Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 451: Người nhà họ Ngô
Sắc mặt Mộc Tuyết Tình nghiêm túc phân tích: “Thứ nhất, anh ta đã giết thái tử Tô Lăng Vân của đế quốc Thanh Long, đang bị đế quốc Thanh Long truy nã”.
“Đế quốc Thanh Long treo giải 100 viên đan dược thiên phẩm nếu ai lấy được mạng hắn”.
“Thứ hai, anh ta mới 23 tuổi, cô có biết rằng mới 23 tuổi có thể giết Tô Lăng Vân trong nháy mắt là khái niệm gì không?”
“Dù là ở trong thế hệ trẻ Côn Luân Hư cũng có thể bước vào top 100!”
“Nhất định sẽ được vô số thế lực lớn tranh cướp!”
“Thứ ba, nếu như những thế lực khác không có được Diệp Bắc Minh, cô đoán xem sẽ có hậu quả gì?”
“Một chữ, chết!”
Cây có mọc thành rừng vẫn sẽ bị gió quật gãy cành, người có hoàn mĩ đến đâu cũng sẽ có kẻ ganh ghét.
Nghe xong lời của Mộc Tuyết Tình.
Chu Nhược Giai ngây người.
Run rẩy.
Mộc Tuyết Tình cảnh cáo: “Nếu như cô muốn bảo vệ anh ta thì đừng nói cho bất kỳ ai biết, hiểu không?”
“Tôi biết rồi”.
Chu Nhược Giai nghĩ lại mà sợ.
...
Buổi sáng.
Diệp Bắc Minh đã chuẩn bị xong, lại vào Côn Luân Hư.
Anh trực tiếp gọi Lăng Thi Âm qua: “Cô biết Phần Thiên Tông ở Côn Luân Hư không?”
“Phần Thiên Tông?”
Lăng Thi Âm nghe thấy ba chữ này, lập tức kinh hãi: “Thiếu chủ, cậu tìm Phần Thiên Tông làm gì?”
Diệp Bắc Minh hỏi: “Nhìn biểu hiện của cô, hình như có biết?”
Lăng Thi Âm nghiêm túc gật đầu: “Nào chỉ biết, Phần Thiên Tông ở Côn Luân Hư quả thật là như sấm bên tai!”
“Chỉ cần là người của Côn Luân Hư, nào có ai không biết Phần Thiên Tông?”
Bản thân Lăng Thi Âm đích thân từ Côn Luân Hư.
Là mẹ Diệp Bắc Minh năm đó đã đưa cô ta ra ngoài Côn Luân Hư.
Diệp Bắc Minh kỳ quái: “Thế lực của Phần Thiên Tông rất mạnh?”
“"Ngược lại không phải rất mạnh”.
Lăng Thi Âm lắc đầu: “Phần Thiên Tông chỉ là một tông môn bình thường, nhưng tính chất rất đặc thù”.
“Đây là một tông môn chú trọng rèn đúc!”
“Mấy chục năm trước, Phần Thiên Tông lấy được một khối thiên thạch ngoài vũ trụ rất khủng khiếp, chế tạo nó thành một món thần binh lợi khí!”
“Món binh khí này rất mạnh, cuối cùng dẫn đến mơ ước của rất nhiều thế lực lớn”.
“Phần Thiên Tông vì vậy mà bị diệt!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Bị diệt?”
Lăng Thi Âm nghi ngờ: “Thiếu chủ, cậu tìm Phần Thiên Tông là vì ngọc tỷ truyền quốc?”
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.
Lăng Thi Âm suy nghĩ trong chốc lát: “Mặc dù Phần Thiên Tông bị tiêu diệt, nhưng vẫn có một bộ phận truyền nhân của Phần Thiên Tông chạy trốn”.
“Nếu như thiếu chủ muốn tìm người của Phần Thiên Tông, tôi có một người bạn có lẽ biết”.
Việc này không nên chậm trễ.
Lúc này Diệp Bắc Minh quyết định tiến vào Côn Luân Hư.
Vốn dĩ cân nhắc đi đến nhà họ Diệp Côn Luân Hư một chuyến.
Nhưng thời gian còn lại của long mạch không nhiều.
Nếu không tìm được ngọc tỷ truyền quốc, chỉ có thể dùng cách khác.
...
Nửa ngày sau, thành Côn Luân.
Một trong những thành trì cổ xưa nhất ở Côn Luân Hư.
Nơi này vẫn có tòa nhà trọc trời, ngựa xe như nước.
Các loại xe cũ, nhà cổ.
Nếu không phải là đang ở bên trong Côn Luân Hư, thậm chí Diệp Bắc Minh còn tưởng rằng mình đang xuyên không về thế kỳ trước.
Lăng Thi Âm dẫn Diệp Bắc Minh đến một tòa kiến trúc cổ cực lớn.
Treo một bảng hiệu khổng lổ!
Cửa còn có một đôi sư tử đá cao hơn ba mét bảo vệ.
Hai lão giả đang ngồi đánh cờ ngoài cửa, lộ ra khí tức Võ Đế trung kỳ.
“Thiếu chủ, đến rồi”.
Lăng Thi Âm nói: “Nhà họ Ngô có thương hội lớn nhất ở thành Côn Luân, tin tức rất nhanh nhạy”.
“Người bạn này của tôi chính là người nhà họ Ngô”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Cô cứ sắp xếp đi, có thể tìm được tin tức về Phần Thiên Tông là được”.
Lăng Thi Âm lấy ra một miếng ngọc bội: “Tôi đi thông báo một chút”.
Cô ta đi tới cửa, nói mấy câu với người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên sau khi nhìn ngọc bội, im lặng gật đầu, nhanh chóng tiến vào thương hội nhà họ Ngô.
Khoảng nửa giờ sau, một cô gái khí tức vững vàng đi ra cười nói: “Thi Âm, thật ngại quá, bởi vì hôm nay phải chuẩn bị đấu giá, vì vậy đã chậm trễ”.
“Mấy người này cũng thật là, không biết mời người ta vào”.
Cô ta la rầy người đàn ông trung niên canh cửa: “Sau này Thi Âm tới, không cần thông báo, trực tiếp dẫn khách quý vào chờ tôi!”
“Rõ!”
Người đàn ông trung niên đáp lại, có chút kinh ngạc.
Đôi nam nữ này là ai?
Lại khiến cô cả coi trọng như vậy?
Diệp Bắc Minh nhìn cô gái này.
Trong lòng lập tức có đánh giá!
Gái hồng lâu!
Rất giỏi trong việc chú ý cảm xúc của người khác.
Chỉ dùng hai ba câu liền khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Thi Âm, chúng ta nhiều năm không gặp, cô đã tiến vào Võ Thánh đỉnh phong rồi!”
Cô gái tiến lên nắm cổ tay Lăng Thi Âm, kéo tay cô ta muốn đi vào thương hội nhà họ Ngô.
“Thiếu chủ, mời anh!”
Lăng Thi Âm vội nói: “Vị này chính là người bạn tôi đã nói với anh, cô cả thương hội nhà họ Ngô, Ngô Khinh Diên”.
“Thiếu chủ?”
Ngô Khinh Diên sững sờ, nhìn Diệp Bắc Minh: “Thi Âm, người này chẳng lẽ là một thiên tài của người nhà họ Lăng cô?”
“Ha ha ha!”
Lăng Thi Âm đang muốn giải thích, tiếng cười của một người đàn ông truyền tới: “Lần trước tôi tới thương hội nhà họ Ngô, cô Khinh Diên cũng chẳng đích thân nghênh đón thế này”.
“Hôm nay rốt cuộc có vị khách quý nào đến, khiến cô Khinh Diên đích thân ra đón người?”
Một chiếc xe cổ dừng trước của lớn thương hội nhà họ Ngô.
Một người đàn ông trẻ tuổi bước từ trên xe xuống.
Vênh váo hung hăng!
Mắt cao hơn đầu!
Hai lão giả khí tức Võ Đế sơ kỳ đi xuống, đứng bên cạnh người đàn ông trẻ tuổi.
Ngô Khinh Diên lập tức mất hứng thú với Diệp Bắc Minh, đi ra nghênh đón người đàn ông trẻ tuổi: “Hóa ra là cậu Phương, sớm biết anh sẽ đến đây”.
“Diên Nhi tôi đích thân ra đón rồi!”
Phương Ngọc Lâu cười khẽ: “Buổi đấu giá hôm nay, nhà họ Ngô đã làm đủ công tác tuyên truyền đối ngoại”.
“Tôi mang theo số lượng lớn tài nguyên qua!”
“Bố tôi nói, món đồ kia là tình thế bắt buộc với nhà họ Phương”.
Mắt đẹp của Ngô Khinh Diên lóe sáng.
Chủ động tiến lên kéo bả vai Phương Ngọc Lâu.
“Đế quốc Thanh Long treo giải 100 viên đan dược thiên phẩm nếu ai lấy được mạng hắn”.
“Thứ hai, anh ta mới 23 tuổi, cô có biết rằng mới 23 tuổi có thể giết Tô Lăng Vân trong nháy mắt là khái niệm gì không?”
“Dù là ở trong thế hệ trẻ Côn Luân Hư cũng có thể bước vào top 100!”
“Nhất định sẽ được vô số thế lực lớn tranh cướp!”
“Thứ ba, nếu như những thế lực khác không có được Diệp Bắc Minh, cô đoán xem sẽ có hậu quả gì?”
“Một chữ, chết!”
Cây có mọc thành rừng vẫn sẽ bị gió quật gãy cành, người có hoàn mĩ đến đâu cũng sẽ có kẻ ganh ghét.
Nghe xong lời của Mộc Tuyết Tình.
Chu Nhược Giai ngây người.
Run rẩy.
Mộc Tuyết Tình cảnh cáo: “Nếu như cô muốn bảo vệ anh ta thì đừng nói cho bất kỳ ai biết, hiểu không?”
“Tôi biết rồi”.
Chu Nhược Giai nghĩ lại mà sợ.
...
Buổi sáng.
Diệp Bắc Minh đã chuẩn bị xong, lại vào Côn Luân Hư.
Anh trực tiếp gọi Lăng Thi Âm qua: “Cô biết Phần Thiên Tông ở Côn Luân Hư không?”
“Phần Thiên Tông?”
Lăng Thi Âm nghe thấy ba chữ này, lập tức kinh hãi: “Thiếu chủ, cậu tìm Phần Thiên Tông làm gì?”
Diệp Bắc Minh hỏi: “Nhìn biểu hiện của cô, hình như có biết?”
Lăng Thi Âm nghiêm túc gật đầu: “Nào chỉ biết, Phần Thiên Tông ở Côn Luân Hư quả thật là như sấm bên tai!”
“Chỉ cần là người của Côn Luân Hư, nào có ai không biết Phần Thiên Tông?”
Bản thân Lăng Thi Âm đích thân từ Côn Luân Hư.
Là mẹ Diệp Bắc Minh năm đó đã đưa cô ta ra ngoài Côn Luân Hư.
Diệp Bắc Minh kỳ quái: “Thế lực của Phần Thiên Tông rất mạnh?”
“"Ngược lại không phải rất mạnh”.
Lăng Thi Âm lắc đầu: “Phần Thiên Tông chỉ là một tông môn bình thường, nhưng tính chất rất đặc thù”.
“Đây là một tông môn chú trọng rèn đúc!”
“Mấy chục năm trước, Phần Thiên Tông lấy được một khối thiên thạch ngoài vũ trụ rất khủng khiếp, chế tạo nó thành một món thần binh lợi khí!”
“Món binh khí này rất mạnh, cuối cùng dẫn đến mơ ước của rất nhiều thế lực lớn”.
“Phần Thiên Tông vì vậy mà bị diệt!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Bị diệt?”
Lăng Thi Âm nghi ngờ: “Thiếu chủ, cậu tìm Phần Thiên Tông là vì ngọc tỷ truyền quốc?”
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.
Lăng Thi Âm suy nghĩ trong chốc lát: “Mặc dù Phần Thiên Tông bị tiêu diệt, nhưng vẫn có một bộ phận truyền nhân của Phần Thiên Tông chạy trốn”.
“Nếu như thiếu chủ muốn tìm người của Phần Thiên Tông, tôi có một người bạn có lẽ biết”.
Việc này không nên chậm trễ.
Lúc này Diệp Bắc Minh quyết định tiến vào Côn Luân Hư.
Vốn dĩ cân nhắc đi đến nhà họ Diệp Côn Luân Hư một chuyến.
Nhưng thời gian còn lại của long mạch không nhiều.
Nếu không tìm được ngọc tỷ truyền quốc, chỉ có thể dùng cách khác.
...
Nửa ngày sau, thành Côn Luân.
Một trong những thành trì cổ xưa nhất ở Côn Luân Hư.
Nơi này vẫn có tòa nhà trọc trời, ngựa xe như nước.
Các loại xe cũ, nhà cổ.
Nếu không phải là đang ở bên trong Côn Luân Hư, thậm chí Diệp Bắc Minh còn tưởng rằng mình đang xuyên không về thế kỳ trước.
Lăng Thi Âm dẫn Diệp Bắc Minh đến một tòa kiến trúc cổ cực lớn.
Treo một bảng hiệu khổng lổ!
Cửa còn có một đôi sư tử đá cao hơn ba mét bảo vệ.
Hai lão giả đang ngồi đánh cờ ngoài cửa, lộ ra khí tức Võ Đế trung kỳ.
“Thiếu chủ, đến rồi”.
Lăng Thi Âm nói: “Nhà họ Ngô có thương hội lớn nhất ở thành Côn Luân, tin tức rất nhanh nhạy”.
“Người bạn này của tôi chính là người nhà họ Ngô”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Cô cứ sắp xếp đi, có thể tìm được tin tức về Phần Thiên Tông là được”.
Lăng Thi Âm lấy ra một miếng ngọc bội: “Tôi đi thông báo một chút”.
Cô ta đi tới cửa, nói mấy câu với người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên sau khi nhìn ngọc bội, im lặng gật đầu, nhanh chóng tiến vào thương hội nhà họ Ngô.
Khoảng nửa giờ sau, một cô gái khí tức vững vàng đi ra cười nói: “Thi Âm, thật ngại quá, bởi vì hôm nay phải chuẩn bị đấu giá, vì vậy đã chậm trễ”.
“Mấy người này cũng thật là, không biết mời người ta vào”.
Cô ta la rầy người đàn ông trung niên canh cửa: “Sau này Thi Âm tới, không cần thông báo, trực tiếp dẫn khách quý vào chờ tôi!”
“Rõ!”
Người đàn ông trung niên đáp lại, có chút kinh ngạc.
Đôi nam nữ này là ai?
Lại khiến cô cả coi trọng như vậy?
Diệp Bắc Minh nhìn cô gái này.
Trong lòng lập tức có đánh giá!
Gái hồng lâu!
Rất giỏi trong việc chú ý cảm xúc của người khác.
Chỉ dùng hai ba câu liền khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Thi Âm, chúng ta nhiều năm không gặp, cô đã tiến vào Võ Thánh đỉnh phong rồi!”
Cô gái tiến lên nắm cổ tay Lăng Thi Âm, kéo tay cô ta muốn đi vào thương hội nhà họ Ngô.
“Thiếu chủ, mời anh!”
Lăng Thi Âm vội nói: “Vị này chính là người bạn tôi đã nói với anh, cô cả thương hội nhà họ Ngô, Ngô Khinh Diên”.
“Thiếu chủ?”
Ngô Khinh Diên sững sờ, nhìn Diệp Bắc Minh: “Thi Âm, người này chẳng lẽ là một thiên tài của người nhà họ Lăng cô?”
“Ha ha ha!”
Lăng Thi Âm đang muốn giải thích, tiếng cười của một người đàn ông truyền tới: “Lần trước tôi tới thương hội nhà họ Ngô, cô Khinh Diên cũng chẳng đích thân nghênh đón thế này”.
“Hôm nay rốt cuộc có vị khách quý nào đến, khiến cô Khinh Diên đích thân ra đón người?”
Một chiếc xe cổ dừng trước của lớn thương hội nhà họ Ngô.
Một người đàn ông trẻ tuổi bước từ trên xe xuống.
Vênh váo hung hăng!
Mắt cao hơn đầu!
Hai lão giả khí tức Võ Đế sơ kỳ đi xuống, đứng bên cạnh người đàn ông trẻ tuổi.
Ngô Khinh Diên lập tức mất hứng thú với Diệp Bắc Minh, đi ra nghênh đón người đàn ông trẻ tuổi: “Hóa ra là cậu Phương, sớm biết anh sẽ đến đây”.
“Diên Nhi tôi đích thân ra đón rồi!”
Phương Ngọc Lâu cười khẽ: “Buổi đấu giá hôm nay, nhà họ Ngô đã làm đủ công tác tuyên truyền đối ngoại”.
“Tôi mang theo số lượng lớn tài nguyên qua!”
“Bố tôi nói, món đồ kia là tình thế bắt buộc với nhà họ Phương”.
Mắt đẹp của Ngô Khinh Diên lóe sáng.
Chủ động tiến lên kéo bả vai Phương Ngọc Lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất