Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 477: Long Đế thô bạo

Trước Sau
Ầm!

Cánh tay ông Kim lập tức xuất hiện năm vết trảo máu me đầm đìa!

Bắp thịt và mạch máu đều bị xé rách xuống!

"A! Con chó, tay của tao... Mày đáng chết!"

Ông Kim tức giận gào thét.

Trong tay ông ta xuất hiện thêm một trường đao đen nhánh, chém về phía đầu Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh hừ lạnh: "Trước mặt Long Đế ta, bất kỳ vũ khí gì đều là rác rưởi!"

Anh trực tiếp dùng tay nắm lấy trường đao!

Rồi đấm một quyền!

Vào đúng lồng ngực ông Kim!

"Gào rống!"

Một tiếng rồng ngâm vang vọng vòm trời.

Chợt thấy.

Một con huyết long bay ra từ nắm đấm của Diệp Bắc Minh!

Xuyên qua thân thể ông Kim!

Vị trí trái tim ông Kim xuất hiện một lỗ thủng kinh người!

Trái tim biến mất!

Thân thể ông Kim cứng còng, sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh: "Mày... Mày rốt cuộc là quái vật gì?"

Ông ta là Võ Thần mà!

Thủ đoạn cả người còn chưa kịp dùng ra đã bị một quyền đấm nát trái tim?

Diệp Bắc Minh cười ngạo nghễ: "Tao chính là Long Đế!"

Sau đó tiện tay vò nát đầu ông Kim!

"Ông Kim!"

Năm người khác đều bị dọa choáng váng.

Quá mẹ nó kinh khủng!

Cuối cùng bọn họ cũng biết, vì sao Cổ Thước Kim và Võ Tam Thiên ngã xuống tại hoàng cung Thanh Long!

Diệp Bắc Minh có thực lực khủng bố nhường này, giết Võ Thần hoàn toàn không kỳ quái.

Diệp Thanh Dương sắp bị dọa chết: "Bố, đù má Tiểu Minh là cảnh giới gì vậy?"

"Mấy lão giả này thật sự là Võ Thần sao?"

"Sao con cứ cảm thấy bọn họ chẳng giống Võ Thần gì cả!"

...



Trên khuôn mặt già nua của Diệp Nam Thiên toàn là chấn động: "Con hỏi bố bố biết hỏi ai?"

"Nheng có một điều, thực lực của Minh Nhi còn kinh khủng hơn chúng ta tưởng tượng nhiều!"

Những người khác cũng nhà họ Diệp cũng vô cùng rung động.

Ông Kim kia thật là Võ Thần ư?

Diệp Bắc Minh một quyền giết chết Võ Thần?

Sao cứ có cảm giác như đang nằm mơ!

Một lão già dữ tợn, giận dữ hét lớn: "Mọi người cùng nhau ra tay, đừng cho cậu ta bất kỳ cơ hội nào!"

"Huyết quang trên người thằng chó này rất mãnh liệt, phỏng chừng dùng đủ thứ thủ đoạn thiêu đốt tinh huyết!"

"Chỉ cần chúng ta đứng ở xa xa tấn công, cậu ta tuyệt đối không thể khiến chúng ta bị thương!"

Bốn lão giả khác đồng loạt gật đầu: "Ông Mạnh nói rất đúng!"

Vèo!

Bọn họ nhanh chóng lui lại, tự mình lấy ra vũ khí, muốn tấn công Diệp Bắc Minh từ xa!

Diệp Bắc Minh cười một tiếng rất có thâm ý, lạnh như băng nhìn ông Mạnh: "Mày thông minh?"

"Nếu mày đã thông minh như vậy, mày đi chết trước đi!"

Hai tay phối hợp!

Trảo về phía ông Mạnh.

Sát khí màu đỏ tươi trong cơ thể dâng trào, hóa thành một con huyết long sống động như thật.

Nó lao thẳng về phía ông Mạnh, rồi cắn!

"Đây là quái vật gì?"

Ông Mạnh bị dọa đến như muốn vỡ tim.

Hai tay ông ta ngưng tụ chân khí, đánh một quyền về phía huyết long!

Ầm!

Công kích của ông Mạnh như gãi ngứa cho huyết long, bị nó nuốt vào trong bụng, hóa thành một bãi sương máu!

"Mày đi chết cho tao!"

Trong chớp mắt ông Mạnh chết đi.

Lão giả thứ ba gào thét lao lên!

Ông ta đánh lén từ sau lưng.

Khí thế hung mãnh, một quyền hung hăng đánh về phía trái tim Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh như thể không phản ứng kịp, lúc nắm đấm của ông ta cách anh chỉ có ba mét anh vẫn không hề quay đầu!

Lão giả rét lạnh cười to: "Ha ha ha, thằng chó, tất cả kết thúc rồi!"

Đột nhiên.

Một âm thanh lạnh như băng truyền đến: "Kết thúc? Đúng không?"



Trong nháy mắt!

Diệp Bắc Minh quay đầu lại.

Với tốc độ khủng khiếp như vậy, anh quả thực như là quay đầu trong chớp mắt.

Một tay của anh chộp vào nắm đấm của ông ta, tay khác bắt lấy bả vai ông ta.

Anh đột nhiên dùng sức, chia thành hai!

Xoẹt!

Tiếng máu thịt bị xé rách truyền đến, khiến da đầu người ta tê dại!

Một người Võ Thần sơ kỳ mạnh mẽ lại bị Diệp Bắc Minh thô bạo xé làm đôi!

Chia thành hai nửa như tờ giấy!

"Ông Khâu! Không!"

Ba người còn lại không nhịn được mà quát to một tiếng, con ngươi tràn ngập tơ máu.

"Ừng ực!"

Mạnh bạo nuốt nước miếng!

"Đây là võ kỹ gì?"

"Đù!"

Ba người còn lại hoàn toàn ngây dại, dù bọn họ có là Võ Thần cũng chưa từng gặp được phương thức chiến đấu như vậy!

"Tên điên, con mẹ nó tên kia chắc chắn là kẻ điên!"

Trong lòng ba tên Võ Thần còn lại sinh ra sợ hãi vô tận!

Bọn họ soạt soạt soạt lui lại!

Danh tiếng sát thần!

Hoàn toàn không phải đùa giỡn.

Kẻ này có thể xứng với hai chữ sát thần.

Ba người nhìn thoáng qua nhau.

Một giây sau.

Vèo! Vèo! Vèo!

Bọn họ không hề do dự, đồng loạt lao ra khỏi nhà họ Diệp!

Sáu Võ Thần đánh bất ngờ, chỉ chớp mắt đã bị Diệp Bắc Minh giết chết ba người!

Ba tên còn lại bị dọa chạy?

Nếu chuyện này truyền ra, có ai trên địa bàn Côn Luân dám tin tưởng?

Chắc chắn sẽ làm chấn động toàn bộ địa bàn Côn Luân!

Giọng nói lạnh lẽo của Diệp Bắc Minh vang lên: "Giờ mới muốn chạy, chúng mày không cảm thấy quá muộn sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau