Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 471: Côn Luân Khư chấn động
Ánh mắt Diệp Bắc Minh đông cứng lại, nhìn vào chiếc hộp màu vàng.
Mở ra nhìn, một viên ngọc tỷ chạm trổ hình rồng xuất hiện trước mắt.
Trong lòng động một cái, cầm lên nhìn.
Tám chữ lớn xuất hiện trước mắt: Thụ Mệnh Vu Thiên, Ký Thọ Vĩnh Xương!
Chính là ngọc tỷ truyền quốc của Long Quốc!
Diệp Bắc Minh kích động trong lòng: “Quả nhiên là ngọc tỷ truyền quốc!”
Vật này bị mất, quốc vận của Long Quốc cũng vì vậy mà chịu tổn thương.
Đồ mất nay tìm lại được, Long Quốc ắt sẽ quật khởi!
Diệp Bắc Minh cẩn thận cất đi, không dám thờ ơ.
Đạm Đài Yêu Yêu cười đi tới: “Tiểu sư đệ, những người này xử lý thế nào?”
“Sát thần đại nhân, tha mạng!”
Những đại thần đế quốc Thanh Long này đều đang quỳ xuống đất, điên cuồng dập đầu.
“Thôi, tha cho bọn họ”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Mặc dù anh ham chém giết, nhưng ham chứ không phải lạm dụng!
Những văn võ đại thần này không liên quan đến hoàng thất Thanh Long.
Chỉ là một công việc!
Giết những người bình thường này cũng không có ý nghĩa!
Đạm Đài Yêu Yêu thản nhiên cười: “Được, cứ theo lời của tiểu sư đệ”.
Diệp Bắc Minh lại cau mày: “Nhưng chuyện này lại liên lụy đến chị Tiểu Yêu”.
“Nếu những người này truyền tin tức đi, đối với chị Tiểu Yêu sẽ gây nên phiền phức!”
Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Huyết Hồn chú có thể xóa trí nhớ của một người, còn muốn xóa phần trí nhớ nào, cậu tự nhìn”.
“Ồ?”
Diệp Bắc Minh trong lòng khẽ nhúc nhích.
Giây tiếp theo.
Anh đột nhiên quát lên: “Mọi người nhìn tôi!”
Soạt!
Mấy trăm đại thần văn võ bị dọa sợ đột nhiên ngẩng đầu.
Nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Chỉ thấy một mảng huyết quang lóe xoẹt qua.
Tất cả mọi người ngây ra, trong đầu trống rỗng.
Đến lúc bọn họ tỉnh táo, Diệp Bắc Minh và Đạm Đài Yêu Yêu đã sớm không thấy bóng dáng.
...
Cùng lúc đó.
Trong quốc khố của đế quốc Thanh Long.
Nhìn quốc khố đến không xuể châu báu, Diệp Bắc Minh hít ngược hơi lạnh: “Nhiều vàng bạc châu báu vậy? Rốt cuộc đế quốc Thanh Long đã vơ vét được bao nhiêu của cải xương máu của nhân dân?”
“Xem ra bọn họ bị diệt cũng không oan!”
“Chỉ tiếc, tài nguyên tu luyện cũng không nhiều”.
Vàng bạc châu báu đối với võ giả mà nói cũng không có ích lợi gì.
Cuối cùng.
Ở sâu trong bảo khố, anh tìm được một lô đan dược.
Võ kỹ cấp thấp có rất nhiều, còn có khoản hơn một triệu khối nguyên.
Dược liệu 3000 năm có hai mươi mấy cây.
Dược liệu 5000 năm có mười mấy cây.
Xem như là thu hoạch rất phong phú!
Diệp Bắc Minh suy nghĩ trong chốc lát: “Chị Tiểu Yêu, phiền chị một chuyến”.
“Đưa ngọc tỷ truyền quốc về giới phàm tục, tu bổ long mạch Long Quốc”.
“Đồng thời chia một nửa chỗ võ kỹ và đan dược này cho tướng sĩ Long Hồn, một nửa giao cho Vạn Lăng Phong”.
Tướng sĩ Long Hồn không thể không quản.
Sau khi tiêu diệt người bảo vệ gia tộc, bọn họ phải nhận trách nhiệm nặng nề bảo vệ Long Quốc!
Tiểu đội Sát Thần là lá bài tẩy của anh.
Cũng không thể không có tài nguyên tu võ!
Đạm Đài Yêu Yêu nghi ngờ: “Em không về?”
Con ngươi Diệp Bắc Minh đông cứng lại: “Em cần phải đi nhà họ Diệp một chuyến, làm rõ một số chuyện!”
“Chờ em làm xong tất cả những thứ này, em sẽ quay về”.
Đạm Đài Yêu Yêu như có điều suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Được!”
Tay cô ấy vung lên, cất tất cả vào nhẫn chứa vật.
Diệp Bắc Minh phân dược liệu làm hai phần, phần nhiều đưa cho Đạm Đài Yêu Yêu: “Chị Yêu Yêu, chị cầm chỗ dược liệu này đi”.
“Ha ha, tiểu sư đệ, em còn khách sáo với chị?”
Đạm Đài Yêu Yêu che miệng cười khẽ.
Một bước đi tới trước mặt Diệp Bắc Minh.
Kéo anh.
Rồi xoay người rời đi: “Em còn quan trọng hơn những thứ này, chị tin em sớm sẽ trở thành Võ Đế!”
...
“Ngoài nhà họ Phương, đại tướng quân đế quốc Thanh Long thống lĩnh một trăm ngàn đại quân bao vây tấn công Diệp Bắc Phong bị giết, một trăm ngàn đại quân chết hết!”
“Sát thần Diệp Bắc Phong tiến vào hoàng cung Thanh Long, chém rớt đầu hoàng đế Thanh Long!”
“Phó viện trưởng học viện Thiên Thần Võ Tam Thiên chết!”
“Thái thượng trưởng lão cung Hạo Miểu Cổ Thước Kim chết!”
“Hình như bị sát thần chém chết?”
“Đế quốc Thanh Long bị diệt…”
Tin tức giống như mưa to gió lớn, ào ào về phía các thế lực lớn trong Côn Luân Hư.
Trong nháy mắt.
Tất cả thế lực lớn nhỏ, gia tộc, tông môn của Côn Luân Hư đều kinh hãi!
Khắp nơi bàn luận sôi nổi, giống như xảy ra động đất.
“Cái gì?”
“Tất cả đều do sát thần Diệp Bắc Phong làm?”
“Cách không nguyền rủa giết huyết mạch của đế quốc Thanh Long!”
“Diệp Bắc Phong này rốt cuộc từ đâu ra vậy?”
Tất cả mọi người ghi nhớ tên của sát thần Diệp Bắc Phong!
Loại thủ đoạn cách không giết người, thiêu đốt con người khiến người ta sợ hãi!
...
Sâu trong học viện Thiên Thần, trong phòng hội nghị cấp nguyên lão.
“Rít! Chẳng lẽ những thanh niên của đế quốc Thanh Long đột nhiên cơ thể bốc cháy cũng là sát thần?”, có người kinh hãi, cơ thể phát run.
“Chúng tôi đã hỏi qua một vài đại thần của đế quốc Thanh Long, trí nhớ của bọn họ hình như đã bị xóa”.
“Nhưng có một điểm bọn họ đều nhớ”.
“Diệp Bắc Phong lợi dụng máu tươi của hoàng đế Thanh Long, giết sạch huyết mạch của đế quốc Thanh Long ngoài vạn dặm!”
Trong phòng họp yên tĩnh.
Mọi người cũng cảm giác có chút kinh khủng!
Đột nhiên.
Một lão giả từ góc tối đi ra: “Đây là Huyết Mạch Chú Sát!!”
“Một loại tà thuật vô cùng cổ xưa, không ngờ sát thần Diệp Bắc Phong lại biết!”
“Trên người hắn nhất định có nhiều hơn một bí mật”.
“Hơn nữa tôi còn tra ra, trên người tên này có liên quan nhiều đến yêu nữ Diệp Thanh Lam hai mươi ba năm trước!”
Sạt!
Mấy chục ánh mắt nhìn sang.
Xoẹt!
Mọi người đứng dậy, cung kính mở miệng: “Viện trưởng Tề, ông tới rồi!”
Một lão giả trong số đó nghi ngờ: “Viện trưởng Tề, ông chắc chắn?”
“Tên này có liên quan đến yêu nữ Diệp Thanh Lam?”
Viện trưởng Tề nghiêm túc gật đầu.
“Rít!”
Mọi người hít hơi lạnh.
Mọi người suy đoán: “Chẳng lẽ là con trai của yêu nữ này?”
Mở ra nhìn, một viên ngọc tỷ chạm trổ hình rồng xuất hiện trước mắt.
Trong lòng động một cái, cầm lên nhìn.
Tám chữ lớn xuất hiện trước mắt: Thụ Mệnh Vu Thiên, Ký Thọ Vĩnh Xương!
Chính là ngọc tỷ truyền quốc của Long Quốc!
Diệp Bắc Minh kích động trong lòng: “Quả nhiên là ngọc tỷ truyền quốc!”
Vật này bị mất, quốc vận của Long Quốc cũng vì vậy mà chịu tổn thương.
Đồ mất nay tìm lại được, Long Quốc ắt sẽ quật khởi!
Diệp Bắc Minh cẩn thận cất đi, không dám thờ ơ.
Đạm Đài Yêu Yêu cười đi tới: “Tiểu sư đệ, những người này xử lý thế nào?”
“Sát thần đại nhân, tha mạng!”
Những đại thần đế quốc Thanh Long này đều đang quỳ xuống đất, điên cuồng dập đầu.
“Thôi, tha cho bọn họ”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Mặc dù anh ham chém giết, nhưng ham chứ không phải lạm dụng!
Những văn võ đại thần này không liên quan đến hoàng thất Thanh Long.
Chỉ là một công việc!
Giết những người bình thường này cũng không có ý nghĩa!
Đạm Đài Yêu Yêu thản nhiên cười: “Được, cứ theo lời của tiểu sư đệ”.
Diệp Bắc Minh lại cau mày: “Nhưng chuyện này lại liên lụy đến chị Tiểu Yêu”.
“Nếu những người này truyền tin tức đi, đối với chị Tiểu Yêu sẽ gây nên phiền phức!”
Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Huyết Hồn chú có thể xóa trí nhớ của một người, còn muốn xóa phần trí nhớ nào, cậu tự nhìn”.
“Ồ?”
Diệp Bắc Minh trong lòng khẽ nhúc nhích.
Giây tiếp theo.
Anh đột nhiên quát lên: “Mọi người nhìn tôi!”
Soạt!
Mấy trăm đại thần văn võ bị dọa sợ đột nhiên ngẩng đầu.
Nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Chỉ thấy một mảng huyết quang lóe xoẹt qua.
Tất cả mọi người ngây ra, trong đầu trống rỗng.
Đến lúc bọn họ tỉnh táo, Diệp Bắc Minh và Đạm Đài Yêu Yêu đã sớm không thấy bóng dáng.
...
Cùng lúc đó.
Trong quốc khố của đế quốc Thanh Long.
Nhìn quốc khố đến không xuể châu báu, Diệp Bắc Minh hít ngược hơi lạnh: “Nhiều vàng bạc châu báu vậy? Rốt cuộc đế quốc Thanh Long đã vơ vét được bao nhiêu của cải xương máu của nhân dân?”
“Xem ra bọn họ bị diệt cũng không oan!”
“Chỉ tiếc, tài nguyên tu luyện cũng không nhiều”.
Vàng bạc châu báu đối với võ giả mà nói cũng không có ích lợi gì.
Cuối cùng.
Ở sâu trong bảo khố, anh tìm được một lô đan dược.
Võ kỹ cấp thấp có rất nhiều, còn có khoản hơn một triệu khối nguyên.
Dược liệu 3000 năm có hai mươi mấy cây.
Dược liệu 5000 năm có mười mấy cây.
Xem như là thu hoạch rất phong phú!
Diệp Bắc Minh suy nghĩ trong chốc lát: “Chị Tiểu Yêu, phiền chị một chuyến”.
“Đưa ngọc tỷ truyền quốc về giới phàm tục, tu bổ long mạch Long Quốc”.
“Đồng thời chia một nửa chỗ võ kỹ và đan dược này cho tướng sĩ Long Hồn, một nửa giao cho Vạn Lăng Phong”.
Tướng sĩ Long Hồn không thể không quản.
Sau khi tiêu diệt người bảo vệ gia tộc, bọn họ phải nhận trách nhiệm nặng nề bảo vệ Long Quốc!
Tiểu đội Sát Thần là lá bài tẩy của anh.
Cũng không thể không có tài nguyên tu võ!
Đạm Đài Yêu Yêu nghi ngờ: “Em không về?”
Con ngươi Diệp Bắc Minh đông cứng lại: “Em cần phải đi nhà họ Diệp một chuyến, làm rõ một số chuyện!”
“Chờ em làm xong tất cả những thứ này, em sẽ quay về”.
Đạm Đài Yêu Yêu như có điều suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Được!”
Tay cô ấy vung lên, cất tất cả vào nhẫn chứa vật.
Diệp Bắc Minh phân dược liệu làm hai phần, phần nhiều đưa cho Đạm Đài Yêu Yêu: “Chị Yêu Yêu, chị cầm chỗ dược liệu này đi”.
“Ha ha, tiểu sư đệ, em còn khách sáo với chị?”
Đạm Đài Yêu Yêu che miệng cười khẽ.
Một bước đi tới trước mặt Diệp Bắc Minh.
Kéo anh.
Rồi xoay người rời đi: “Em còn quan trọng hơn những thứ này, chị tin em sớm sẽ trở thành Võ Đế!”
...
“Ngoài nhà họ Phương, đại tướng quân đế quốc Thanh Long thống lĩnh một trăm ngàn đại quân bao vây tấn công Diệp Bắc Phong bị giết, một trăm ngàn đại quân chết hết!”
“Sát thần Diệp Bắc Phong tiến vào hoàng cung Thanh Long, chém rớt đầu hoàng đế Thanh Long!”
“Phó viện trưởng học viện Thiên Thần Võ Tam Thiên chết!”
“Thái thượng trưởng lão cung Hạo Miểu Cổ Thước Kim chết!”
“Hình như bị sát thần chém chết?”
“Đế quốc Thanh Long bị diệt…”
Tin tức giống như mưa to gió lớn, ào ào về phía các thế lực lớn trong Côn Luân Hư.
Trong nháy mắt.
Tất cả thế lực lớn nhỏ, gia tộc, tông môn của Côn Luân Hư đều kinh hãi!
Khắp nơi bàn luận sôi nổi, giống như xảy ra động đất.
“Cái gì?”
“Tất cả đều do sát thần Diệp Bắc Phong làm?”
“Cách không nguyền rủa giết huyết mạch của đế quốc Thanh Long!”
“Diệp Bắc Phong này rốt cuộc từ đâu ra vậy?”
Tất cả mọi người ghi nhớ tên của sát thần Diệp Bắc Phong!
Loại thủ đoạn cách không giết người, thiêu đốt con người khiến người ta sợ hãi!
...
Sâu trong học viện Thiên Thần, trong phòng hội nghị cấp nguyên lão.
“Rít! Chẳng lẽ những thanh niên của đế quốc Thanh Long đột nhiên cơ thể bốc cháy cũng là sát thần?”, có người kinh hãi, cơ thể phát run.
“Chúng tôi đã hỏi qua một vài đại thần của đế quốc Thanh Long, trí nhớ của bọn họ hình như đã bị xóa”.
“Nhưng có một điểm bọn họ đều nhớ”.
“Diệp Bắc Phong lợi dụng máu tươi của hoàng đế Thanh Long, giết sạch huyết mạch của đế quốc Thanh Long ngoài vạn dặm!”
Trong phòng họp yên tĩnh.
Mọi người cũng cảm giác có chút kinh khủng!
Đột nhiên.
Một lão giả từ góc tối đi ra: “Đây là Huyết Mạch Chú Sát!!”
“Một loại tà thuật vô cùng cổ xưa, không ngờ sát thần Diệp Bắc Phong lại biết!”
“Trên người hắn nhất định có nhiều hơn một bí mật”.
“Hơn nữa tôi còn tra ra, trên người tên này có liên quan nhiều đến yêu nữ Diệp Thanh Lam hai mươi ba năm trước!”
Sạt!
Mấy chục ánh mắt nhìn sang.
Xoẹt!
Mọi người đứng dậy, cung kính mở miệng: “Viện trưởng Tề, ông tới rồi!”
Một lão giả trong số đó nghi ngờ: “Viện trưởng Tề, ông chắc chắn?”
“Tên này có liên quan đến yêu nữ Diệp Thanh Lam?”
Viện trưởng Tề nghiêm túc gật đầu.
“Rít!”
Mọi người hít hơi lạnh.
Mọi người suy đoán: “Chẳng lẽ là con trai của yêu nữ này?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất