Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 537: Huyết Tổ đại nhân còn sống

Trước Sau
Diệp Bắc Minh hét lên một tiếng, đáng tiếc bóng dáng Vua tàn sát đã sớm không thấy rồi.

Trên trời cao hàng chục ngàn mét, Vua tàn sát nhìn thoáng qua về hướng sơn cốc.

Trong đôi mắt già mua hiện ra vẻ lưu luyến: “Nhiều năm như vậy, đột nhiên phải rời đi, đúng là có chút không quen”.

Ông ta trầm mặc hồi lâu.

Mới thở dài một tiếng!

“Haiz, ta giết chóc cả đời, không sợ bất cứ thứ gì cả, vậy mà giờ phút này lại có vướng bận?”

“Ta còn có thể tiếp tục đi theo đạo tàn sát nữa không?”

“Nếu lúc này có thể báo thù thành công, có chết cũng không uổng!”

Nói xong câu đó, Vua tàn sát dứt khoát kiên quyết xoay người rời đi.

...

Trong nháy mắt Vua tàn sát rời đi.

Ở sâu trong một toà nhà cổ xưa nào đó trong Côn Lôn Hư.

Một lão già mở mắt ra, vẻ mặt không thể tin được: “99 khí tức kia đều đã biến mất, một người cuối cùng cũng đã đi rồi?”

“Ha ha ha ha ha!”

“Tốt quá, từ giờ trở đi, lão phu ngủ đông nhiều như vậy năm, cuối cùng đã có thể xuất quan rồi!”

...

Long Đường.

Một khí tức màu vàng phóng lên cao.

“Sao lại thế này?”

Vô số trưởng lão Long Đường đều kinh ngạc nhìn qua.

Chỉ thấy một ngọn núi trong cấm địa phía sau Long Đường vỡ ra, một bóng người bay ra khỏi đó: “Ha ha ha ha, có thể ra ngoài rồi, cuối cùng cũng có thể ra ngoài rồi!”

“Ta đi đây!”

...

Giới phàm tục, Long Quốc, tổng đàn điện Huyết Hồn.

Từ khi điện chủ điện Huyết Hồn chiến tử, các đại huyết sứ người thì chết, người thì chạy.

Cả điện Huyết Hồn cộng lại cũng chỉ còn chưa đến năm mươi người.

Kéo dài hơi tàn!

“Báo!”

Một huyết sứ điện Huyết Hồn chạy tới, vô cùng chật vật.

Một lão già mở mắt ra: “Số 15, tình huống thế nào rồi?”

Huyết sứ số 15 nước mắt nước mũi giàn giụa: “Long Đô, Hương Đảo, Giang Nam, Trung Hải... Các phân đà khắp cả nước đều đã phản bội!”



“Sau khi bọn họ biết được điện chủ chết đã đều tự lập môn hộ!”

“Huyết sứ của chúng ta đến đó muốn chỉnh đốn thế lực, lại bị bọn họ giết!”

“Đại trưởng lão, vất vả lắm ta mới chạy về được!”

Huyết sứ số 15 xông lên trên, quỳ gối dưới chân đại trưởng lão: “Hu hu hu hu!”

“Đại trưởng lão, điện Huyết Hồn chúng ta xong rồi!”

Khuôn mặt già nua của đại trưởng lão trắng bệch: “Vì sao lại như vậy?”

“Điện Huyết Hồn đã có hơn một ngàn năm lịch sử, chẳng lẽ thật sự phải hoàn toàn diệt vong sao?”

Phụt!

Đột nhiên.

Một cơn đau đớn truyền đến từ bụng đại trưởng lão.

Trong tay huyết sứ số 15 xuất hiện một con dao găm, đâm vào trong ngực ông ta!

Đại trưởng lão tung một chưởng đánh bay Huyết sứ số 15, rít gào một tiếng: “Số 15, cậu muốn giết lão phu!”

“Phụt!”

Huyết sứ số 15 đứng lên, phun ra một ngụm máu tươi: “Ha ha ha, lão già kia, dù sao điện chủ đã chết”.

“Mấy lão già như ông còn kéo dài hơi tàn làm gì?”

“Tất cả mọi người xuất hiện đi!”

Tiếp theo.

Xung quanh đại điện, 30 người trẻ tuổi lao ra.

Ánh mắt bọn họ lạnh như băng, giống như một đám máy móc giết chóc vậy!

Khuôn mặt già nua của đại trưởng lão biến sắc, cảm giác được một sự nguy hiểm: “Mấy người là ai?”

Một người trẻ tuổi trong đó cười lạnh: “Tiểu đội Sát Thần, phụng lệnh của Sát Thần đại nhân đến diệt trừ dư nghiệt của điện Huyết Hồn!”

“Xem ra, nơi này chính là tổng bộ cuối cùng của điện Huyết Hồn”.

“Sau khi giết xong đám người này thì trở về báo cáo kết quả!”

Vèo!

29 người còn lại lập tức ra tay.

Cả tổng đàn điện Huyết Hồn truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết, đám dư nghiệt cuối cùng của điện Huyết Hồn trong nháy mắt đã chết hơn nửa!

Cuối cùng chỉ còn lại hai mươi mấy người và đại trưởng lão đứng cùng một chỗ.

Bọn họ vốn dĩ đang bị thương, căn bản không phải đối thủ của tiểu đội Sát Thần trạng thái toàn thịnh.

Ánh mắt đại trưởng lão như muốn nứt ra, rít gào: “Số 15, cậu phản bội điện Huyết Hồn, sẽ không chết tử tế được!”

Huyết sứ số 15 cười lạnh: “Đại trưởng lão, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, tôi khuyên ông vẫn nên đầu hàng đi!”

“Sát Thần đại nhân đã hạ lệnh giết điện Huyết Hồn, người đầu hàng có lẽ sẽ có thể được chết nguyên vẹn!”

Đột nhiên.



Một giọng nói lạnh như băng truyền đến: “Ai dám giết người của điện Huyết Hồn? Chết đi!”

Ầm!

Một pho tượng màu đen trong đại sảnh tổng đàn điện Huyết Hồn ầm ầm nổ tung.

Một lão già tóc tai bù xù đi ra từ giữa, sát khí ngập trời và huyết quang bắt đầu khởi động, khí tức khủng bố tràn ngập cả đại sảnh tổng đàn điện Huyết Hồn!

Đám người của tiểu đội Sát Thần biến sắc: “Đi!”

Lão già lạnh lùng cười: “Còn muốn chạy? Ha ha!”

Ông ta nhấc tay lên, áp chế về phía trước!

Ầm!

Ba mươi người của tiểu đội Sát Thần còn không kịp phản kháng, một cảm giác xé rách đã truyền đến, thân thể trực tiếp nổ tung.

Đại trưởng lão vô cùng mừng rỡ: “Ngài… ngài là Huyết Tổ đại nhân?”

Bịch bịch!

Ông ta trực tiếp quỳ rạp xuống đất.

Đại trưởng lão khóc lóc thảm thiết: “Huyết Tổ đại nhân, hoá ra là ngài còn sống!”

“Hu hu hu hu, cuối cùng ngài đã trở lại!”

“Nếu ngài đến muộn một bước, điện Huyết Hồn sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt!”

Ánh mắt lão già lạnh như băng: “Tôi đã biết tất cả mọi chuyện, nếu bản tổ đã trở về, điện Huyết Hồn sẽ không thể bị tiêu diệt được!”

Huyết sứ số 15 biến sắc: “Ông là Huyết Tổ?”

“Ông còn sống, sao có thể như thế chứ!”

Xoay người đào tẩu!

Huyết Tổ lạnh lùng nhìn qua: “Người phản bội điện Huyết Hồn mà còn muốn sống ư?”

Ông ta vung tay lên!

Một huyết khí khủng bố phun ra, hóa thành một cái móng vuốt đỏ như máu túm lấy Huyết sứ số 15!

“Không cần... Huyết Tổ đại nhân tha mạng!”

Huyết sứ số 15 vô cùng hoảng sợ.

Phập!

Huyết Tổ nắm chặt bàn tay lại, móng vuốt đỏ như máu kia bóp số 15 thành một bãi máu thịt!

Trong đôi mắt của đại trưởng lão hiện lên một vẻ hoảng sợ!

Huyết Tổ nói thẳng: “Người nào từng dính máu tươi của điện Huyết Hồn, diệt tộc!”

“Truyền lệnh xuống, trong vòng một ngày, tất cả các thế lực trong giới võ đạo Long Quốc hãy đến điện Huyết Hồn triều bái bản tổ!”

“Nếu không cũng sẽ bị tiêu diệt chín tộc!”

Đại trưởng lão kích động đến mức cả người run rẩy: “Vâng vâng vâng! Có những lời này của Huyết Tổ, điện Huyết Hồn sắp vùng lên rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau