Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 464: Tử Thần chỉ vừa mới giáng lâm

Trước Sau
Kiếm Đoạn Long rung lên, uống no máu tươi!

Bầu trời bị bao phủ bởi một tầng sương mù màu máu!

Xoẹt xoẹt!

Diệp Bắc Minh chém vào trong đám người, máu thịt bay tung toé, lại có thêm mấy trăm người bị anh chém thành bãi máu.

"Đáng chết!"

"Tên Diệp Bắc Phong này sao lại mạnh thế được?"

"Để tiểu đoàn ma thú tiến lên, giẫm chết tên kia!", vô số binh sĩ gào thét, nhanh chóng lùi về phía xa.

"Gào rống!"

Một tiếng gào thét đầy tức giận truyền đến, một đám kỵ binh ma thú lao từ mặt bên đến.

Tất cả ma thú đều được trang bị giáp sắt!

Thiên quân vạn mã lao nhanh, bao vây về phía Diệp Bắc Minh, chuẩn bị giẫm anh thành thịt nát!

Hai tay Diệp Bắc Minh cầm kiếm, quát lên một tiếng lớn: "Đồ Long Kinh Lôi Trảm!"

Đồ Long Trảm + Kinh Lôi Trảm + Thương Long Kình!

Ầm ầm!

Huyết khí trên thân kiếm Đoạn Long lập tức bộc phát ra.

Chợt thấy một con rồng máu được sấm sét bao phủ xông ra, hung hăng lao về phía tiểu đoàn ma thú!

Ầm!

Từng đám sương máu nổ tung, mấy ngàn binh sĩ tiểu đoàn ma thú bị một kiếm này xóa sổ!

Trên mặt đất xuất hiện một cái khe kinh khủng, máu tươi tràn vào trong đó hóa thành một dòng sông máu!

"Này..."

"Trời!"

Từ Chiến và mười chiến tướng đồng loạt hít hà.

Toàn bộ chiến trường rơi vào sự yên tĩnh đáng sợ!

Thời gian như thể cũng ngừng lại!

"Sao lại như vậy..."

"Tiểu đoàn ma thú bị một kiếm xóa sạch?"

Rất nhiều tướng sĩ gào rống, hoàn toàn không dám tin vào hai mắt của mình.

"Không có khả năng! Sát thần, cậu ta thật sự là sát thần?"

Một vài binh sĩ đã sợ choáng váng.

Dù sĩ khí có cao đến mấy, tận mắt thấy cảnh tượng khủng bố như vậy cũng phải bị hù chết thẳng cẳng!

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, lao vào trong đám người: "Tất cả đều xuống Địa ngục đi!"

"Tất cả chúng mày đều đáng chết!"

Giết chóc chỉ vừa mới bắt đầu!

Tử thần cũng vừa mới giáng lâm!



"Giết, giết nó cho tao!

"Cùng nhau ra tay!"

Đột nhiên.



Tiểu đoàn vũ khí phụ ma xuất hiện, tổng cộng hơn ba trăm người.

Mỗi người đều cầm một thanh vũ khí phụ ma!

Trên mỗi thanh vũ khí đều được nạm một viên tinh hạch ma thú cấp ba!

Những binh lính này đều không có tu vi cao, chỉ tầm Võ Linh.

Nhưng có vũ khí phụ ma cấp ba toàn lực bùng nổ thêm vào, có thể sánh với một kích của Võ Thánh sơ kỳ.

"Không tiếc bất cứ giá nào, giết chết Diệp Bắc Phong!"

Một vị chiến tướng gào thét.

Hơn ba trăm kiện vũ khí phụ ma đồng thời đánh tới, trong chớp mắt, bầu trời bị chiếu sáng như ban ngày.

Diệp Bắc Minh không sợ một tên Võ Thánh sơ kỳ, nhưng hơn ba trăm Võ Thánh sơ kỳ đồng thời ra tay, thần tới đều phải chết.

Diệp Bắc Minh hét to: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, thiêu đốt lực lượng của tôi!"

"Giết chết ba trăm người này cho tôi!"

Trong đầu truyền đến hai chữ: "Có thể".

Một giây sau.

Khí thế Diệp Bắc Minh đột nhiên cất cao, một đạo kiếm khí đỏ như máu lao ra từ kiếm Đoạn Long.

Một kiếm này hao tổn một phần mười chân nguyên của anh!

Công kích của tiểu đoàn vũ khí phụ ma thình lình bị hóa giải, khoảnh khắc bọn họ tiếp xúc với kiếm khí màu máu đều trực tiếp bị hòa tan!

"Trời ạ!"

Mộc Tuyết Tình đứng nơi xa xem cuộc chiến đến chết lặng, chỉ có thể hé miệng, không ngừng hít khí lạnh.

Kim bà bà bên cạnh bị dọa đến toàn thân run rẩy.

Con ngươi già nua phản chiếu bầu trời nhuốm máu đỏ trên chiến trường!

Đám Lôi Bằng, Mục Thừa, Tống Điệp Y đều bị dọa đến mềm chân.

"Này này!"

Đại tướng quân Từ Chiến lảo đảo, khuôn mặt trắng bệch: "Tại sao lại như vậy?"

"Giết, giết Diệp Bắc Phong cho tôi!"

Một giây sau.

Vù! Vù! Vù!

Không trung bay tới vô số phá giáp tiễn, như mưa to rơi xuống trên người Diệp Bắc Minh.

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Tia lửa văng khắp nơi!

Tất cả đều bị bắn ngược ra!

Cửu Chuyển Kim Thân quyết tầng thứ hai, đao thương bất nhập!

"Hít hà! Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Phá giáp tiễn có thể giết Võ Thánh, sao tên kia có thể không có việc gì?"

"Đây còn chẳng phải một phá giáp tiễn, là mấy ngàn phát phá giáp tiễn!"

Những người bắn tên trên bầu trời kia đều tuyệt vọng.

Diệp Bắc Minh giẫm chân.

Thuật Đằng Không!

Anh bay lên ngàn mét trên bầu trời, quát lớn: "Đồ Long Trảm!"

Rống rống!



Một bóng đầu rồng màu máu xông lên hư không gào thét.

Đám ma thú phi hành trên trời đều tưởng Chân Long giáng lâm, bị dọa đến bất tỉnh.

Rơi từ ngàn mét trên không trung xuống đất, chúng đồng loạt bị ngã thành một đống thịt nát!

Diệp Bắc Minh lao xuống, rơi vào trong đám người như một viên sao băng.

Kiếm khí cuồn cuộn cuốn lên, âm thanh máu thịt bị xé nát truyền đến!

Mỗi một kiếm đều mang đi tính mạng của hơn ngàn người!

Sát thần giận dữ, máu chảy thành sông!

"Diệp Bắc Phong, mày dừng tay lại!"

"Thằng chó, đây đều là quân tinh nhuệ của đế quốc Thanh Long, sao mày dám!"

"Dừng tay! Đáng chết, dừng tay cho tao!"

Mười vị chiến tướng gào thét, trong mắt tràn ngập tơ máu, cùng nhau đánh tới.

Bọn họ cực kỳ giận dữ!

Diệp Bắc Minh nở nụ cười lạnh lẽo thấm vào tận cốt tủy: "Chẳng phải chúng mày rất ngạo mạn sao?"

"Muốn truy nã tao liền truy nã?"

"Muốn đuổi giết mẹ tao liền đuổi giết!"

"Lệnh truy nã còn tuyên bố đến tận giới phàm tục?"

"Đế quốc Thanh Long chúng mày chẳng phải trâu bò lắm sao! Tất cả đều đi chết cho tao!"

Đồ Long Trảm! Đồ Long Trảm! Đồ Long Trảm!

Diệp Bắc Minh phát điên, con ngươi hiện lên vẻ khát máu.

Mấy ngàn tướng sĩ của đế quốc Thanh Long bị kiếm khí xé xác!

Mười chiến tướng xuất hiện ở trước người Diệp Bắc Minh: "Đừng nói nhảm cùng tên này, toàn lực giết chết kẻ này!"

"Giết!"

Mười vị chiến tướng Võ Đế trung kỳ liên hợp, Võ Đế đỉnh phong tới đều phải ngậm bồ hòn.

Diệp Bắc Minh nhe răng cười: "Tới thật đúng lúc, chúng mày... chết đi!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục động thủ, ngưng tụ một phần mười chân nguyên Diệp Bắc Minh!

Nổ tung ầm ầm!

Lấy Diệp Bắc Minh làm trung tâm, phạm vi một trăm mét xung quanh hóa thành đất khô cằn nhuốm màu đỏ của máu!

Mười chiến tướng thế mà bốc hơi.

Ngay cả bãi máu cũng không lưu lại!

"A!"

Các tướng sĩ còn sống mặt xám mày tro, rất nhiều bị dọa đến trực tiếp quỳ trên mặt đất.

Bọn họ hoàn toàn mất tinh thần, tuyệt vọng chờ đợi Tử thần thu hoạch tính mạng.

Tử vong là kết cục duy nhất của bọn họ!

...

Cảnh tượng trước mắt như đang nằm mơ!

"Một mình Diệp Bắc Phong giết vào trong đội quân trăm ngàn người?"

"Trời ạ! Đây là bộ đội của đại tướng quân Từ Chiến đế quốc Thanh Long!

"Một người đơn độc đối kháng với một trăm ngàn quân đội? Còn gần như giết hết toàn bộ đội quân trăm ngàn người đó?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau