Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 472: Diệp Bắc Phong là con trai của yêu nữ kia

Trước Sau
Có người gật đầu: “Có thể chống lại cả thời gian, Diệp Bắc Phong còn trẻ như thế, nói không chừng thật sự là con trai của yêu nữ kia!”

Giây tiếp theo.

Cả phòng họp rơi vào trầm mặc!

Tất cả mọi người đều không nhịn được mà trợn tròn mắt, con ngươi rụt mạnh lại!

Có thể trở thành nhân vật cấp cao của học viện Thiên Thần, ai nấy cũng đều là người thông minh.

Bọn họ lập tức nghĩ đến một việc đáng sợ!

Nếu Diệp Bắc Phong thật sự là con của yêu nữ Diệp Thanh Lam!

Như vậy Diệp Bắc Phong này chắc chắn sẽ không vượt quá 23 tuổi!

Chưa đến 23 tuổi mà đã có thể một mình xông vào hoàng cung đế quốc Thanh Long, giết Thanh Long hoàng đế!

Hơn nữa.

Phó viện trưởng Cổ Thước Kim Võ Thần sơ kỳ cũng chết ở trong tay đối phương?

Đây là khái niệm gì!

Tuyệt đối khủng bố a!

Trong phút chốc.

Tất cả nhân vật cấp cao của học viện Thiên Thần đều kích động : “Viện trưởng Tề, kẻ này đúng là con trai của Diệp Thanh Lam sao?”

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm viện trưởng Tề, cùng đợi câu trả lời của ông ta.

Bầu không khí vô cùng nghiêm trọng!

Chỉ thấy viện trưởng Tề khẽ gật đầu: “Tám chín phần mười”.

“Trời!”

Vô số những tiếng hít khí lạnh truyền đến.

Không phải là bọn họ sợ hãi, mà là kích động.

Tiếp theo.

“Ha ha ha ha ha!”

“Ông trời ơi, quả nhiên trên người yêu nữ kia có thứ gì đó khó lường!”

“Nếu lấy được bí mật trên người kẻ này, học viện Thiên Thần chúng ta cũng không phải không có khả năng trở thành thế lực lớn nhất Côn Lôn Hư!”

Mấy lão già này đều hưng phấn đến mức đỏ bừng mặt.

Thở hổn hển!

Kích động đến mức vui vẻ hoa tay múa chân.

Những biểu cảm như tham lam, khiếp sợ, bất ngờ, hưng phấn không ngừng hiện ra trên những khuôn mặt già nua.

Chỉ duy nhất không có sợ hãi và lo lắng!

Đối với bọn họ mà nói, một tên Diệp Bắc Phong nho nhỏ thì có năng lực như thế nào chứ?

Ngay cả mẹ cậu ta mà học viện Thiên Thần còn có thể đuổi giết, huống chi là Diệp Bắc Phong?

Đột nhiên.

Một tên quản lý của học viện Thiên Thần mở miệng: “Không phải Diệp Bắc Phong này có liên quan đến đế tinh mới xuất hiện kia chứ?”

“Nếu truyền thuyết là thật, kẻ này...”

“Dù sao, cậu ta cùng lắm mới chỉ 23 tuổi, vậy mà lại có loại thực lực này!”



Nghe thấy thế.

Phòng họp vốn dĩ đang náo nhiệt lập tức im phăng phắc!

Đám người vốn dĩ còn đang hưng phấn và tham lam, đột nhiên lại cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Khoảng mấy phút sau.

Một lão già khàn khàn mở miệng: “Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!”

“Truyền thuyết kia chắc chắn là giả, nếu không sao vẫn chưa có ai có thể lấy thực lực bản thân để trở thành người đứng đầu Côn Lôn Hư chứ?”

“Cho dù thật sự có người kia, cũng không thể là một tên nhóc mới 23 tuổi được!”

“Càng không thể là sát thần Diệp Bắc Phong kia!”

Tất cả đám quản lý khác đều gật đầu.

“Không sai!”

“Tuyệt đối không có khả năng là Diệp Bắc Phong!”

Mọi người ngoài miệng nói không có khả năng.

Nhưng trên thực tế đáy lòng đã bắt đầu sợ hãi.

Nhỡ may Diệp Bắc Phong thật sự vươn lên, bọn họ còn đều là người từng tham gia đuổi giết yêu nữ Diệp Thanh Lam!

Chắc chắn bọn họ sẽ phải chết!

Lão già có giọng nói khàn khàn co rúm khóe mắt, mở miệng: “Cho dù như thế nào, nhất định phải tìm ra kẻ này!”

Viện trưởng Tề lắc đầu: “Không cần tìm, tôi biết cậu ta đang ở đâu!”

“Ồ?”

Tất cả mọi người đều nghi hoặc nhìn qua.

Trong bóng tối, viện trưởng Tề lộ ra một nửa khuôn mặt dữ tợn: “Nếu mấy người là con của yêu nữ kia, sau khi trở lại Côn Lôn Hư, trước tiên sẽ đi làm cái gì?”

Phòng họp an tĩnh lại.

Sau một lát.

Một giọng nói lạnh như băng hiểu ra: “Tôi biết rồi, nhà họ Diệp ở Côn Lôn Hư!”

Vèo!

Vô số ánh mắt nhìn về phía phương hướng nhà họ Diệp.

Sát ý lạnh thấu xương!

...

Cùng thời gian.

Lưu Ly Tông, Thần Nữ Phong.

Mộc Tuyết Tình kích động chạy đến: “Nhược Dư, trời ạ, người đàn ông của cô rất khủng bố!”

“Không thể tưởng được người đàn ông của cô chính là sát thần Diệp Bắc Phong, một mình anh ta có thể tiêu diệt đế quốc Thanh Long!”

“Hả?”

Chu Nhược Dư kinh ngạc hô lên một tiếng, nắm lấy tay Mộc Tuyết Tình: “Chị Tuyết Tình, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Mộc Tuyết Tình đang định giải thích.

Một lão già không biết khi nào đã xuất hiện ở phía sau hai người.



Giọng nói lạnh như băng truyền đến: “Hai người đang nói cái gì về sát thần Diệp Bắc Phong vậy?”

“Người đàn ông của Nhược Dư là sao?”

Hai người đồng loạt quay đầu lại, lúc nhìn thấy lão già kia, tất cả đều cúi đầu.

...

Diệp Bắc Minh chỉ tùy tiện hỏi mấy người tu võ liền biết nhà họ Diệp ở chỗ nào.

Anh lập tức đi đến đó.

Côn Lôn Hư, ngoài cửa lớn nhà họ Diệp.

Lúc nhà họ Diệp ở thời điểm đỉnh cao, trong gia tộc có một Võ Đế, cũng được coi là gia tộc đứng đầu trong các gia tộc hạng ba.

Hiện giờ.

Lại biến thành một nơi rách nát hoang vắng.

Diệp Bắc Minh bay thẳng đến cửa lớn nhà họ Diệp.

Ở cửa có hai người đàn ông trung niên Võ Tôn trung kỳ đứng gác, mặc trang phục giống nhau, khí thế mạnh mẽ.

Một người đàn ông trung niên trong đó cười lạnh: “Nhóc con, Huyết Nguyệt Môn chúng tôi đang làm việc, biết điều thì mau chóng cút đi!”

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Huyết Nguyệt Môn? Nơi này không phải nhà họ Diệp sao?”

Ánh mắt người đàn ông trung niên lạnh như băng: “Huyết Nguyệt Môn tôi làm việc, còn cần giải thích với cậu sao?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “À”.

Anh vẫn đi đến cửa nhà họ Diệp.

“Con mẹ nó, muốn chết à?”

Người đàn ông trung niên gầm lên một tiếng, túm lấy đao sắt màu đen bên cạnh, trực tiếp bổ về phía đầu Diệp Bắc Minh.

Đao sắt rơi xuống!

Lúc chỉ còn cách Diệp Bắc Minh khoảng một mét.

Lại bị một khí thế mạnh mẽ ngăn cản!

Không thể tới gần anh một chút nào.

“Cậu!”

Người đàn ông trung niên vô cùng sợ hãi: “Cậu là ai?”

Ầm!

Diệp Bắc Minh dẫm chân xuống một cái, khí thế mạnh mẽ bộc phát ra.

Trong nháy mắt người đàn ông trung niên đã hóa thành mưa máu!

“A...”

Một người đàn ông trung niên khác sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất.

Diệp Bắc Minh không nhìn người này, chỉ đi vào sâu bên trong nhà họ Diệp.

...

Đại sảnh nhà họ Diệp.

Một người đàn ông khoác da hổ đang ngồi ở vị trí gia chủ.

Phía dưới, tất cả mọi người nhà họ Diệp đều đứng ở đó.

Sắc mặt ai nấy đều vô cùng trắng bệch!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau