Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 522: Ai mới là kẻ may mắn?
Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc: “Võ thần mười chín tuổi?”
Cô gái áo đỏ gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Bắc Minh sờ cằm: “Sao tôi chưa từng nghe nói đến?”
Cô gái áo đỏ cạn lời nói: “Anh tưởng rằng người nào cũng hống hách như anh hả?”
“Rất nhiều võ gỉ đều cực kỳ khiêm tốn, đặc biệt là những thiên kiêu chi tử”.
“Biết rõ đạo lý cây cao vượt rừng gió sẽ dập”.
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.
Nhưng cũng không quá để tâm.
Võ thần mười chín tuổi, dù thế nào cũng tu võ mười mấy năm chứ phải không?
Anh bái chín mươi chín vị sư phụ.
Ngay từ đầu không học võ đạo.
Mà học các môn như y thuật, kim châm, đan được.
Ba năm sau mới thực sự bắt đầu học võ.
Cũng có nghĩa là Diệp Bắc Minh chỉ có hai năm học võ trên Côn Luân Hư!
Xuống núi nửa năm.
Tính toán đầy đủ, thời gian học võ nhiều lắm mới hai năm rưỡi.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Còn một người nữa thì sao?”
Cô gái áo đỏ giải thích: “Còn một người nữa tên là Tần Lập, anh ta là đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Tần, vốn là tên bỏ đi bị đuổi ra khỏi gia tộc”.
“Người này vô cùng thần bí, năm anh ta mười sáu tuổi, đột nhiên giác ngộ”.
“Mới chỉ qua hai năm…”
Diệp Bắc Minh trực tiếp cắt ngang lời cô ta: “Được rồi, không cần giải thích nữa”.
“Quá dài dòng, quá rắc rối, tôi không có thời gian nghe cô giải thích”.
“Trực tiếp lục soát thần hồn đi!”
Cơ thể của cô gái áo đỏ run lên: “Cái gì? Lục soát…”
Vù!
Trong đôi mắt Diệp Bắc Minh bùng phát ra một luồng hào quang máu đáng sợ.
Lập tức chui vào trong đầu của cô gái áo đỏ!
Cô ta tên là Văn Nhân Hy Nguyệt!
Là chị họ của Văn Nhân Mộc Nguyệt.
Trong tích tắc.
Diệp Bắc Minh đã biết tất cả mọi việc liên quan đến kẻ may mắn mà Văn Nhân Hy Nguyệt biết.
Hoàn toàn giống như cô ta giải thích!
Chuyện này, Văn Nhân Hy Nguyệt không lừa anh.
Ý thức rút ra khỏi trong não của Văn Nhân Hy Nguyệt!
Văn Nhân Hy Nguyệt bò dưới đất, kinh sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh… rốt cuộc anh là người hay quỷ?”
Diệp Bắc Minh đang trò chuyện với tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, rốt cuộc ai mới là kẻ may mắn?”
“Hừ!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ hừ một tiếng: “Cậu hỏi như vậy, là đang sỉ nhục tôi!”
Diệp Bắc Minh hỏi: “Ông có ý gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi lại: “Bản tháp ràng buộc với cậu, ngoại trừ cậu ra, còn có ai là kẻ may mắn?”
Giọng của Long Đế cũng truyền ra: “Diệp Bắc Minh, đừng nói một Tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”
“Cho dù chỉ có một mình tôi giúp cậu, cậu cũng được định sẵn là kẻ may mắn!”
“Côn Luân Hư rộng bao nhiêu chứ?”
“Số mệnh của cậu đã đủ nghịch thiên rồi, yên tâm đi, kẻ may mắn chắc chắn là cậu!”
Diệp Bắc Minh không nghĩ nhiều nữa.
Trực tiếp truyền âm: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tìm tung tích của Nhược Giai cho tôi!”
“Càn Khôn Vô Cực, vạn lý truy tông!”
Liền sau đó.
Giọng của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Tìm được rồi!”
Một bóng hình xinh đẹp mờ ảo xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh, chính là Chu Nhược Giai.
Khoảnh khắc nhìn thấy huyết ảnh Chu Nhược Giai, Diệp Bắc Minh khóa chặt vị trí của cô.
Cách đó ba ngàn dặm!
Diệp Bắc Minh cũng không dừng một giây, trực tiếp chạy đến nhà họ Trịnh.
…
Trong một khuê phòng của nhà họ Trịnh.
Một ông lão đẩy cửa đi vào, tươi cười nhìn Chu Nhược Giai: “Tôi không còn nhiều kiên nhẫn nữa đâu, khoảng thời gian này, tôi đã điều tra tất cả về cô”.
“Thật không ngờ một cô gái sinh giờ âm ngày âm tháng âm năm âm lại đến từ giới phàm tục”.
“Cô học xong tiểu học Giang Nam, thì học cấp hai Giang Nam, cấp ba Giang Nam”.
“Đại học thì học ở trường Đại học Trung Hải Long Quốc của giới phàm tục phải không?”
“Đúng rồi”.
Ông lão mỉm cười nói: “Cô còn có chồng chưa cưới, nghe nói anh ta mất tích năm năm, quay về thì bản lĩnh kinh thiên?”
“Bây giờ là Long soái của Long Quốc, hiện giờ sợ rằng đã tiến vào Côn Luân Hư rồi”.
“Đáng tiếc, với tôi mà nói, ‘đại nhân vật’ của giới phàm tục, chỉ cần một đầu ngón tay cũng có thể nghiền chết!”
Người này chính là một trong lão tổ nhà họ Trịnh!
Trịnh Thiên Minh!
Nghe thấy lời của Trịnh Thiên Minh.
Chu Nhược Giai tỏ vẻ mặt nghiêm trọng: “Rốt cuộc ông muốn làm gì?”
Trịnh Thiên Minh nở nụ cười như kiểm soát tất cả: “Tôi muốn làm gì, chẳng phải đã nói với cô từ lâu rồi sao?”
“Công pháp võ đạo của nhà họ Trịnh rất đặc biệt, cần tìm một cô gái tương ứng cùng luyện tập”.
“Tôi sinh vào giờ âm ngày âm tháng âm năm âm, chắc chắn phải tìm một cô gái sinh vào giờ âm ngày âm tháng âm năm âm”.
“Chỉ cần cô đồng ý cùng tu luyện với tôi, sau này cô muốn làm nữ hoàng của giới phàm tục, tôi cũng giúp cô!”
Chu Nhược Giai cắn răng từ chối: “Không thể nào!”
“Ha ha”.
Trịnh Thiên Minh cười nói: “Tôi đã cho cô bao nhiêu cơ hội rồi?”
“Cô thực sự không biết trân trọng chút nào sao?”
“Cô có biết tôi có một vạn cách xử lý cô không?”
“Cô ngoan ngoãn nghe lời không được sao?”
“Đưa vào đây!”
Ông ta quát một tiếng.
Một đôi vợ chồng trung niên bị ném vào phòng.
Phập!
Khoảnh khắc Chu Nhược Giai nhìn thấy hai người, vẻ mặt không dám tin: “Bố, mẹ!”
“Sao hai người lại ở đây?”
Khuôn mặt Chu Thiên Hạo bị tím bầm gần hết, trên người có rất nhiều vết thương.
Trạng thái tinh thần của Lý Hải Hà rất bất ổn, ôm chặt Chu Thiên Hạo: “Ông xã… đây là nơi nào?”
“Đừng, đừng đánh tôi… Hu hu hu, cầu xin các người đừng đánh tôi!”
Chu Nhược Giai kích động xông lên: “Bố, mẹ, hai người sao thế này?”
Chu Thiên Hạo ngẩng đầu nhìn với ánh mắt đờ đẫn: “Nhược Giai?”
Lý Hải Hà sợ hãi trốn phía sau Chu Thiên Hạo: “Tránh ra, mau tránh ra!”
Cô gái áo đỏ gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Bắc Minh sờ cằm: “Sao tôi chưa từng nghe nói đến?”
Cô gái áo đỏ cạn lời nói: “Anh tưởng rằng người nào cũng hống hách như anh hả?”
“Rất nhiều võ gỉ đều cực kỳ khiêm tốn, đặc biệt là những thiên kiêu chi tử”.
“Biết rõ đạo lý cây cao vượt rừng gió sẽ dập”.
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.
Nhưng cũng không quá để tâm.
Võ thần mười chín tuổi, dù thế nào cũng tu võ mười mấy năm chứ phải không?
Anh bái chín mươi chín vị sư phụ.
Ngay từ đầu không học võ đạo.
Mà học các môn như y thuật, kim châm, đan được.
Ba năm sau mới thực sự bắt đầu học võ.
Cũng có nghĩa là Diệp Bắc Minh chỉ có hai năm học võ trên Côn Luân Hư!
Xuống núi nửa năm.
Tính toán đầy đủ, thời gian học võ nhiều lắm mới hai năm rưỡi.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Còn một người nữa thì sao?”
Cô gái áo đỏ giải thích: “Còn một người nữa tên là Tần Lập, anh ta là đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Tần, vốn là tên bỏ đi bị đuổi ra khỏi gia tộc”.
“Người này vô cùng thần bí, năm anh ta mười sáu tuổi, đột nhiên giác ngộ”.
“Mới chỉ qua hai năm…”
Diệp Bắc Minh trực tiếp cắt ngang lời cô ta: “Được rồi, không cần giải thích nữa”.
“Quá dài dòng, quá rắc rối, tôi không có thời gian nghe cô giải thích”.
“Trực tiếp lục soát thần hồn đi!”
Cơ thể của cô gái áo đỏ run lên: “Cái gì? Lục soát…”
Vù!
Trong đôi mắt Diệp Bắc Minh bùng phát ra một luồng hào quang máu đáng sợ.
Lập tức chui vào trong đầu của cô gái áo đỏ!
Cô ta tên là Văn Nhân Hy Nguyệt!
Là chị họ của Văn Nhân Mộc Nguyệt.
Trong tích tắc.
Diệp Bắc Minh đã biết tất cả mọi việc liên quan đến kẻ may mắn mà Văn Nhân Hy Nguyệt biết.
Hoàn toàn giống như cô ta giải thích!
Chuyện này, Văn Nhân Hy Nguyệt không lừa anh.
Ý thức rút ra khỏi trong não của Văn Nhân Hy Nguyệt!
Văn Nhân Hy Nguyệt bò dưới đất, kinh sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh… rốt cuộc anh là người hay quỷ?”
Diệp Bắc Minh đang trò chuyện với tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, rốt cuộc ai mới là kẻ may mắn?”
“Hừ!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ hừ một tiếng: “Cậu hỏi như vậy, là đang sỉ nhục tôi!”
Diệp Bắc Minh hỏi: “Ông có ý gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi lại: “Bản tháp ràng buộc với cậu, ngoại trừ cậu ra, còn có ai là kẻ may mắn?”
Giọng của Long Đế cũng truyền ra: “Diệp Bắc Minh, đừng nói một Tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”
“Cho dù chỉ có một mình tôi giúp cậu, cậu cũng được định sẵn là kẻ may mắn!”
“Côn Luân Hư rộng bao nhiêu chứ?”
“Số mệnh của cậu đã đủ nghịch thiên rồi, yên tâm đi, kẻ may mắn chắc chắn là cậu!”
Diệp Bắc Minh không nghĩ nhiều nữa.
Trực tiếp truyền âm: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tìm tung tích của Nhược Giai cho tôi!”
“Càn Khôn Vô Cực, vạn lý truy tông!”
Liền sau đó.
Giọng của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Tìm được rồi!”
Một bóng hình xinh đẹp mờ ảo xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh, chính là Chu Nhược Giai.
Khoảnh khắc nhìn thấy huyết ảnh Chu Nhược Giai, Diệp Bắc Minh khóa chặt vị trí của cô.
Cách đó ba ngàn dặm!
Diệp Bắc Minh cũng không dừng một giây, trực tiếp chạy đến nhà họ Trịnh.
…
Trong một khuê phòng của nhà họ Trịnh.
Một ông lão đẩy cửa đi vào, tươi cười nhìn Chu Nhược Giai: “Tôi không còn nhiều kiên nhẫn nữa đâu, khoảng thời gian này, tôi đã điều tra tất cả về cô”.
“Thật không ngờ một cô gái sinh giờ âm ngày âm tháng âm năm âm lại đến từ giới phàm tục”.
“Cô học xong tiểu học Giang Nam, thì học cấp hai Giang Nam, cấp ba Giang Nam”.
“Đại học thì học ở trường Đại học Trung Hải Long Quốc của giới phàm tục phải không?”
“Đúng rồi”.
Ông lão mỉm cười nói: “Cô còn có chồng chưa cưới, nghe nói anh ta mất tích năm năm, quay về thì bản lĩnh kinh thiên?”
“Bây giờ là Long soái của Long Quốc, hiện giờ sợ rằng đã tiến vào Côn Luân Hư rồi”.
“Đáng tiếc, với tôi mà nói, ‘đại nhân vật’ của giới phàm tục, chỉ cần một đầu ngón tay cũng có thể nghiền chết!”
Người này chính là một trong lão tổ nhà họ Trịnh!
Trịnh Thiên Minh!
Nghe thấy lời của Trịnh Thiên Minh.
Chu Nhược Giai tỏ vẻ mặt nghiêm trọng: “Rốt cuộc ông muốn làm gì?”
Trịnh Thiên Minh nở nụ cười như kiểm soát tất cả: “Tôi muốn làm gì, chẳng phải đã nói với cô từ lâu rồi sao?”
“Công pháp võ đạo của nhà họ Trịnh rất đặc biệt, cần tìm một cô gái tương ứng cùng luyện tập”.
“Tôi sinh vào giờ âm ngày âm tháng âm năm âm, chắc chắn phải tìm một cô gái sinh vào giờ âm ngày âm tháng âm năm âm”.
“Chỉ cần cô đồng ý cùng tu luyện với tôi, sau này cô muốn làm nữ hoàng của giới phàm tục, tôi cũng giúp cô!”
Chu Nhược Giai cắn răng từ chối: “Không thể nào!”
“Ha ha”.
Trịnh Thiên Minh cười nói: “Tôi đã cho cô bao nhiêu cơ hội rồi?”
“Cô thực sự không biết trân trọng chút nào sao?”
“Cô có biết tôi có một vạn cách xử lý cô không?”
“Cô ngoan ngoãn nghe lời không được sao?”
“Đưa vào đây!”
Ông ta quát một tiếng.
Một đôi vợ chồng trung niên bị ném vào phòng.
Phập!
Khoảnh khắc Chu Nhược Giai nhìn thấy hai người, vẻ mặt không dám tin: “Bố, mẹ!”
“Sao hai người lại ở đây?”
Khuôn mặt Chu Thiên Hạo bị tím bầm gần hết, trên người có rất nhiều vết thương.
Trạng thái tinh thần của Lý Hải Hà rất bất ổn, ôm chặt Chu Thiên Hạo: “Ông xã… đây là nơi nào?”
“Đừng, đừng đánh tôi… Hu hu hu, cầu xin các người đừng đánh tôi!”
Chu Nhược Giai kích động xông lên: “Bố, mẹ, hai người sao thế này?”
Chu Thiên Hạo ngẩng đầu nhìn với ánh mắt đờ đẫn: “Nhược Giai?”
Lý Hải Hà sợ hãi trốn phía sau Chu Thiên Hạo: “Tránh ra, mau tránh ra!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất