Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 488: Báo thù cho Phần Thiên Tông

Trước Sau
Diệp Bắc Minh cất giọng giống như tử thần: “Trước khi Y tông chủ chưa chỉ ra hết, ai dám di chuyển một bước, giết!”

“Suýt!”

Mười mấy võ giả có mặt đều sợ đến ngây ngốc, không ngừng hít khí lạnh, bờ môi tái nhợt.

Mẹ kiếp, cũng thật ngang ngược quá!

Một ông lão cau mày, đi ra khỏi đám đông: “Diệp Bắc Phong, ý chém giết của cậu quá nặng nề rồi!”

“Ở đây nhiều có võ giả như vậy, chẳng lẽ cậu muốn giết hết toàn bộ sao?”

Soạt!

Ánh mắt của mọi người nhìn qua.

Không khỏi vui mừng!

“Là kiếm thần của Thiên Kiếm Tông - tiền bối Hạc Phong Lang!”

“Tiền bối kiếm thần, nhất định phải làm chủ cho chúng tôi!”

“Diệp Bắc Phong, quá hung tàn…”

Có người hét lớn, trong mắt sợ đến đầy tia máu.

Hạc Phong Lang ra mặt, Diệp Bắc Minh còn có thể ngang ngược?

Điều khiến tất cả mọi người chấn hãi là!

Diệp Bắc Minh không hề do dự, tung một đường kiếm khí thẳng về phía Hạc Phong Lang!

Mọi người sợ đến toàn thân run lên; “Trời ơi, trực tiếp ra tay với tiền bồi kiếm thần của Thiên Kiếm Tông?”

“Làm sao hắn dám?”

Ấy!

Kiếm khí như cầu vồng!

Sát ý lạnh thấu xương!

Hạc Phong Lang tức đến nhảy lên như sấm, quát lớn một tiếng: “Diệp Bắc Phong, cậu đúng là quá ngông cuồng rồi!”

“Tôi chỉ nói câu công bằng, sao cậu dám làm như vậy?”

Một thanh trường kiếm phụ ma bay ra từ trong chiếc nhẫn trữ vật của Hạc Phong Lang.

Roạt!

Chém ra một đường kiếm khí!

Phập!

Hai đường kiếm khí đập vào nhau, sóng khí đáng sợ cuồn cuộn phát ra.

Sượt sượt sượt!

Hạc Phong Lang bị kiếm khí đánh bay đi, nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt chấn kinh: “Cậu!”



“Mẹ kiếp, nói câu công bằng hả!”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Hạc Phong Lang: “Kiểu lão chó già đạo mạo nghiêm trang như ông, tôi đây thấy nhiều rồi!”

“Vừa nãy người của Phần Thiên Tông bị giết, sao ông không ra mặt nói câu công bằng đi?”

“Sáu mươi năm trước, Phần Thiên Tông bị diệt, sao ông không ra mặt nói câu công bằng đi?”

“Bây giờ ông lại ra mặt nói câu công bằng?”

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh sầm xuống: “Được đấy! Ông thích nói phải không?”

Anh vụt người, xuất hiện trước mặt Hạc Phong Lang!

Hung hãn chém một đường kiếm xuống: “Xuống địa ngục mà nói với những người đã chết của Phần Thiên Tông đi!”

Anh chém ra kiếm Đoạn Long!

Hạc Phong Lang tức đến toàn thân run lên: “Diệp Bắc Phong, cậu đúng là… quá… quá ngông cuồng rồi!”

Sát ý trong đôi mắt bùng lên ngút trời.

Ông ta giơ bảo kiếm phụ ma trong tay ra đỡ: “Một thanh kiếm nát, cũng dám lỗ mãng trước mặt tôi?”

Choang!

Khoảnh khắc thanh kiếm này và kiếm Đoạn Long chạm vào nhau, thanh kiếm đó liền vỡ tan.

Hóa thành vô số mảnh vụn bay đi!

Vẻ mặt Hạc Phong Lang chấn hãi, quên cả phản ứng!

Kiếm Đoạn Long đã giáng xuống, phản chiếu ngược trong đôi mắt già nua của ông ta.

Phụt!

Hạc Phong Lang hóa thành sương máu!

Kiếm khí của kiếm Đoạn Long phát ra không thể giết võ thần, nhưng bản thân kiếm Đoạn Long lại có thể.

“Hạc tiền bối!”

“Sao lại thế này?”

Các võ giả khác sợ đến tim ngừng đập, gần như muốn nổ tung!

Mẹ kiếp, cũng thật khủng bố quá rồi!

Diệp Bắc Phong thực sự có thể giết võ thần ư?

Trước đó, bọn họ đều cho rằng chỉ là nói đùa.

Hôm nay tận mắt chứng kiến, một võ thần bị anh giết chết!

“Ôi mẹ ơi, sao chân tôi lại mềm nhũn thế này!”

Lôi Bằng tóm bả vai của một sư đệ ở bên cạnh, phát hiện đối phương đang run rẩy.

“A?”, Mộc Tuyết Tình cũng sắp lồi cả con mắt, bị chấn hãi khủng khiếp, gần như mất đi năng lực tư duy.



“Ô…”

Văn Nhân Mộc Nguyệt ôm chặt cái miệng nhỏ, cơ thể giống như có đàn kiến đang bò, không cho mình kêu ra tiếng.

Mục Thừa sớm đã bị Diệp Bắc Minh thần phục, khâm phục sát đất: ‘Vãi! Vãi! Vãi thật!’

‘Nghịch thiên, quá nghịch thiên rồi! Cả đời mình cũng sẽ không đối địch với Diệp Bắc Phong, sau này nhìn thấy Diệp Bắc Minh, mẹ nó, mình phải chủ động lùi lại một trăm dặm!’

Đột nhiên.

Một ông lão lên tiếng: “Là do thanh kiếm đó!”

Một ông lão khác thấp giọng nói: “Thanh kiếm đó, có lẽ là thần khí của Phần Thiên Tông chăng?”

Soạt!

Ánh mắt của rất nhiều võ giả rực lửa.

Hoàn toàn kích động!

Cho dù là trong hoàn cảnh này, bọn họ cũng lộ ra vẻ tham lam theo bản năng!

Liền sau đó.

Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh như băng: “Y tông chủ, vẫn chưa hết”.

“Ở đây còn có người nào từng hãm hại Phần Thiên Tông?”

“Khụ khụ…”

Y Thượng Khôn kích động đến ho khan dữ dội, chỉ về một hướng: “Nhà họ Trần gia tộc hạng ba…”

Bỗng nhiên.

Một đường kiếm ập đến, đám người nhà họ Trần lập tức nổ tung, máu thịt bắn tung tóe.

“Nhà họ Lưu gia tộc hạng ba…”

Anh bước ra một bước, đến trước đám người nhà họ Lưu.

Đám người nhà họ Lưu muốn bỏ chạy, đột nhiên cảm thấy mình bay lên.

Không nhịn được cúi đầu nhìn!

Phát hiện mấy chục cái đầu cùng bay lên, ‘phập’ một tiếng rơi xuống đất, vừa hay nhìn thấy thi thể của mình ngã xuống.

“Nhà họ Tiền, gia tộc hạng ba…”

Kiếm khí huyết khí từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong đám đông người nhà họ Tiền, hơn trăm người lập tức hóa thành sương máu!

“Phá Đao Tông, tông môn hạng ba!”

Một ông lão của Phá Đao Tông quát lớn một tiếng: “Dù sao thì cũng phải chết, giết hắn cho tôi!”

Mấy trăm người liều mạng xông về phía Diệp Bắc Minh.

Kinh Lôi Trảm!

Một đường sét đánh vào trong đám đông, mấy trăm người bị bức xé!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau