu thú cấp chín, sau khi được gia công luyện chế mới trở thành một sợi tơ”.
“Chỉ một sợi tơ như vậy, có thể chịu đựng cả trăm triệu lực lượng!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Không thể nào?”
“Kinh khủng vậy sao?”
“Cậu có thể thử xem xem”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Giơ tay dùng hết toàn lực tung một nắm đấm về phía gân mạch của yêu thú cấp chín!
…
Grào!
Grào!
Bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tiếng rồng gầm rú vang lên liên tục.
Diệp Bắc Minh chỉ dùng một ngày đã hoàn toàn nắm giữ Đồ Long Trảm.
Kiếm Đoạn Long điều khiển Long Đế Quyết, chém ra Đồ Long Trảm!
Một kích này cho dù là đối mặt với Võ Đế cấp Đỉnh Phong cũng có thể giết chết ngay lập tức!
“Đù má, Đồ Long Trảm… Má ơi!”
Tàn hồn của Long Đế tỉnh dậy, lại lần nữa bị đả kích.
Năm đó ông ta lấy được Đồ Long Trảm, phải tu luyện ước chừng mấy năm mới hoàn toàn lĩnh ngộ.
Diệp Bắc Minh chỉ mới một ngày mà đã xong xuôi rồi!
Đây là người thật à?
…
Đế quốc Thanh Long, tại hoàng cung.
Hoàng đế Thanh Long giận dữ gào thét, trong cả đại điện tràn ngập một hơi thở hung tàn: “Phế vật, tất cả đều là phế vật!”
“Đã qua năm ngày rồi, các người hoàn toàn không điều tra được chút tin tức gì của cái tên Diệp Bắc Minh đó?”
Toàn bộ triều đình!
Tử vong một mảnh!
Tất cả đại thần đều quỳ xuống đất, run run rẩy rẩy.
Thiên tử tức giận, trăm triệu người chết!
Bỗng nhiên.
Một vị lão thần đột ngột lên tiếng: “Bệ hạ, ở Côn Luân Hư không tìm được tin tức của Diệp Bắc Minh, có lẽ người này đến từ giới phàm tục!”
“Giới phàm tục?”
Đôi con ngươi của hoàng đế Thanh Long lạnh lẽo hết mức có thể: “Cẩm Y Vệ đến giới phàm tục, điều tra!”
Trong giọng nói ngập tràn ý chí giết hại!
“Nếu như Diệp Bắc Minh thật sự đến từ giới phàm tục, vậy thì chỗ đó cũng không cần thiết tồn tại nữa!”
“Diệp Bắc Minh… Má nó, cậu… Thật sự là…!”
Tàn hồn của Long Đế mạnh mẽ co rút khóe miệng.
Đáng sợ!
Con mẹ nó, thật là quá đáng sợ!
Đệt!
Tàn hồn của Long Đế sắp điên luôn rồi: “Bổn đế đây sống mấy chục nghìn năm, còn chưa từng thấy cái loại biến thái như cậu bao giờ”.
“Long Đế Quyết mà ông đây dành hơn mười nghìn năm đế sáng tạo ra, cậu lại chỉ mất ba ngày mà đã dung hợp xong rồi?”
“Hơn nữa còn chuyển hóa nội lực thành chân nguyên!”
“Cái đệt!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày, hỏi: “Chân nguyên? Đó là cái gì?”
Tàn hồn của Long Đế đáp: “Cậu không biết chân nguyên là gì cũng bình thường thôi, tại vì đây là thứ mà chỉ có từ cảnh giới Võ Đế trở lên mới có thể chuyển hóa được”.
“Chuyển hóa?”
Diệp Bắc Minh ngập ngừng.
Tàn hồn của Long Đế gật đầu: “Không sai, chân nguyên chính là từ nội lực chuyển hóa thành”.
“Võ giả cấp thấp thì dùng nội lực bên trong đan điền”.
“Nội lực giống như là một luồng khí, mà chân nguyên lại là một dạng chất lỏng!”
“Sự khác biệt giữa hai loại này đối với người tu võ cũng giống như sự khác biệt giữa một chiếc xe hơi chạy bằng xăng và một chiếc chạy bằng năng lượng hạt nhân vậy!”
“Nội lực chuyển hóa thành chân nguyên, đi từ võ giả cấp thấp đến võ giá cấp cao!”
Giải thích như vậy.
Diệp Bắc Minh ngay lập tức hiểu ra.
Chạy bằng xăng và bằng năng lượng hạt nhân, hiển nhiên năng lượng hạt nhân biến thái hơn cả nghìn tỷ lần!
Ngay lúc này.
Nội lực của anh hoàn toàn chuyển hóa thành chân nguyên.
Trong nháy mắt tốc độ bộc phát,
Lực lượng đã vượt xa những người cùng cảnh giới.
Tuy Diệp Bắc Minh vẫn chỉ mới là giai đoạn đầu của Võ Tôn, nhưng chiến lực của anh đã không hề thua kém gì Võ Đế!
Tàn hồn của Long Đế im lặng một lúc lâu mới hít sâu một hơi, nói: “Diệp Bắc Minh, trách không được tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại nhận cậu làm chủ, tôi thật sự không bằng cậu!”
“Tốt lắm, tàn hồn của tôi cũng không thể nào giữ trạng thái thanh tỉnh mãi được”.
Ông ta đã chịu đủ tổn thương rồi.
Bày tỏ không muốn để ý tới tên biến thái này nữa!
“Bây giờ tôi cần phải ngủ say, nghỉ ngơi một thời gian cho khỏe”.
Nói xong, tàn hồn của Long Đế hóa thành một vệt ánh sáng màu đỏ máu.
Trôi lơ lửng trong không gian phía sau tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Diệp Bắc Minh khẽ lắc đầu.
Đi thẳng đến tầng thứ bảy của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Chỉ có một cái bục nhỏ và một quyển bí tịch luyện võ.
Mở ra và nhìn một cái.
“Đồ Long Trảm, võ kỹ thượng phẩm cấp thánh!”
Hai tròng mắt Diệp Bắc Minh sáng lên: “Cuối cùng cũng có võ kỹ thuộc loại tấn công, nhưng cũng vẫn chỉ là cấp thánh?”
“Không thể vượt qua cấp thánh sao?”
Có hơi thất vọng.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, cậu đừng có được lợi lại còn khoe mẽ nha!”
“Võ kỹ thượng phẩm cấp thành, toàn bộ Côn Luân Hư cũng chưa chắc đã có một quyển đâu!”
“Được rồi”.
Diệp Bắc Minh như đang suy nghĩ gì đó, gật gật đầu.
Đi vào tầng thứ tám.
Vẫn là một cái bục nhỏ, bất chợt một cái đan đỉnh xuất hiện trước mắt.
Tiến lên nhìn thử.
“Tinh Thần Đỉnh?”
Diệp Bắc Minh vẫy tay, Tinh Thần Đỉnh rơi vào tay anh.
Rất có trọng lượng!
Khi gõ vào còn phát ra tiếng leng keng.
Một luồng thông tin bỗng chốc hiện ra trong đầu: “Tinh Thần Đỉnh có thời rút ngắn thời gian luyện đan? Tăng nhanh tốc độ hình thành đan dược!”
“Không tồi, là một bảo bối tốt”.
Đối với tỉ lệ thành công khi luyện đan, Diệp Bắc Minh không thành vấn đề.
Anh rất hiếm khi thất bại!
Nhưng Tinh Thần Đỉnh có thể rút ngắn thời gian luyện đan, thật đúng là một thứ tốt.
Thẳng thắn thu Tinh Thần Đỉnh vào người!
Tiến tới tầng thứ chín.
Chỉ có một cái bục nhỏ và một sợi tơ gần như trong suốt.
Không khác gì mấy so với dây câu cá!
Nhưng nhỏ hơn, cũng trong suốt hơn.
Nếu không quan sát kĩ thì hoàn toàn không phát hiện.
“Cái này… Cũng gọi là khen thưởng ư?”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật, gương mặt cạn lời.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Hừ, nhóc con, lại không biết nhìn hàng rồi”.
“Đây là gân mạch của yêu thú cấp chín, sau khi được gia công luyện chế mới trở thành một sợi tơ”.
“Chỉ một sợi tơ như vậy, có thể chịu đựng cả trăm triệu lực lượng!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Không thể nào?”
“Kinh khủng vậy sao?”
“Cậu có thể thử xem xem”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Giơ tay dùng hết toàn lực tung một nắm đấm về phía gân mạch của yêu thú cấp chín!
…
Grào!
Grào!
Bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tiếng rồng gầm rú vang lên liên tục.
Diệp Bắc Minh chỉ dùng một ngày đã hoàn toàn nắm giữ Đồ Long Trảm.
Kiếm Đoạn Long điều khiển Long Đế Quyết, chém ra Đồ Long Trảm!
Một kích này cho dù là đối mặt với Võ Đế cấp Đỉnh Phong cũng có thể giết chết ngay lập tức!
“Đù má, Đồ Long Trảm… Má ơi!”
Tàn hồn của Long Đế tỉnh dậy, lại lần nữa bị đả kích.
Năm đó ông ta lấy được Đồ Long Trảm, phải tu luyện ước chừng mấy năm mới hoàn toàn lĩnh ngộ.
Diệp Bắc Minh chỉ mới một ngày mà đã xong xuôi rồi!
Đây là người thật à?
…
Đế quốc Thanh Long, tại hoàng cung.
Hoàng đế Thanh Long giận dữ gào thét, trong cả đại điện tràn ngập một hơi thở hung tàn: “Phế vật, tất cả đều là phế vật!”
“Đã qua năm ngày rồi, các người hoàn toàn không điều tra được chút tin tức gì của cái tên Diệp Bắc Minh đó?”
Toàn bộ triều đình!
Tử vong một mảnh!
Tất cả đại thần đều quỳ xuống đất, run run rẩy rẩy.
Thiên tử tức giận, trăm triệu người chết!
Bỗng nhiên.
Một vị lão thần đột ngột lên tiếng: “Bệ hạ, ở Côn Luân Hư không tìm được tin tức của Diệp Bắc Minh, có lẽ người này đến từ giới phàm tục!”
“Giới phàm tục?”
Đôi con ngươi của hoàng đế Thanh Long lạnh lẽo hết mức có thể: “Cẩm Y Vệ đến giới phàm tục, điều tra!”
Trong giọng nói ngập tràn ý chí giết hại!
“Nếu như Diệp Bắc Minh thật sự đến từ giới phàm tục, vậy thì chỗ đó cũng không cần thiết tồn tại nữa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất