Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Chương 35
Bụng của cô còn chưa lộ, còn chưa được ba tháng nên bờ eo mảnh khảnh của Nhan Nhã Quỳnh vẫn không có một chút thịt dư. Cô đã biết mình mang thai đã được mấy ngày nhưng đứa bé trong bụng cực kỳ ngoan và không làm ầm ï người lớn, im lặng giống như tính tình của Giang Anh Tuấn…
Thời gian đúng là thứ vô dụng nhất, hình như cô còn chưa làm gì đã trôi qua nửa tiếng rồi.
Nhan Nhã Quỳnh nhìn mình trong gương, đi tới quán cà phê vừa vặn trong vòng nửa tiếng rồi ngồi xuống đối diện ông cụ Chánh.
“Hôm nay ông tới tìm tôi là có chuyện gì quan trọng cần bàn à?”
Cà phê không tốt với trẻ con, Nhan Nhã Quỳnh ngửi thấy nhiều mùi nên có chút khó chịu, cô không nhịn được mở miệng hỏi.
Ông cụ Chánh mỉm cười nhấc tay khuấy ly cà phê trước mặt rồi lạnh lùng nói: “Đầu tháng sau Anh Tuấn sẽ kết hôn, hẳn là cô Nhã Quỳnh cũng không thích loại người phá hư gia đình nhà người ta. Bốn năm nay tôi mở một con mắt nhắm một con mắt cũng vì nể bố cô là đối tác mạnh nhất của Sunrise trước đây, từ nhỏ đến lớn cô cũng được coi như là lớn lên ở nhà họ Giang nên có lẽ cô hiểu tính tôi…”
Thân thể Nhan Nhã Quỳnh cứng lại, nghĩ thầm chuyện nên tới cuối cùng vẫn sẽ tới.
Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thắm của ông cụ Chánh: “Ai ở thành phố này mà không hiểu tính ông cụ Chánh chứ, tôi mạo muội gọi ông một tiếng ông nội cuối cùng, Anh Tuấn cũng coi như là cùng tôi lớn lên từ nhỏ nên tôi hiểu tính anh ấy hơn ông nhiều, chẳng lẽ ông chưa từng nghĩ ông đối xử với anh ấy như vậy thì sau này anh ấy sẽ làm phản dữ dội hơn sao?”
Nhiều năm trước Nhan Nhã Quỳnh cũng đã từng nói những lời này với ông cụ Chánh, lúc ấy những lời này cũng hoàn toàn vô dụng chứ đừng nói bây giờ dù là lời không nên nói cũng vẫn phải nói ra, cất ở trong lòng khiến mình khó chịu làm chỉ.
“Tôi không cần một người bề dưới như cô tới dạy, những năm nay Giang Anh Tuấn đã giúp cô trả sạch nợ, lại còn giúp cô nuôi anh trai cô thì cũng coi như là đã hết lòng với cô rồi. Nếu đã nhận được chỗ tốt thì nên đi xa, nếu không… bây giờ tôi vẫn biết chút chuyện về việc NhanKiến Định đang ở Mỹ.”
Nhan Nhã Quỳnh khẽ cười rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm ông cụ già trước mặt, giọng nói lạnh nhạt: “Còn chừng mười ngày nữa là tới tháng sau, vốn tôi cũng không nghĩ ở lại thành phố này lâu, đúng là mấy năm nay nợ của Á Đông là nhờ Sunrise nên tôi rất biết ơn.”
Nhan Nhã Quỳnh hơi ngừng lại một lát rồi giành nói tiếp trước khi ông cụ Chánh lên tiếng: “Nhưng dù sao ra nước ngoài sống cũng cần tiền, tôi có một phần tài liệu ở đây, sau khi ông xem xong thì chúng ta sẽ nói một chút về vấn đề này.”
Cô nói xong rút ba tờ trong một đống giấy báo cáo kiểm tra từ phía sau ra đặt lên bàn rồi đẩy tới trước.
Nhất thời ông cụ Chánh không động mà mắt xoay xoay nhìn mấy tờ giấy trên bàn, một lúc lâu mới vươn bàn tay khô gầy lên từ từ xem.
Ông ta còn chưa nhìn xong thì khuôn mặt vốn đã âm trầm trong nháy mắt tối đen lại, nhanh chóng xem hai tờ còn lại rồi ném mạnh xuống đất.
“Đồ con hoang!”
Ánh mắt ông cụ Chánh đầy ngoan lệ, hai con ngươi đen kịt của ông ta nhìn chằm chằm vào Nhan Nhã Quỳnh, sau đó cả người ông ta thả lỏng, tựa lưng vào ghế ngồi, giọng nói có vẻ lơ đễnh: “Nhà họ Giang chúng tôi sẽ không thừa nhận đứa bé này, cô Nhã Quỳnh ở nhà họ Giang nhiều năm như vậy, chắc hẳn cô đã rõ tính tình của tôi rồi nhỉ”'
“Tính ông như thế nào thì năm năm trước tôi cũng đã biết đủ rồi, tôi chưa từng nói với Anh Tuấn về chuyện đứa bé! Ông nghĩ mà xem, nếu tôi nói với Anh Tuấn dù chỉ một lời thì anh ấy sẽ kết hôn với Trần Nhật Linh sao?”
Nhan Nhã Quỳnh cười khẽ, cô lười nhác tựa vào ghế ngồi, ra vẻ không đếm xỉa nói.
“M ..”
Thời gian đúng là thứ vô dụng nhất, hình như cô còn chưa làm gì đã trôi qua nửa tiếng rồi.
Nhan Nhã Quỳnh nhìn mình trong gương, đi tới quán cà phê vừa vặn trong vòng nửa tiếng rồi ngồi xuống đối diện ông cụ Chánh.
“Hôm nay ông tới tìm tôi là có chuyện gì quan trọng cần bàn à?”
Cà phê không tốt với trẻ con, Nhan Nhã Quỳnh ngửi thấy nhiều mùi nên có chút khó chịu, cô không nhịn được mở miệng hỏi.
Ông cụ Chánh mỉm cười nhấc tay khuấy ly cà phê trước mặt rồi lạnh lùng nói: “Đầu tháng sau Anh Tuấn sẽ kết hôn, hẳn là cô Nhã Quỳnh cũng không thích loại người phá hư gia đình nhà người ta. Bốn năm nay tôi mở một con mắt nhắm một con mắt cũng vì nể bố cô là đối tác mạnh nhất của Sunrise trước đây, từ nhỏ đến lớn cô cũng được coi như là lớn lên ở nhà họ Giang nên có lẽ cô hiểu tính tôi…”
Thân thể Nhan Nhã Quỳnh cứng lại, nghĩ thầm chuyện nên tới cuối cùng vẫn sẽ tới.
Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thắm của ông cụ Chánh: “Ai ở thành phố này mà không hiểu tính ông cụ Chánh chứ, tôi mạo muội gọi ông một tiếng ông nội cuối cùng, Anh Tuấn cũng coi như là cùng tôi lớn lên từ nhỏ nên tôi hiểu tính anh ấy hơn ông nhiều, chẳng lẽ ông chưa từng nghĩ ông đối xử với anh ấy như vậy thì sau này anh ấy sẽ làm phản dữ dội hơn sao?”
Nhiều năm trước Nhan Nhã Quỳnh cũng đã từng nói những lời này với ông cụ Chánh, lúc ấy những lời này cũng hoàn toàn vô dụng chứ đừng nói bây giờ dù là lời không nên nói cũng vẫn phải nói ra, cất ở trong lòng khiến mình khó chịu làm chỉ.
“Tôi không cần một người bề dưới như cô tới dạy, những năm nay Giang Anh Tuấn đã giúp cô trả sạch nợ, lại còn giúp cô nuôi anh trai cô thì cũng coi như là đã hết lòng với cô rồi. Nếu đã nhận được chỗ tốt thì nên đi xa, nếu không… bây giờ tôi vẫn biết chút chuyện về việc NhanKiến Định đang ở Mỹ.”
Nhan Nhã Quỳnh khẽ cười rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm ông cụ già trước mặt, giọng nói lạnh nhạt: “Còn chừng mười ngày nữa là tới tháng sau, vốn tôi cũng không nghĩ ở lại thành phố này lâu, đúng là mấy năm nay nợ của Á Đông là nhờ Sunrise nên tôi rất biết ơn.”
Nhan Nhã Quỳnh hơi ngừng lại một lát rồi giành nói tiếp trước khi ông cụ Chánh lên tiếng: “Nhưng dù sao ra nước ngoài sống cũng cần tiền, tôi có một phần tài liệu ở đây, sau khi ông xem xong thì chúng ta sẽ nói một chút về vấn đề này.”
Cô nói xong rút ba tờ trong một đống giấy báo cáo kiểm tra từ phía sau ra đặt lên bàn rồi đẩy tới trước.
Nhất thời ông cụ Chánh không động mà mắt xoay xoay nhìn mấy tờ giấy trên bàn, một lúc lâu mới vươn bàn tay khô gầy lên từ từ xem.
Ông ta còn chưa nhìn xong thì khuôn mặt vốn đã âm trầm trong nháy mắt tối đen lại, nhanh chóng xem hai tờ còn lại rồi ném mạnh xuống đất.
“Đồ con hoang!”
Ánh mắt ông cụ Chánh đầy ngoan lệ, hai con ngươi đen kịt của ông ta nhìn chằm chằm vào Nhan Nhã Quỳnh, sau đó cả người ông ta thả lỏng, tựa lưng vào ghế ngồi, giọng nói có vẻ lơ đễnh: “Nhà họ Giang chúng tôi sẽ không thừa nhận đứa bé này, cô Nhã Quỳnh ở nhà họ Giang nhiều năm như vậy, chắc hẳn cô đã rõ tính tình của tôi rồi nhỉ”'
“Tính ông như thế nào thì năm năm trước tôi cũng đã biết đủ rồi, tôi chưa từng nói với Anh Tuấn về chuyện đứa bé! Ông nghĩ mà xem, nếu tôi nói với Anh Tuấn dù chỉ một lời thì anh ấy sẽ kết hôn với Trần Nhật Linh sao?”
Nhan Nhã Quỳnh cười khẽ, cô lười nhác tựa vào ghế ngồi, ra vẻ không đếm xỉa nói.
“M ..”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất