Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 547: Ma thú cấp chín
Diệp Bắc Minh vốn không nghe, giơ chân quét ngang qua!
Phập!
Dương Tiêu ngã dưới đất như chó chết, đang định bò dậy.
Diệp Bắc Minh giơ chân dẫm lên đầu của hắn ta, không thể nhúc nhích!
Cuộc đấu kết thúc!
Cả cuộc chiến diễn ra chưa đến ba mươi giây!
Mộ Thiên Thiên ngẩn người!
Cô ta không ngờ thực lực của Diệp Bắc Minh lại khủng bố như vậy: “Rốt cuộc anh có cảnh giới gì? Khí tức trên người anh rõ ràng mới chỉ là võ thánh!”
Kiêng sợ!
Chấn kinh!
Không thể tin nổi!
Diệp Bắc Minh chẳng thèm trả lời.
Trong lòng lẩm bẩm một câu: “Kẻ này là cảnh giới tiên thiên thật ư?”
“Sao cứ cảm thấy còn yếu hơn nhiều so với tiên thiên mà tôi gặp phải trong Côn Luân Hư?”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Việc này rất bình thường, kẻ này vừa nhìn là biết không phải kiểu võ giả tu luyện vất vả!”
“Có lẽ là đã uống lượng lớn đan dược, tăng cảnh giới đến tiên thiên”.
“Tiên thiên trong Côn Luân Hư, vốn phải tu luyện khắc khổ, đan dược chỉ là phụ trợ”.
Diệp Bắc Minh hiểu ra.
Giải thích như vậy cũng có lý!
Sự khác biệt giữa khắc khổ tu luyện và đi đường tắt.
Dương Tiêu xấu hổ tức giận muốn chết, không thể nhúc nhích, không ngừng gào thét: “Diệp Bắc Minh, mày điên rồi hả?”
“Chúng ta không thù không oán, tại sao phải ra tay với tao?”
“Mày biết tao là ai không? Vãi! Vãi!”
Mộ Thiên Thiên sợ hãi kêu lớn: “Diệp Bắc Minh, dừng tay, đừng giết anh ta!”
“Chúng ta không phải kẻ địch, Dương Tiêu nói đúng, hai người không thù không oán mà!”
Diệp Bắc Minh cười: “Không thù không oán?”
“Xông vào phủ Diệp, giết tướng sĩ Long Hồn của tao, mày nói không thù không oán?”
Dương Tiêu thộn người!
Xông vào phủ Diệp?
Giết tướng sĩ Long Hồn?
Chẳng lẽ chính là đám người hầu bị hắn ta giết vừa nãy?
Dương Tiêu phản ứng lại, tức giận mắng: “Vãi, bọn họ đều là người hầu của mày, mạng của loại người đó, còn thấp kém hơn con kiến!”
“Mẹ kiếp, mày lại giết tao vì đám chó canh nhà giữ cửa này?”
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh băng lạnh: “Trong mắt tao, mỗi một tướng sĩ Long Hồn, đều quan trọng hơn mạng chó của mày!”
Một luồng sát ý băng lạnh ập đến!
Dương Tiêu không dám tin.
Diệp Bắc Minh vì ba mươi mấy người hầu, mà muốn giết hắn ta?
Dương Tiêu gào thét một tiếng: “Muốn giết tao, mày nằm mơ đi!”
“Phi hổ vân rồng, ra đây cho tao!”
Chiếc nhẫn trữ vật giữa ngón tay lóe lên hào quang, một tiếng gầm vang lên.
Một luồng khí tức cường mạnh đánh bay Diệp Bắc Minh!
Một con mãnh hổ có đôi cánh, trên người có vân rồng xông ra.
Nó ngăn trước người Dương Tiêu.
Cao đến bảy tám mét.
Chọc thủng cả trần nhà!
Khí tức khát máu ập đến!
Dương Tiêu lấy ra mười mấy viên đan dược, nuốt hết toàn bộ, trong đôi mắt mang theo tia máu, tức giận hét: “Giết tên nhóc này cho tao!”
“Bất luận xé vụn ăn thịt, hay là dẫm chết thành bùn thịt đều được!”
“Tao chỉ có một điều kiện, tao muốn hắn chết!”
Giọng của Dương Tiêu vô cùng oán độc.
“A!”
Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết kinh hãi kêu một tiếng, chấn kinh nhìn con vật khổng lồ đột nhiên xuất hiện.
Trong đầu, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, đây là ma thú cấp chín!”
“Ma thú cấp chín?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh sáng lên: “Sau khi chú Chu chết, cần có máu sinh mệnh của ma thú cấp chín mới có thể sống lại!”
“Nó đúng là ma thú cấp chín sao?”
“Đúng thế, tuyệt đối không sai!”
Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm ma thú cấp chín.
Hơi kích động!
Dương Tiêu nhìn sang Diệp Bắc Minh với ánh mắt quỷ dị: ‘Tên nhóc này làm sao vậy?’
‘Khi nhìn thấy phi hổ vân rồng, lại không sợ, ngược lại… còn hưng phấn?’
Rất nhanh Dương Tiêu đã biết vì sao!
Bởi vì.
Hắn ta nhìn thấy một cảnh cả đời cũng khó mà quên được!
Trong tay Diệp Bắc Minh có thêm một thanh bảo kiếm tạo hình cổ xưa, có vân rồng màu đen quấn quanh.
Bước ra một bước, xông về phía phi hổ vân rồng!
Dương Tiêu chấn kinh trừng mở to con mắt: “Tên nhóc này có phải kẻ điên không?”
Mộ Thiên Thiên cố nén nỗi chấn kinh trong lòng!
Kẻ điên!
Chắc chắn là kẻ điên!
Đối diện với ma thú cấp chín, lại dám chủ động ra tay?
“Gru!”
Phi hổ vân rồng thét dài một tiếng, đôi cánh chấn rung, cuồn cuộn nổi lên một con gió mạnh đáng sợ!
Diệp Bắc Minh xông lên, giơ tay chém một kiếm!
Chém xuống gió mạnh!
Bước ra một bước, sử dụng lôi ảnh trùng trùng!
Xuất hiện trước người phi hổ vân rồng, trong cơ thể bùng phát ra sát khí ngút trời.
Hư ảnh một con huyết long xuất hiện phối hợp chặt chẽ với kiếm Đoạn Long của Diệp Bắc Minh!
Hung hãn chém về phía phi hổ vân rồng!
Dương Tiêu tức đến bật cười: “Ngu xuẩn! Mẹ kiếp, đây là ma thú cấp chín, thanh kiếm nát của mày có thể chém nó bị thương ư?”
Phập!
Dương Tiêu ngã dưới đất như chó chết, đang định bò dậy.
Diệp Bắc Minh giơ chân dẫm lên đầu của hắn ta, không thể nhúc nhích!
Cuộc đấu kết thúc!
Cả cuộc chiến diễn ra chưa đến ba mươi giây!
Mộ Thiên Thiên ngẩn người!
Cô ta không ngờ thực lực của Diệp Bắc Minh lại khủng bố như vậy: “Rốt cuộc anh có cảnh giới gì? Khí tức trên người anh rõ ràng mới chỉ là võ thánh!”
Kiêng sợ!
Chấn kinh!
Không thể tin nổi!
Diệp Bắc Minh chẳng thèm trả lời.
Trong lòng lẩm bẩm một câu: “Kẻ này là cảnh giới tiên thiên thật ư?”
“Sao cứ cảm thấy còn yếu hơn nhiều so với tiên thiên mà tôi gặp phải trong Côn Luân Hư?”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Việc này rất bình thường, kẻ này vừa nhìn là biết không phải kiểu võ giả tu luyện vất vả!”
“Có lẽ là đã uống lượng lớn đan dược, tăng cảnh giới đến tiên thiên”.
“Tiên thiên trong Côn Luân Hư, vốn phải tu luyện khắc khổ, đan dược chỉ là phụ trợ”.
Diệp Bắc Minh hiểu ra.
Giải thích như vậy cũng có lý!
Sự khác biệt giữa khắc khổ tu luyện và đi đường tắt.
Dương Tiêu xấu hổ tức giận muốn chết, không thể nhúc nhích, không ngừng gào thét: “Diệp Bắc Minh, mày điên rồi hả?”
“Chúng ta không thù không oán, tại sao phải ra tay với tao?”
“Mày biết tao là ai không? Vãi! Vãi!”
Mộ Thiên Thiên sợ hãi kêu lớn: “Diệp Bắc Minh, dừng tay, đừng giết anh ta!”
“Chúng ta không phải kẻ địch, Dương Tiêu nói đúng, hai người không thù không oán mà!”
Diệp Bắc Minh cười: “Không thù không oán?”
“Xông vào phủ Diệp, giết tướng sĩ Long Hồn của tao, mày nói không thù không oán?”
Dương Tiêu thộn người!
Xông vào phủ Diệp?
Giết tướng sĩ Long Hồn?
Chẳng lẽ chính là đám người hầu bị hắn ta giết vừa nãy?
Dương Tiêu phản ứng lại, tức giận mắng: “Vãi, bọn họ đều là người hầu của mày, mạng của loại người đó, còn thấp kém hơn con kiến!”
“Mẹ kiếp, mày lại giết tao vì đám chó canh nhà giữ cửa này?”
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh băng lạnh: “Trong mắt tao, mỗi một tướng sĩ Long Hồn, đều quan trọng hơn mạng chó của mày!”
Một luồng sát ý băng lạnh ập đến!
Dương Tiêu không dám tin.
Diệp Bắc Minh vì ba mươi mấy người hầu, mà muốn giết hắn ta?
Dương Tiêu gào thét một tiếng: “Muốn giết tao, mày nằm mơ đi!”
“Phi hổ vân rồng, ra đây cho tao!”
Chiếc nhẫn trữ vật giữa ngón tay lóe lên hào quang, một tiếng gầm vang lên.
Một luồng khí tức cường mạnh đánh bay Diệp Bắc Minh!
Một con mãnh hổ có đôi cánh, trên người có vân rồng xông ra.
Nó ngăn trước người Dương Tiêu.
Cao đến bảy tám mét.
Chọc thủng cả trần nhà!
Khí tức khát máu ập đến!
Dương Tiêu lấy ra mười mấy viên đan dược, nuốt hết toàn bộ, trong đôi mắt mang theo tia máu, tức giận hét: “Giết tên nhóc này cho tao!”
“Bất luận xé vụn ăn thịt, hay là dẫm chết thành bùn thịt đều được!”
“Tao chỉ có một điều kiện, tao muốn hắn chết!”
Giọng của Dương Tiêu vô cùng oán độc.
“A!”
Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết kinh hãi kêu một tiếng, chấn kinh nhìn con vật khổng lồ đột nhiên xuất hiện.
Trong đầu, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, đây là ma thú cấp chín!”
“Ma thú cấp chín?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh sáng lên: “Sau khi chú Chu chết, cần có máu sinh mệnh của ma thú cấp chín mới có thể sống lại!”
“Nó đúng là ma thú cấp chín sao?”
“Đúng thế, tuyệt đối không sai!”
Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm ma thú cấp chín.
Hơi kích động!
Dương Tiêu nhìn sang Diệp Bắc Minh với ánh mắt quỷ dị: ‘Tên nhóc này làm sao vậy?’
‘Khi nhìn thấy phi hổ vân rồng, lại không sợ, ngược lại… còn hưng phấn?’
Rất nhanh Dương Tiêu đã biết vì sao!
Bởi vì.
Hắn ta nhìn thấy một cảnh cả đời cũng khó mà quên được!
Trong tay Diệp Bắc Minh có thêm một thanh bảo kiếm tạo hình cổ xưa, có vân rồng màu đen quấn quanh.
Bước ra một bước, xông về phía phi hổ vân rồng!
Dương Tiêu chấn kinh trừng mở to con mắt: “Tên nhóc này có phải kẻ điên không?”
Mộ Thiên Thiên cố nén nỗi chấn kinh trong lòng!
Kẻ điên!
Chắc chắn là kẻ điên!
Đối diện với ma thú cấp chín, lại dám chủ động ra tay?
“Gru!”
Phi hổ vân rồng thét dài một tiếng, đôi cánh chấn rung, cuồn cuộn nổi lên một con gió mạnh đáng sợ!
Diệp Bắc Minh xông lên, giơ tay chém một kiếm!
Chém xuống gió mạnh!
Bước ra một bước, sử dụng lôi ảnh trùng trùng!
Xuất hiện trước người phi hổ vân rồng, trong cơ thể bùng phát ra sát khí ngút trời.
Hư ảnh một con huyết long xuất hiện phối hợp chặt chẽ với kiếm Đoạn Long của Diệp Bắc Minh!
Hung hãn chém về phía phi hổ vân rồng!
Dương Tiêu tức đến bật cười: “Ngu xuẩn! Mẹ kiếp, đây là ma thú cấp chín, thanh kiếm nát của mày có thể chém nó bị thương ư?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất