Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 454: Giao dịch riêng?
Ngô Khinh Diên mang đan dược thiên phẩm đến.
Ngô Tố Hải liếc nhìn: “Một viên đan dược thiên phẩm, ồ?”
Ngây ngẩn!
Vội vàng nhận lấy.
Kiểm tra cẩn thận, sau đó gật đầu: “Không sai, phẩm tương hoàn hảo, bốn đường đan văn”.
“Không chút tỳ vết!”
“Nếu như cầm ra đấu giá, giá thành giao cuối cùng đoán chừng có thể trên 1500 khối nguyên”.
Giây tiếp theo.
Ngô Tố Hải nhướng mày: “Viên đan dược thượng phẩm này mặc dù không tệ”.
“Nhưng nhà họ Ngô chúng ta mấy năm nay cũng thu được không ít đan dược như vậy”.
“Còn cần phải kinh động đến bố sao?”
“Bố, cộng thêm những thứ này thì sao?”
Ngô Khinh Diên phất tay, chín viên đan dược còn lại xuất hiện trước mắt Ngô Tố Hải.
Ngô Tố Hải đích kinh ngạc: “Tổng cộng 10 viên?”
“Phẩm tương đều rất hoàn mỹ, Diên Nhi!”
“Là ai ? Rốt cuộc là ai bằng lòng một lần bán ra 10 viên đan dược thiên phẩm?”
Con ngươi Ngô Khinh Diên đỏ bừng, bên trong đều là tia máu: “Không chỉ mười viên, bố, đan dược thiên phẩm như vậy còn có 100 viên!!!”
“Cái gì!”
Ngô Tố Hải thiếu chút nữa nhảy cẩng lên, hít ngược lại hơi lạnh: “100 viên!!! Mẹ kiếp!!!”
Ngô Khinh Diên ngây người.
Bố luôn nho nhã, vậy mà hôm nay lại trực tiếp văng tục!
Nhưng nghĩ cũng bình thường.
100 viên đan dược thiên phẩm, đổi lại là ai cũng không thể nào giữ ổn định.
“Diên Nhi, con làm đúng lắm, quá đúng!
Ngô Tố Hải nhảy cẫng lên: “Đi, mau dẫn bố đi gặp vị tiền bối này!”
Ngô Tố Hải nhận định, nhất định là một vị đại sư luyện đan tới.
Nếu không ai có thể một lần lấy ra 100 viên đan dược thiên phẩm?
“Tiền bối?”
Khóe miệng Ngô Khinh Diên co lại: “Bố…”
Đây cũng không phải là đại sư luyện đan gì, mà là… một tiểu đệ đệ…”
Ngô Tố Hải sững sốt: “Tiểu đệ đệ?”
Lão giả trầm mặt, mặt đầy nghiêm túc: “Xảy ra chuyện gì vậy? Kể đầu đuôi ngọn ngành cho bố!”
Bên trong phòng bao.
Mấy nam nữ già trẻ cau mày: “Hừ! Dáng vẻ ta đây của thương hội nhà họ Ngô này ngày càng lớn”.
“Lại trực tiếp không quan tâm chúng ta?”
...
Mười phút sau.
Ngô Tố Hải và Ngô Khinh Diên đẩy cửa vào.
Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, Ngô Tố Hải tự giới thiệu bản thân trước.
Sau đó mặt đầy kích động: “Cậu chính là cậu Diệp? 100 viên đan dược thiên phẩm chính là của cậu?”
Dời ánh mắt sang chỗ khác!
100 viên đan dược thiên phẩm ở ngay trên bàn.
Mỗi viên đều có bốn đường đan văn!
Đan dược thiên phẩm!
Chắc chắn là đan dược thiên phẩm!
Hoàn mỹ không tỳ vết!!!
Ngô Tố Hải không tự chủ được tiến tới, thuận tay cầm một viên lên: “Rít! Cậu Diệp, đây là đồ trưởng bối trong nhà cậu luyện chế sao?”
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói: “Vừa rồi tôi đã giải thích qua, đây là tôi tự luyện chế”.
“Cái gì? Cậu… cậu đích thân luyện chế?”, Ngô Tố Hải ngây người.
Phòng bao rơi vào tĩnh lặng!
Một lúc sau.
Ngô Tố Hải cười một tiếng: “Được rồi, nếu cậu Diệp không muốn nói, tôi cũng không hỏi nhiều”.
Ông ta lấy ra một chiếc nhẫn chứa vật: “Không nói dối cậu, loại đan dược thiên phẩm này chúng tôi thu lại 1000 khối nguyên một viên”.
“Nếu bán ra sẽ chừng 1500 khối nguyên”.
“Tính luôn các loại phí tổn, lợi nhuận khoảng 300 khối nguyên một viên”.
“Tôi đã làm chủ, nhà họ Ngô không kiếm tiền!”
“Tổng cộng 110 viên đan dược thiên phẩm, tôi trả cậu 150 ngàn khối nguyên, cậu thấy thế nào?”
Kiểu khách hàng lớn có thể một lần cung cấp 110 viên đan dược thiên phẩm này.
Dù bỏ tiền cũng phải lôi kéo!
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được”.
150 ngàn khối nguyên chắc có thể đấu giá được khối thiên thạch ngoài vũ trụ kia.
“Nguyên đều ở trong này, cậu xem đi”.
Ngô Tố Hải đưa chiếc nhẫn chứa vật tới.
Diệp Bắc Minh kiểm tra, chắc chắn không sai.
Ngô Tố Hải lại xua tay: “Mang lên!”
Hai người đàn ông cao to đẩy cửa bước tới.
Vác một khối thiên thạch đen nhánh sáng loáng đi vào!
Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, thấy chưa, nguyên liệu giống y đúc kiếm Đoạn Long!”
Hô hấp của Diệp Bắc Minh cũng lập tức dồn dập.
Kiếm Đoạn Long không lành lặn.
Lực sát thương đã kinh khủng như vậy!
Nếu như hồi phục như ban đầu, không dám tưởng tượng!
Ngô Tố Hải cười nói: “Cậu Diệp, Diên Nhi nói cậu cần khối thiên thạch ngoài vũ trụ này”.
“Ngô Tố Hải tôi làm chủ, trực tiếp đưa cho cậu!”
“Cảm ơn”.
Diệp Bắc Minh không chút khách khí.
Một trăm viên đan dược thiên phầm này cho nhà họ Ngô, chắc chắn nhà họ Ngô có thể kiếm được.
Ngô Tố Hải mặt đầy nghi ngờ: “Cậu Diệp, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu”.
“Khối thiên thạch ngoài vũ trụ này hiện nay ở toàn bộ Côn Luân Hư phỏng đoán chưa ai có thể luyện hóa được nó”.
“Nếu không cường độ của loại thiên thạch này không thể chỉ bắt đầu với giá 3000 khối nguyên”.
“Dù vào tay cậu cũng chưa chắc có thể luyện chế nó thành vũ khí!”
Diệp Bắc Minh xua tay.
Cất thiên thạch vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Thấy Diệp Bắc Minh không có hứng thú trả lời.
Ngô Tố Hải thức thời cáo từ: “Cậu Diệp, cậu nghỉ ngơi trước đi”.
“Đợi sau khi đấu giá bắt đầu, tôi sẽ sai người đến thông báo cho cậu”.
Dẫn Ngô Khinh Diên rời đi.
Lại bảo người canh trước cửa lớn phòng bao, cấm chỉ bất kỳ ai được quấy rầy.
Ý thức của Diệp Bắc Minh đã sớm bắt đầu trao đổi với tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Thiên thạch ngoài vũ trụ đã tới tay, tu bổ kiếm Đoạn Long như thế nào?”
...
Cùng lúc đó.
Trong một phòng bao xa hoa khác.
Đột nhiên Phương Ngọc Lâu nhận được thông báo, hôm nay hủy bỏ đấu giá thiên thạch.
“Cái gì?!!!”
Phương Ngọc Lâu đập vỡ ly rượu trong tay: “Hủy bỏ?!!! Mẹ kiếp!”
“Hôm nay tôi tới vì khối thiên thạch này đấy!”
“Nhà họ Ngô nói hủy bỏ liền hủy bỏ!!!”
Một lão giả lại gần, lạnh băng nói: “Thiếu gia, tôi thấy nhà họ Ngô mang thiên thạch ngoài vũ trụ này đến một phòng bao”.
“Chắc là để giao dịch riêng”.
“Giao dịch riêng? Mẹ kiếp!!!”
Sắc mặt Phương Ngọc Lâu trầm xuống: “Lá gan mà lớn như vậy, dám cắt râu của nhà họ Phương?”
“Đi!”
Dưới dẫn dắt của lão giả, đi đến cửa phòng bao Diệp Bắc Minh đang ở.
Hộ vệ nhà họ Ngô nhìn thấy Phương Ngọc Lâu đang hừng hực khí thế đi tới.
Vội vàng ngăn cản: “Cậu Phương, trong này…”
Bố!
Phương Ngọc Lâu một chưởng tát bay mấy hộ vệ này: “Cút!”
“Hôm nay ai cản tao thì chết!”
Ầm!
Một cước đá văng cửa phòng bao.
Vừa hay nhìn thấy Diệp Bắc Minh!
Bất ngờ!
Kỳ quái!
Kinh ngạc!
Sau đó, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống: “Là mày? Giỏi lắm thằng nhãi, thiên thạch ngoài vũ trụ là mày lấy đi?”
“Cướp đồ với Phương Ngọc Lâu tao, mày có mấy cái mạng có thể sống?”
Ngô Tố Hải liếc nhìn: “Một viên đan dược thiên phẩm, ồ?”
Ngây ngẩn!
Vội vàng nhận lấy.
Kiểm tra cẩn thận, sau đó gật đầu: “Không sai, phẩm tương hoàn hảo, bốn đường đan văn”.
“Không chút tỳ vết!”
“Nếu như cầm ra đấu giá, giá thành giao cuối cùng đoán chừng có thể trên 1500 khối nguyên”.
Giây tiếp theo.
Ngô Tố Hải nhướng mày: “Viên đan dược thượng phẩm này mặc dù không tệ”.
“Nhưng nhà họ Ngô chúng ta mấy năm nay cũng thu được không ít đan dược như vậy”.
“Còn cần phải kinh động đến bố sao?”
“Bố, cộng thêm những thứ này thì sao?”
Ngô Khinh Diên phất tay, chín viên đan dược còn lại xuất hiện trước mắt Ngô Tố Hải.
Ngô Tố Hải đích kinh ngạc: “Tổng cộng 10 viên?”
“Phẩm tương đều rất hoàn mỹ, Diên Nhi!”
“Là ai ? Rốt cuộc là ai bằng lòng một lần bán ra 10 viên đan dược thiên phẩm?”
Con ngươi Ngô Khinh Diên đỏ bừng, bên trong đều là tia máu: “Không chỉ mười viên, bố, đan dược thiên phẩm như vậy còn có 100 viên!!!”
“Cái gì!”
Ngô Tố Hải thiếu chút nữa nhảy cẩng lên, hít ngược lại hơi lạnh: “100 viên!!! Mẹ kiếp!!!”
Ngô Khinh Diên ngây người.
Bố luôn nho nhã, vậy mà hôm nay lại trực tiếp văng tục!
Nhưng nghĩ cũng bình thường.
100 viên đan dược thiên phẩm, đổi lại là ai cũng không thể nào giữ ổn định.
“Diên Nhi, con làm đúng lắm, quá đúng!
Ngô Tố Hải nhảy cẫng lên: “Đi, mau dẫn bố đi gặp vị tiền bối này!”
Ngô Tố Hải nhận định, nhất định là một vị đại sư luyện đan tới.
Nếu không ai có thể một lần lấy ra 100 viên đan dược thiên phẩm?
“Tiền bối?”
Khóe miệng Ngô Khinh Diên co lại: “Bố…”
Đây cũng không phải là đại sư luyện đan gì, mà là… một tiểu đệ đệ…”
Ngô Tố Hải sững sốt: “Tiểu đệ đệ?”
Lão giả trầm mặt, mặt đầy nghiêm túc: “Xảy ra chuyện gì vậy? Kể đầu đuôi ngọn ngành cho bố!”
Bên trong phòng bao.
Mấy nam nữ già trẻ cau mày: “Hừ! Dáng vẻ ta đây của thương hội nhà họ Ngô này ngày càng lớn”.
“Lại trực tiếp không quan tâm chúng ta?”
...
Mười phút sau.
Ngô Tố Hải và Ngô Khinh Diên đẩy cửa vào.
Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, Ngô Tố Hải tự giới thiệu bản thân trước.
Sau đó mặt đầy kích động: “Cậu chính là cậu Diệp? 100 viên đan dược thiên phẩm chính là của cậu?”
Dời ánh mắt sang chỗ khác!
100 viên đan dược thiên phẩm ở ngay trên bàn.
Mỗi viên đều có bốn đường đan văn!
Đan dược thiên phẩm!
Chắc chắn là đan dược thiên phẩm!
Hoàn mỹ không tỳ vết!!!
Ngô Tố Hải không tự chủ được tiến tới, thuận tay cầm một viên lên: “Rít! Cậu Diệp, đây là đồ trưởng bối trong nhà cậu luyện chế sao?”
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói: “Vừa rồi tôi đã giải thích qua, đây là tôi tự luyện chế”.
“Cái gì? Cậu… cậu đích thân luyện chế?”, Ngô Tố Hải ngây người.
Phòng bao rơi vào tĩnh lặng!
Một lúc sau.
Ngô Tố Hải cười một tiếng: “Được rồi, nếu cậu Diệp không muốn nói, tôi cũng không hỏi nhiều”.
Ông ta lấy ra một chiếc nhẫn chứa vật: “Không nói dối cậu, loại đan dược thiên phẩm này chúng tôi thu lại 1000 khối nguyên một viên”.
“Nếu bán ra sẽ chừng 1500 khối nguyên”.
“Tính luôn các loại phí tổn, lợi nhuận khoảng 300 khối nguyên một viên”.
“Tôi đã làm chủ, nhà họ Ngô không kiếm tiền!”
“Tổng cộng 110 viên đan dược thiên phẩm, tôi trả cậu 150 ngàn khối nguyên, cậu thấy thế nào?”
Kiểu khách hàng lớn có thể một lần cung cấp 110 viên đan dược thiên phẩm này.
Dù bỏ tiền cũng phải lôi kéo!
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được”.
150 ngàn khối nguyên chắc có thể đấu giá được khối thiên thạch ngoài vũ trụ kia.
“Nguyên đều ở trong này, cậu xem đi”.
Ngô Tố Hải đưa chiếc nhẫn chứa vật tới.
Diệp Bắc Minh kiểm tra, chắc chắn không sai.
Ngô Tố Hải lại xua tay: “Mang lên!”
Hai người đàn ông cao to đẩy cửa bước tới.
Vác một khối thiên thạch đen nhánh sáng loáng đi vào!
Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, thấy chưa, nguyên liệu giống y đúc kiếm Đoạn Long!”
Hô hấp của Diệp Bắc Minh cũng lập tức dồn dập.
Kiếm Đoạn Long không lành lặn.
Lực sát thương đã kinh khủng như vậy!
Nếu như hồi phục như ban đầu, không dám tưởng tượng!
Ngô Tố Hải cười nói: “Cậu Diệp, Diên Nhi nói cậu cần khối thiên thạch ngoài vũ trụ này”.
“Ngô Tố Hải tôi làm chủ, trực tiếp đưa cho cậu!”
“Cảm ơn”.
Diệp Bắc Minh không chút khách khí.
Một trăm viên đan dược thiên phầm này cho nhà họ Ngô, chắc chắn nhà họ Ngô có thể kiếm được.
Ngô Tố Hải mặt đầy nghi ngờ: “Cậu Diệp, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu”.
“Khối thiên thạch ngoài vũ trụ này hiện nay ở toàn bộ Côn Luân Hư phỏng đoán chưa ai có thể luyện hóa được nó”.
“Nếu không cường độ của loại thiên thạch này không thể chỉ bắt đầu với giá 3000 khối nguyên”.
“Dù vào tay cậu cũng chưa chắc có thể luyện chế nó thành vũ khí!”
Diệp Bắc Minh xua tay.
Cất thiên thạch vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Thấy Diệp Bắc Minh không có hứng thú trả lời.
Ngô Tố Hải thức thời cáo từ: “Cậu Diệp, cậu nghỉ ngơi trước đi”.
“Đợi sau khi đấu giá bắt đầu, tôi sẽ sai người đến thông báo cho cậu”.
Dẫn Ngô Khinh Diên rời đi.
Lại bảo người canh trước cửa lớn phòng bao, cấm chỉ bất kỳ ai được quấy rầy.
Ý thức của Diệp Bắc Minh đã sớm bắt đầu trao đổi với tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Thiên thạch ngoài vũ trụ đã tới tay, tu bổ kiếm Đoạn Long như thế nào?”
...
Cùng lúc đó.
Trong một phòng bao xa hoa khác.
Đột nhiên Phương Ngọc Lâu nhận được thông báo, hôm nay hủy bỏ đấu giá thiên thạch.
“Cái gì?!!!”
Phương Ngọc Lâu đập vỡ ly rượu trong tay: “Hủy bỏ?!!! Mẹ kiếp!”
“Hôm nay tôi tới vì khối thiên thạch này đấy!”
“Nhà họ Ngô nói hủy bỏ liền hủy bỏ!!!”
Một lão giả lại gần, lạnh băng nói: “Thiếu gia, tôi thấy nhà họ Ngô mang thiên thạch ngoài vũ trụ này đến một phòng bao”.
“Chắc là để giao dịch riêng”.
“Giao dịch riêng? Mẹ kiếp!!!”
Sắc mặt Phương Ngọc Lâu trầm xuống: “Lá gan mà lớn như vậy, dám cắt râu của nhà họ Phương?”
“Đi!”
Dưới dẫn dắt của lão giả, đi đến cửa phòng bao Diệp Bắc Minh đang ở.
Hộ vệ nhà họ Ngô nhìn thấy Phương Ngọc Lâu đang hừng hực khí thế đi tới.
Vội vàng ngăn cản: “Cậu Phương, trong này…”
Bố!
Phương Ngọc Lâu một chưởng tát bay mấy hộ vệ này: “Cút!”
“Hôm nay ai cản tao thì chết!”
Ầm!
Một cước đá văng cửa phòng bao.
Vừa hay nhìn thấy Diệp Bắc Minh!
Bất ngờ!
Kỳ quái!
Kinh ngạc!
Sau đó, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống: “Là mày? Giỏi lắm thằng nhãi, thiên thạch ngoài vũ trụ là mày lấy đi?”
“Cướp đồ với Phương Ngọc Lâu tao, mày có mấy cái mạng có thể sống?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất