Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 502: Mày muốn lên trời hả?

Trước Sau
Chỉ có giọng run run của Bách Hiểu Sinh vang lên: “Gia tộc Bách Hiểu Sinh ghi chép: Bách Dặm Nhất Kiếm, đứng thứ chín trăm chín mươi sáu trên lịch sử bảng xếp hạng Côn Luân!”

“Không địch nổi sát thần Diệp Bắc Phong, bại trận, kiếm hủy người chết!”

Toàn hiện trường tĩnh lặng như cái chết!

Soạt!

Ánh mắt của tất cả mọi người dán chặt vào Diệp Bắc Minh!

Kể cả bảy nhân vật lớn trên bảng xếp hạng Côn Luân còn lại cũng giật lông mày, không dám tin nói: “Bách Dặm Nhất Kiếm thua rồi?”

“Sao lại như vậy được?”

Ánh mắt đế chủ Thanh Long nghiêm trọng: “Là kiếm Đoạn Long đó, lực sát thương của thanh kiếm đó quá khủng bố!”

“Bách Dặm Nhất Kiếm quá tự đại, lật thuyền trong mương!”

Lúc này.

Ánh mắt của rất nhiều võ giả nhìn chằm chằm kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh!

“Thanh kiếm này tên là Đoạn Long?”

“Cái tên thật bá đạo!”

“Thanh kiếm này có thể giết được cường giả trên bảng xếp hạng Côn Luân sao?”

“Chẳng lẽ thực sự là một thần khí?”

Roạt!

Trong khi mọi người bàn tán, đột nhiên một đường kiếm khí hình rồng chém về phía đế chủ Thanh Long!

Không hề báo trước!

Dứt khoát nhanh gọn!

Đế chủ Thanh Long kinh sợ hoảng hốt, khóe mắt giật mạnh, quát nói: “Diệp Bắc Phong, mày dám ra tay với bản đế chủ?”

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng: “Đế quốc Thanh Long đã bị tiêu diệt, đế chủ Thanh Long như ông còn sống để làm gì?”

“Chết đi cho tôi!”

Tất cả võ giả kinh hãi nhìn qua!

Sát thần Diệp Bắc Phong lại dám chủ động ra tay?

Đế chủ Thanh Long tức đến bật cười, trong đôi mắt già nua là cơn lửa giận vô tận: “Ha ha ha, được, được, được lắm!”

“Diệp Bắc Phong, đợi sau khi bản đế chủ giết mày, từ Côn Luân Hư đến giới phàm tục!”

“Chỉ cần người có họ Diệp, bản đế chủ sẽ giết toàn bộ!”

“Bản đế chủ muốn giết đến mức trên đời không còn ai dám mang họ Diệp!”



“Suýt!”

Các võ giả trong thương hội nhà họ Ngô run lên bần bật.

Tê dại da đầu!

Khẩu khí thật lớn!

Đế chủ Thanh Long thực sự có năng lực này!

Bọn họ đều mặc niệm cho họ Diệp.

Diệp Bắc Minh chẳng thèm tiếp lời, trực tiếp thương long kình bùng phát Đồ Long Trảm!

Chém ra đường kiếm mạnh gấp mười!

Một đường kiếm.

Gần như đã rút hết một phần ba chân nguyên trong cơ thể anh.

Lúc này.

Diệp Bắc Minh giống như sát thần giá lâm, khí thế tăng đến tuyệt đỉnh!

Đột nhiên.

Đôi mắt Kiếm Chủ Kinh Thiên trừng mở to, quát lớn một tiếng: “Đế chủ Thanh Long cẩn thận, ông không đỡ được đường kiếm này đâu!”

Đế chủ Thanh Long cất giọng tự tin: “Không thể nào!”

“Tôi không phải là Bách Dặm Nhất Kiếm, không thể nào lật thuyền trong mương!”

Lão ta vừa nói xong câu này.

Hu hu hu!

Trong không khí vang lên tiếng gào khóc thảm thiết.

Kiếm khí màu máu hóa thành hình rồng, hung tàn lao về phía đế chủ Thanh Long!

“Việc này...”

Đế chủ Thanh Long cảm thấy không đúng, một luồng ý lạnh trào lên trong lòng.

Khoảnh khắc kiếm khí hình rồng đó bùng phát ra, lại khiến lão ta cảm nhận được cái chết!

‘Vãi! Làm sao có thể? Sao lại như thế này? Với tu vi của bản đế chủ, tuyệt đối không chặn được đường kiếm này! Không thể nào!”

‘Tên nhóc này dựa vào cái gì?’

Đế chủ Thanh Long gào thét trong lòng.

Trong lúc sống chết, không chấp nhận nổi thì thế nào?



Chạy!

Trong đầu của đế chủ Thanh Long vụt lên ý nghĩ này, quay người muốn tránh.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện!

Hai chân của lão ta giống bị cố định lại, không thể di chuyển một phân nào!

Kiếm khí của Diệp Bắc Minh đã khóa chặt lão ta.

‘Xong rồi…’

Trong đầu đế chủ Thanh Long vụt lên ý nghĩ này.

Ầm!

Kiếm khí giáng xuống, giống như tiếng sét đánh vang lên, giọng của đế chủ Thanh Long bỗng im bặt.

Liền sau đó.

Cả thế giới yên tĩnh!

Một đường kiếm, diệt vạn vật!

Mười mấy giây sau, Bách Hiểu Sinh nuốt nước miếng: “Đế chủ Thanh Long Tô Càn, đứng thứ chín trăm tám mươi mốt trong lịch sử bảng xếp hạng Côn Luân, không địch nổi Diệp Bắc Phong…”

Khó khăn nhả ra một chữ cuối cùng: “Thua trận!”

“Suýt!”

Mọi người chỉ cảm thấy tim đập chậm nửa nhịp!

Giống như nằm mơ.

Hai người Bách Dặm Nhất Kiếm và đế chủ Thanh Long đều không đỡ được một đường kiếm của sát thần Diệp Bắc Phong?

Cũng quá khủng bố rồi!

Lúc này.

Tất cả mọi người đều ghi nhớ thật kỹ dáng vẻ của sát thần Diệp Bắc Phong vào trong đầu.

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long, chỉ vào đám người Kiếm Chủ Kinh Thiên: “Người tiếp theo!”

“Vãi mẹ kiếp! Mày muốn lên trời hả?”

Có người không nhịn được hét lớn một tiếng, ánh mắt của mọi người đều dồn qua.

Thanh niên này nhanh chóng ôm miệng!

Lúc này.

Trong lòng mọi người cũng chỉ có một suy nghĩ!

Mày muốn lên trời hả?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau