Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 525: Sư phụ thứ một trăm

Trước Sau
Trong một mật thất của nhà họ Trịnh.

Sáu ông lão đang ngồi khoanh chân, đột nhiên run lên dữ dội.

“Lửa, lão tam, sao đột nhiên người ông bốc cháy kìa!”

“Ừm? Có chuyện gì vậy?”

“A… người tôi cũng bốc cháy rồi!”

“Không! Đừng!”

Sáu ông lão trong mật thất lập tức hóa thành ngọn lửa!

Trịnh Thiên Minh điên cuồng gào thét: “Mày là ma quỷ, mày mới là ma quỷ!”

Giọng nói đột ngột dừng lại, hóa thành một đóng tro tàn!

Diệp Bắc Minh về đến trước Chu Nhược Giai, Chu Nhược Giai đang run rẩy: “Bố ơi… hu hu hu…”

“Bố của em chết rồi, hu hu hu… anh Bắc Minh…”

Phụt!

Chu Nhược Giai nôn ra một ngụm máu tươi, trước mắt tối sầm ngất đi.

“Nhược Giai!”

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh biến sắc, lấy ra mấy cây kim châm, cắm vào trong cơ thể của cô.

Liền sau đó.

Sắc mặt của Diệp Bắc Minh vô cùng khó coi: “Tâm mạch đứt hết, lục phủ ngũ tạng suy kiệt!”

“Sư phụ từng nói, đó là tình trạng bệnh duy nhất mà Quỷ Môn Thập Tam Châm không cứu được!”

“Năm tướng suy của người trời, đây là năm tướng suy của người trời!”

Năm tướng suy của người trời, lục phủ ngũ tạng đều suy kiệt.

Thần tiên khó cứu!

Diệp Bắc Minh nhớ rằng sư phụ đã từng dạy: “Bắc Nhi, Quỷ Môn Thập Tam Châm có thể chữa được các bệnh nan y khó chữa trong thiên hạ, duy chỉ có năm tướng suy của người trời thì không thể chữa được!”

Mặc cho cắm Quỷ Môn Thập Tam Châm vào người, vẫn không thể cứu được cô!

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Nhược Giai, em không được chết!”

“Em nhất định không được chết, bất luận dùng cách gì, anh nhất định phải cứu em!”

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, Quỷ Môn Thập Tam Châm không thể cứu được, bản tháp có cách cứu cô ấy!”

“Và cả bố của vợ chưa cưới của cậu, bản tháp cũng có thể cứu được!”

Đồng tử của Diệp Bắc Minh co lại: “Ông nói cái gì?”

“Ông có thể cứu được Nhược Giai?”

“Ông cũng có thể cứu được chú Chu?”



Quỷ Môn Thập Tam Châm là thuật kim châm đệ nhất thiên hạ!

Chu Thiên Hạo bị chém mất đầu, chết không thể chết thêm!

Vậy mà tháp Càn Khôn Trấn Ngục có thể cứu được?

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kiêu ngạo: “Bản tháp mà đùa với cậu chuyện như này sao?”

“Nhưng, cần cậu trả một cái giá nhất định!”

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt nghiêm trọng: “Cái giá thế nào?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trực tiếp nói: “Y thuật có thể cứu được cô gái này là do một vị thần chủ tuyệt thế sáng tạo ra!”

“Ông ta là một đời chủ nhân của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, có y thuật nghịch thiên!”

“Dựa theo nguyên tắc của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, sau khi cậu mở được tầng hai mươi, có lẽ sẽ ngẫu nhiên có được y thuật của vị đại năng này!”

“Nhưng…”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục dừng một chút: “Bởi vì cậu muốn có được trước!”

“Cho nên, tiếp theo khi cậu mở tầng thứ mười một, thứ mười hai của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”

“Sẽ không có được phần thưởng nào!”

“Cái giá của hai tầng đổi lấy y thuật của thần chủ tuyệt thế, cậu đồng ý không?”

Diệp Bắc Minh không hề do dự trả lời: “Tôi đồng ý!”

“Được!”

Giọng uy nghiêm của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên.

Liền sau đó.

Không gian của tháp Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện một bóng người.

Một cảm giác uy nghiêm ập đến!

Người này đi ra từ trong một vùng hỗn độn mặt sau của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, giống như một con cự long đi ra từ trong vực sâu.

“Ông chính là một đời chủ nhân của tháp Càn Khôn Trấn Ngục?”

Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Thần chủ tuyệt thế?”

Thần chủ tuyệt thế gật đầu: “Là tôi, nếu tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã nhận cậu là chủ nhân, thì thiên phú của cậu chắc chắn bất phàm!”

“Bây giờ tôi sẽ truyền thụ y thuật cả đời cho cậu, có thể lĩnh ngộ bao nhiêu, thì phải xem bản thân cậu”.

Vù!

Trong tích tắc.

Diệp Bắc Minh cảm giác trong đầu của mình có thêm rất nhiều kiến thức y thuật.

“A!”



Anh hét lớn một tiếng, trong đôi mắt tràn đầy tia máu.

Liền sau đó!

Vẻ mặt chấn hãi!

Bởi vì anh nhìn thấy rất nhiều kiến thức y thuật chưa từng có từ trong y thuật của thần chủ tuyệt thế!

“Năm tướng suy của người trời?”

“Đan tham thiên tạo hóa, có thể khôi phục lại lục phủ ngũ tạng!”

“La Đà hoa, tuyết kiến thảo, quả La bằng…”

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt nghi hoặc: “Thần chủ tuyệt thế, những dược liệu cần thiết luyện đan tham thiên tạo hóa không có yêu cầu về năm tuổi sao?”

“Những dược liệu này không phải thứ hiếm có”.

Thần chủ tuyệt thế hừ lạnh một tiếng: “Chỉ có người làm nghề y rác rưởi nhất mới có yêu cầu về giới hạn năm tuổi của dược liệu”.

“Vạn vật trên thế gian tương sinh tương khắc!”

“Cho dù dùng mấy loại cỏ dại, bản thần chủ cũng có thể luyện chế ra đan dược cứu người!”

“Dùng dược liệu đơn giản nhất, luyện chế đan dược lợi hại nhất, mới là trình độ cao nhất của người hành nghề y!”

“Dùng dược liệu hàng đầu luyện chế đan dược hàng đầu, thì có gì khác với đầu bếp nấu ăn?”

Diệp Bắc Minh ngẩn người.

Lý luận của thần chủ tuyệt thế gần giống với lý luận của người sáng tạo thuật rèn đúc!

“Được rồi, cậu nhóc, tôi không còn nhiều thời gian nữa”.

Giọng của thần chủ tuyệt thế vang lên: “Cậu có đồng ý bái tôi làm sư phụ không?”

Diệp Bắc Minh trả lời: “Tiền bối, trước đó, tôi đã có chín mươi chín vị sư phụ rồi!”

“Tiền bối không để bụng chứ?”

Thần chủ tuyệt thế mỉm cười: “Không sao, vậy tôi sẽ trở thành sư phụ thứ một trăm của cậu!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh không nhiều lời: “Đồ nhi bái kiến sư phụ!”

“Ha ha ha… tốt, tốt!”

Thần chủ tuyệt thế cười lớn: “Đồ Nhi, sẽ có một ngày chúng ta sẽ gặp lại nhau”.

“Đến lúc đó, vi sư nói không chừng còn phải nhờ đồ nhi!”

Bóng hình mơ hồ biến mất.

Giọng đố kỵ của Long Đế vang lên: “Vãi, vãi thật!”

“Diệp Bắc Minh, cậu thật quá đáng, Long Đế tôi kém ở chỗ nào?”

“Tôi bảo cậu bái tôi làm thầy, cậu sống chết không đồng ý!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau