Chương 104: Sợ rắn
Kình Thương cùng Lô Thuỷ mỗi người đều được chia một khẩu súng. Bọn họ mặc dù là người bình thường, thế nhưng nơi này người thực sự có thể thắng được bọn họ cũng không nhiều.
Huống chi, khi Thẩm Tu Lâm đưa nhẫn cho họ cũng có người đứng đó, mọi người đều hiểu hai người này chính là người Thẩm thiếu tin tưởng.
Kình Thương vừa cầm được súng không biết tại sao lại thấy có một loại cảm giác đặc thù.
Lúc này, trên tay Kình Thương đã đeo chiếc nhẫn Thẩm Tu Lâm đưa.
Khi xuất phát, Kình Thương và Lô Thuỷ đơn giản trao nhẫn cho nhau, sau đó, dù không có lễ cưới, hai người cũng đã là vợ chồng.
Thẩm Tu Lâm cũng không nói cho Kình Thương biết chiếc nhẫn này có linh khí, thế nhưng khi Kình Thương đeo nhẫn thì lại có một loại cảm giác kỳ lạ, giống như… có thứ gì đó muốn phá vỡ ra vậy.
Khi cầm súng lục trong tay, trong lòng Kình Thương càng có một cảm giác gì đó nói không ra lời, quay người nhìn về phía Lô Thuỷ.
Lúc này, Lô Thuỷ cũng đang ngẩn người.
Kình thương chậm rãi nói “Lô Thuỷ, em có phải có cảm giác gì đặc biệt không?”
Lô Thuỷ gật đầu “Quả thật là có, anh cũng vậy sao?”
Kình Thương gật đầu, do dự một chút rồi nói “Kỳ thực khi đeo chiếc nhẫn này, anh đã cảm giác được một chút, chỉ là anh không rõ ràng được đây rốt cuộc là loại cảm giác như thế nào…”
Lô Thuỷ gật đầu “Em cũng vậy. Em không rõ lắm, chính là thấy giống như… có thứ gì đó muốn phá ra từ trong cơ thể vậy…”
Hai mắt Kình Thương sáng ngời “Em cũng có cảm giác này?”
Lô Thuỷ gật đầu, đang muốn nói đúng vậy, thì không biết có ai đó hô lên “Tang thi.”
Ngay phía đông bắc, quả thực có một vài tang thi chạy qua bên này.
Nói là chạy, đương nhiên là tốc độ rất nhanh, ít nhất cũng phải cấp hai.
Là tốc độ hệ tang thi cấp hai.
Kình Thương cùng Lô Thuỷ theo bản năng mà liếc nhau một cái, sau đó cầm súng lên ngắm bắn.
Hai súng vang lên, một lần là do Kình Thương bắn, một lần là Lô Thuỷ bắn.
Hai súng này, song song cùng ghim vào giữa trán tang thi.
Hai con tang thi kia ầm ầm ngã xuống, một phong hệ dị năng giả thu lấy hai cái đầu của tang thi.
Phía sau hai con tang thi còn có một số tang thi khác, nhưng Kình Thương cùng Lô Thuỷ cũng không lãng phí đạn, bọn họ tiến lên nghênh tiếp, trực tiếp dùng súng bình thường để đối phó.
Súng bình thường muốn xuyên qua cơ thể tang thi cũng không dễ dàng, nhưng đối với cấp hai trở xuống vẫn là có chút tác dụng.
Hiện tại, Kình Thương và Lô Thuỷ đang thử nghiệm xem liệu bọn họ có thể đối đầu với tang thi cấp hai hay không…
Ngay tại lúc này, Lô Thuỷ bỗng nhiên hét lớn một tiếng, một băng tiễn bắn ra, đâm thủng trán tang thi.
Hai mắt Kình Thương mở to, sau đó, trong ngực lại một lần nữa có thứ gì đó muốn phá ra. Kình Thương đột nhiên cũng đánh ra một chưởng. Một chưởng này, lại có một hoả cầu khá lớn lao ra, trực tiếp thiêu đốt đầu của tang thi.
Hoả diễm hừng hực đốt cháy, không tới hai giây thời gian, đầu tang thi biến thành tro bụi, chỉ để lại tinh hạch.
Cách đó không xa, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đồng thời đứng lên.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, nghĩ tới một khả năng.
Vì vậy, hai người cùng nhau đi về phía Kình Thương và Lô Thuỷ.
Rất nhanh, tang thi đã được giải quyết xong.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đi tới chỗ hai người Kình Thương “Kình Thương, ngươi có dị năng.”
“Đúng vậy.” Kình Thương dừng một chút, mờ mịt nhìn tay mình.
Thẩm Tu Lâm nói “Các ngươi đi theo ta.”
Kình Thuơng cùng Lô Thuỷ vội vàng đi theo…
Đến chỗ Hummer, Đông Phương Hiển bố trí một trận pháp cách âm, sau đó, Thẩm Tu Lâm mới nói “Các ngươi có biết tại sao đột nhiên lại khác thường như thế không?”
Kình Thương không giấu diếm gì, từ lúc nhận rồi đeo nhẫn lên, cảm giác kỳ quái cùng với khi nắm khẩu súng kia trong tay…
Mặc dù có chút cảm giác không thể nói rõ ràng, thế nhưng Kình Thương đã cố gắng biểu đạt ý của chính mình một cách chuẩn xác nhất.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển nhìn nhau, kiểm tra đẳng cấp dị năng của hai người, phát hiện đã đạt tới cấp hai cao nhất, thậm chí còn sắp đột phá cấp ba.
Sau đó, họ để hai người rời đi.
Hai người kia rời đi, Đông Phương Hiển rút trận pháp về, dùng tinh thần lực nói chuyện với Thẩm Tu Lâm “Là do linh khí?”
“Có lẽ vậy.” Thẩm Tu Lâm suy nghĩ “Ngươi còn nhớ việc của Ngô Khánh Liễm không?”
“Ừm.” Đông Phương Hiển gật đầu “Hắn vốn dĩ nên biến thành tang thi, nhưng hiện giờ lại là dị năng giả.”
“Ừm. Còn có Bạch Lâm.” Thẩm Tu Lâm nói “Bạch Lâm trước cũng không có dị năng, thế nhưng sau khi ta dùng linh khí bồi dưỡng cho hắn, hắn lại thức tỉnh dị năng, dù chỉ là thuỷ hệ.”
Bởi vì Bạch Lâm thức tỉnh thuỷ hệ dị năng, hơn nữa lực tương tác với thực vật rất cao, trước đó Thẩm Tu Lâm vốn muốn bồi dưỡng đối phương thành lực lượng chiến đấu, nhưng đặc thù dị năng của đối phương lại không phù hợp lắm.
Cuối cùng, đành giao đối phương cho Lâm Thuyết.
Hiện giờ thì Bạch Lâm và Lâm Thuyết cùng nhau phụ trách vấn đề không gian gieo trồng, hai người cũng là đội trưởng của thực vật hệ dị năng giả và thuỷ hệ dị năng giả.
Chỉ là có lẽ do đã bị từ chối, cho nên số lần Bạch Lâm xuất hiện trước mặt Thẩm Tu Lâm cũng không nhiều.
Đông Phương Hiển nghe thấy tên Bạch Lâm thì nhàn nhạt liếc nhìn Thẩm Tu Lâm, vẻ mặt Thẩm Tu Lâm hết sức tự nhiên, khiến cho người khác không nhìn ra được một điểm lưu tâm nào.
Trên thực tế, Thẩm Tu Lâm thực sự là không quá lưu tâm đến Bạch Lâm. Nếu không phải đời trước Bạch Lâm vì hắn mà chết, thì trong lòng hắn càng không có vị trí của đối phương.
Hiện giờ, cũng chỉ vì Bạch Lâm có lòng bảo hộ hắn, nên hắn đối tốt với đối phương, xem như báo ân mà thôi.
Biết ơn và tình yêu, xưa nay đều là hai loại tình cảm khác nhau, không thể trộn lẫn vào được.
“Đông Phương, ngươi nói xem, linh khí liệu có thể giúp người bình thường biến thành dị năng giả được hay không?”
Đông Phương Hiển im lặng, rồi nói “Ngươi có thể thử xem sao.”
Thẩm Tu Lâm cười khổ “Ta cảm thấy không có đơn giản như vậy. Nếu thực sự dễ dàng tới vậy thì chẳng lẽ chỉ cần tìm chút linh khí là được hay sao?”
Đông Phương Hiển lạnh nhạt “Ừm” một tiếng, sau đó nói “Chắc phải có nguyên nhân đặc thù.”
“Đúng vậy, nhưng vẫn nên thử một lần cho biết.”
Đông Phương Hiển không phản đối điều này.
Bên kia, Kình Thương cùng Lô Thuỷ cũng đang bị bao vây.
“Kình ca, ngươi sao tự dưng lại có dị năng?”
“Đúng đó, Kình ca, hiện tại không có ai lại có thể đột nhiên có dị năng. Kình ca, ngươi làm thế nào vậy?”
“Đúng, Kình ca, ngươi làm thế nào vậy?”
Kình Thương mặc dù là biệt hiệu, nhưng khi mọi người nghe được biệt hiệu này, lại cho rằng Kình Thương họ Kình, cho nên đều gọi Kình Thương là Kình ca. Đối với việc này, Kình Thương cũng không phản đối, thậm chí còn nghĩ tới từ nay về sau mình cứ gọi là Kình Thương thôi.
Nhưng điều này, cứ chờ đến khi đến được đế đô giao nhiệm vụ rồi lại nói.
Chỉ là, trước đây không có dị năng, bọn họ không thể nào đi tìm Trương Tô Hàng được, thế nhưng hiện tại hai người đều trở thành dị năng giả, như vậy… thứ đồ Trương Tô Hàng đã cầm đi nhất định phải tìm biện pháp lấy trở về.
“Bỗng dưng thấy khác lạ thôi, chúng ta cũng không biết, tự nhiên liền có…”
Kình Thương nói chuyện với đám người, sau đó còn liếc nhìn Lô Thuỷ một cái…. Đam Mỹ Hay
Cuối cùng, Lưu Tương Vân phải đi tới, tạm dừng đám người đang nhao nhao lên.
“Được rồi, mau chuẩn bị xuất phát.”
Mọi người không nói gì nữa, mỗi người tự về tới xe của mình…
Thẩm Tu Lâm cùng Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cÅ©ng cùng nhau lên xe.
Lái xe Äi tiếp Äược khoảng mÆ°á»i phút, tất cả má»i ngÆ°á»i Äá»u xuá»ng xe.
Thảm Tu Lâm xuá»ng xe, sau Äó thu xe và o không gian. Xe của những ngÆ°á»i khác Äá»u do Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n thu và o không gian của y.
Thẩm Tu Lâm không nói rõ mục ÄÃch của chuyến Äi lần nà y, LÆ°u TÆ°Æ¡ng Vân cÅ©ng không há»i rõ, nhÆ°ng sá» lượng Äá»ng váºt biến dá» á» nÆ¡i nà y rất nhiá»u, cho nên, sau khi thu xe và o, LÆ°u TÆ°Æ¡ng Vân láºp tức hạ lá»nh toà n bá» phòng vá» cẩn tháºn.
Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äi á» phÃa cuá»i cùng, Thuá»· Bạch Sắc cùng Tiá»u Tùng thì bá» hắn ném tá»i bên cạnh Nam Cung Tiếu, Äi theo mấy ngÆ°á»i dẫn Äầu Äá»i ngÅ©.
Có Thuá»· Bạch Sắc dẫn ÄÆ°á»ng, bá»n há» trá»±c tiếp Äi tá»i chá» nÄng lượng thá» do con rắn lá»n bảo vá». Lần nà y, Thuá»· Bạch Sắc hoà n toà n có thá» cảm nháºn rõ rà ng Äược nÆ¡i có cất chứa nÄng lượng thá».
Nam Cung Tiếu cÅ©ng nháºn ra, sau Äó chÄm chÄm liếc nhìn Tiá»u Tùng.
Tiá»u Tùng tá»±a há» không há» thÃch Nam Cung Tiếu, hoặc là nói, nó có chút sợ thiếu niên nà y, ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không biá»u hiá»n ra rõ rà ng nhÆ° khi nó sợ Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n, thế nên nó mang theo Thuá»· Bạch Sắc nháºp há»i vá»i mấy ngÆ°á»i Khâu DÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng.
Vá» phần tại sao nó lại chạy tá»i chá» Khâu DÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng, thì chá» có thá» nói, vì nó thấy Khâu DÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng⦠dá» bá» bắt nạt nhất.
HÆ¡n nữa, Khâu DÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng rất thÃch Äá»ng váºt có lông, Äặc biá»t là bá» dáng thoạt nhìn rất Äáng yêu của mấy con sóc nhá».
âTiá»u Tùng, ngÆ°Æ¡i tá»i rá»i.â Khâu DÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng không phải là tinh thần há» dá» nÄng giả, dá» nÄng của Khâu DÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng là phong há», ÄÆ°Æ¡ng nhiên không thá» nói chuyá»n vá»i Tiá»u Tùng.
NhÆ°ng vấn Äá» nà y hoà n toà n không ảnh hÆ°á»ng tá»i viá»c Khâu DÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng cá»±c kỳ yêu thÃch Tiá»u Tùng.
Tiá»u Tùng vừa nhà o tá»i, Khâu DÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng Äã ôm nó lên, cho nó Äứng trên vai mình.
Tiá»u Tùng ÄÆ°Æ¡ng nhiên là rất vui vẻ, vững và ng Äứng trên vai của Khâu DÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng.
Nam Cung Tiếu tức giáºn, trừng mắt nhìn sóc con, Tiá»u Tùng cúi Äầu, không thèm nhìn tá»i phÃa Nam Cung Tiếu.
Nam Cung Tiếu tức Äiên rá»i.
Vì sao tá»i mấy con Äá»ng váºt bé tà tẹo cÅ©ng không thÃch mình?
Thá»±c sá»± là há» xuá»ng Äá»ng bằng bá» chó khinh.
Lúc nà y, Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äi á» cuá»i cùng Äá»ng thá»i cảm giác Äược gì Äó.
Thẩm Tu Lâm nheo mắt lại âÄến rá»i.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n gáºt Äầu âỪm⦠NgÆ°Æ¡i có muá»n nhắc nhá» bá»n há» má»t chút không?â
Thẩm Tu Lâm lắc Äầu âKhông cần, bá»n há» vẫn cần dá»±a và o chÃnh mình.â
âBản thá» sinh váºt Äá»u rất mạnh.â Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nói.
Thẩm Tu Lâm khẽ cÆ°á»i âTa biết, chÃnh là bá»i vì rất mạnh, thế nên chúng ta má»i có thá» giúp má»t lần, mà không phải giúp vô sá» lần. Không ai biết những Äá»ng váºt nà y Äến má»t lúc nà o Äó lại Äá»t nhiên ná»i Äiên, chạy Äến phá cÄn cứ. Nếu nhÆ° khi Äó chúng ta không có mặt, ai có thá» giúp bá»n há»?â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nghe váºy không nói thêm gì nữa.
Thẩm Tu Lâm nắm tay Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n, cÅ©ng im lặng theo.
Lúc nà y, sóc con Äứng trên vai Khâu DÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng rá»t cuá»c cÅ©ng cảm nháºn Äược gì Äó, nó cà o cà o móng vuá»t và o ngÆ°á»i Khâu DÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng.
Tiá»u Tùng lúc nà y dùng lá»±c khá mạnh, cho nên Khâu DÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng vừa tá»i cấp ba không bao lâu cÅ©ng bá» cà o Äau tá»i mức kêu lên thà nh tiếng.
âOa, Äau, Äau. Tiá»u Tùng, ngÆ°Æ¡i là m gì thế.â
Cả Äám ngÆ°á»i Äá»u liếc nhìn vá» phÃa Khâu DÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng.
Cảm thấy chÃnh mình Äang náo loạn tháºt là xấu há», Khâu DÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng nhất thá»i ngượng ngùng, nhÆ°ng cÅ©ng không duy trì Äược bao lâu.
Bá»i vì ngay lúc Äó, má»t tiếng âtê têâ vang lên, má»t con rắn khá»ng lá» xuất hiá»n trÆ°á»c mắt má»i ngÆ°á»iâ¦
Lúc nà y, sắc mặt của tất cả Äám ngÆ°á»i Äá»u cùng nhau thay Äá»i.
Khâu DÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng cà ng là kinh ngạc tá»i mức trợn to hai mắt, trông vô cùng hoảng loạn. Trá»i Æ¡i, mình có thá» nói, từ bé tá»i lá»n, mình sợ rắn nhất hay không?
âRắn⦠Rắnâ¦â Khâu DÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng run cầm cáºp lên tiếng, sau Äó Äá»t nhiên nhà o tá»i nhảy lên ôm cứng lấy ngÆ°á»i LÆ°u TÆ°Æ¡ng Vân gần nhất.
LÆ°u TÆ°Æ¡ng Vân ââ¦â
âNgÆ°Æ¡i không thấy mình là m hÆ¡i quá rá»i hay sao?â LÆ°u TÆ°Æ¡ng Vân bất Äắc dÄ© nói.
âKhông là m quá tà nà o Äâu, không Äâu, rắn Äó nha, ta sợ rắn nhất Äó.â
Khoé miá»ng LÆ°u TÆ°Æ¡ng Vân giáºt giáºt âNgÆ°Æ¡i xuá»ng mau, cứ nhÆ° váºy ta cÅ©ng không có cách nà o ra tay.â
âKhông xuá»ng, không xuá»ng. Ta cứ không xuá»ng Äấy.â Khâu DÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng vá»i và ng nói.
LÆ°u TÆ°Æ¡ng Vân ââ¦â
Huống chi, khi Thẩm Tu Lâm đưa nhẫn cho họ cũng có người đứng đó, mọi người đều hiểu hai người này chính là người Thẩm thiếu tin tưởng.
Kình Thương vừa cầm được súng không biết tại sao lại thấy có một loại cảm giác đặc thù.
Lúc này, trên tay Kình Thương đã đeo chiếc nhẫn Thẩm Tu Lâm đưa.
Khi xuất phát, Kình Thương và Lô Thuỷ đơn giản trao nhẫn cho nhau, sau đó, dù không có lễ cưới, hai người cũng đã là vợ chồng.
Thẩm Tu Lâm cũng không nói cho Kình Thương biết chiếc nhẫn này có linh khí, thế nhưng khi Kình Thương đeo nhẫn thì lại có một loại cảm giác kỳ lạ, giống như… có thứ gì đó muốn phá vỡ ra vậy.
Khi cầm súng lục trong tay, trong lòng Kình Thương càng có một cảm giác gì đó nói không ra lời, quay người nhìn về phía Lô Thuỷ.
Lúc này, Lô Thuỷ cũng đang ngẩn người.
Kình thương chậm rãi nói “Lô Thuỷ, em có phải có cảm giác gì đặc biệt không?”
Lô Thuỷ gật đầu “Quả thật là có, anh cũng vậy sao?”
Kình Thương gật đầu, do dự một chút rồi nói “Kỳ thực khi đeo chiếc nhẫn này, anh đã cảm giác được một chút, chỉ là anh không rõ ràng được đây rốt cuộc là loại cảm giác như thế nào…”
Lô Thuỷ gật đầu “Em cũng vậy. Em không rõ lắm, chính là thấy giống như… có thứ gì đó muốn phá ra từ trong cơ thể vậy…”
Hai mắt Kình Thương sáng ngời “Em cũng có cảm giác này?”
Lô Thuỷ gật đầu, đang muốn nói đúng vậy, thì không biết có ai đó hô lên “Tang thi.”
Ngay phía đông bắc, quả thực có một vài tang thi chạy qua bên này.
Nói là chạy, đương nhiên là tốc độ rất nhanh, ít nhất cũng phải cấp hai.
Là tốc độ hệ tang thi cấp hai.
Kình Thương cùng Lô Thuỷ theo bản năng mà liếc nhau một cái, sau đó cầm súng lên ngắm bắn.
Hai súng vang lên, một lần là do Kình Thương bắn, một lần là Lô Thuỷ bắn.
Hai súng này, song song cùng ghim vào giữa trán tang thi.
Hai con tang thi kia ầm ầm ngã xuống, một phong hệ dị năng giả thu lấy hai cái đầu của tang thi.
Phía sau hai con tang thi còn có một số tang thi khác, nhưng Kình Thương cùng Lô Thuỷ cũng không lãng phí đạn, bọn họ tiến lên nghênh tiếp, trực tiếp dùng súng bình thường để đối phó.
Súng bình thường muốn xuyên qua cơ thể tang thi cũng không dễ dàng, nhưng đối với cấp hai trở xuống vẫn là có chút tác dụng.
Hiện tại, Kình Thương và Lô Thuỷ đang thử nghiệm xem liệu bọn họ có thể đối đầu với tang thi cấp hai hay không…
Ngay tại lúc này, Lô Thuỷ bỗng nhiên hét lớn một tiếng, một băng tiễn bắn ra, đâm thủng trán tang thi.
Hai mắt Kình Thương mở to, sau đó, trong ngực lại một lần nữa có thứ gì đó muốn phá ra. Kình Thương đột nhiên cũng đánh ra một chưởng. Một chưởng này, lại có một hoả cầu khá lớn lao ra, trực tiếp thiêu đốt đầu của tang thi.
Hoả diễm hừng hực đốt cháy, không tới hai giây thời gian, đầu tang thi biến thành tro bụi, chỉ để lại tinh hạch.
Cách đó không xa, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đồng thời đứng lên.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, nghĩ tới một khả năng.
Vì vậy, hai người cùng nhau đi về phía Kình Thương và Lô Thuỷ.
Rất nhanh, tang thi đã được giải quyết xong.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đi tới chỗ hai người Kình Thương “Kình Thương, ngươi có dị năng.”
“Đúng vậy.” Kình Thương dừng một chút, mờ mịt nhìn tay mình.
Thẩm Tu Lâm nói “Các ngươi đi theo ta.”
Kình Thuơng cùng Lô Thuỷ vội vàng đi theo…
Đến chỗ Hummer, Đông Phương Hiển bố trí một trận pháp cách âm, sau đó, Thẩm Tu Lâm mới nói “Các ngươi có biết tại sao đột nhiên lại khác thường như thế không?”
Kình Thương không giấu diếm gì, từ lúc nhận rồi đeo nhẫn lên, cảm giác kỳ quái cùng với khi nắm khẩu súng kia trong tay…
Mặc dù có chút cảm giác không thể nói rõ ràng, thế nhưng Kình Thương đã cố gắng biểu đạt ý của chính mình một cách chuẩn xác nhất.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển nhìn nhau, kiểm tra đẳng cấp dị năng của hai người, phát hiện đã đạt tới cấp hai cao nhất, thậm chí còn sắp đột phá cấp ba.
Sau đó, họ để hai người rời đi.
Hai người kia rời đi, Đông Phương Hiển rút trận pháp về, dùng tinh thần lực nói chuyện với Thẩm Tu Lâm “Là do linh khí?”
“Có lẽ vậy.” Thẩm Tu Lâm suy nghĩ “Ngươi còn nhớ việc của Ngô Khánh Liễm không?”
“Ừm.” Đông Phương Hiển gật đầu “Hắn vốn dĩ nên biến thành tang thi, nhưng hiện giờ lại là dị năng giả.”
“Ừm. Còn có Bạch Lâm.” Thẩm Tu Lâm nói “Bạch Lâm trước cũng không có dị năng, thế nhưng sau khi ta dùng linh khí bồi dưỡng cho hắn, hắn lại thức tỉnh dị năng, dù chỉ là thuỷ hệ.”
Bởi vì Bạch Lâm thức tỉnh thuỷ hệ dị năng, hơn nữa lực tương tác với thực vật rất cao, trước đó Thẩm Tu Lâm vốn muốn bồi dưỡng đối phương thành lực lượng chiến đấu, nhưng đặc thù dị năng của đối phương lại không phù hợp lắm.
Cuối cùng, đành giao đối phương cho Lâm Thuyết.
Hiện giờ thì Bạch Lâm và Lâm Thuyết cùng nhau phụ trách vấn đề không gian gieo trồng, hai người cũng là đội trưởng của thực vật hệ dị năng giả và thuỷ hệ dị năng giả.
Chỉ là có lẽ do đã bị từ chối, cho nên số lần Bạch Lâm xuất hiện trước mặt Thẩm Tu Lâm cũng không nhiều.
Đông Phương Hiển nghe thấy tên Bạch Lâm thì nhàn nhạt liếc nhìn Thẩm Tu Lâm, vẻ mặt Thẩm Tu Lâm hết sức tự nhiên, khiến cho người khác không nhìn ra được một điểm lưu tâm nào.
Trên thực tế, Thẩm Tu Lâm thực sự là không quá lưu tâm đến Bạch Lâm. Nếu không phải đời trước Bạch Lâm vì hắn mà chết, thì trong lòng hắn càng không có vị trí của đối phương.
Hiện giờ, cũng chỉ vì Bạch Lâm có lòng bảo hộ hắn, nên hắn đối tốt với đối phương, xem như báo ân mà thôi.
Biết ơn và tình yêu, xưa nay đều là hai loại tình cảm khác nhau, không thể trộn lẫn vào được.
“Đông Phương, ngươi nói xem, linh khí liệu có thể giúp người bình thường biến thành dị năng giả được hay không?”
Đông Phương Hiển im lặng, rồi nói “Ngươi có thể thử xem sao.”
Thẩm Tu Lâm cười khổ “Ta cảm thấy không có đơn giản như vậy. Nếu thực sự dễ dàng tới vậy thì chẳng lẽ chỉ cần tìm chút linh khí là được hay sao?”
Đông Phương Hiển lạnh nhạt “Ừm” một tiếng, sau đó nói “Chắc phải có nguyên nhân đặc thù.”
“Đúng vậy, nhưng vẫn nên thử một lần cho biết.”
Đông Phương Hiển không phản đối điều này.
Bên kia, Kình Thương cùng Lô Thuỷ cũng đang bị bao vây.
“Kình ca, ngươi sao tự dưng lại có dị năng?”
“Đúng đó, Kình ca, hiện tại không có ai lại có thể đột nhiên có dị năng. Kình ca, ngươi làm thế nào vậy?”
“Đúng, Kình ca, ngươi làm thế nào vậy?”
Kình Thương mặc dù là biệt hiệu, nhưng khi mọi người nghe được biệt hiệu này, lại cho rằng Kình Thương họ Kình, cho nên đều gọi Kình Thương là Kình ca. Đối với việc này, Kình Thương cũng không phản đối, thậm chí còn nghĩ tới từ nay về sau mình cứ gọi là Kình Thương thôi.
Nhưng điều này, cứ chờ đến khi đến được đế đô giao nhiệm vụ rồi lại nói.
Chỉ là, trước đây không có dị năng, bọn họ không thể nào đi tìm Trương Tô Hàng được, thế nhưng hiện tại hai người đều trở thành dị năng giả, như vậy… thứ đồ Trương Tô Hàng đã cầm đi nhất định phải tìm biện pháp lấy trở về.
“Bỗng dưng thấy khác lạ thôi, chúng ta cũng không biết, tự nhiên liền có…”
Kình Thương nói chuyện với đám người, sau đó còn liếc nhìn Lô Thuỷ một cái…. Đam Mỹ Hay
Cuối cùng, Lưu Tương Vân phải đi tới, tạm dừng đám người đang nhao nhao lên.
“Được rồi, mau chuẩn bị xuất phát.”
Mọi người không nói gì nữa, mỗi người tự về tới xe của mình…
Thẩm Tu Lâm cùng Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cÅ©ng cùng nhau lên xe.
Lái xe Äi tiếp Äược khoảng mÆ°á»i phút, tất cả má»i ngÆ°á»i Äá»u xuá»ng xe.
Thảm Tu Lâm xuá»ng xe, sau Äó thu xe và o không gian. Xe của những ngÆ°á»i khác Äá»u do Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n thu và o không gian của y.
Thẩm Tu Lâm không nói rõ mục ÄÃch của chuyến Äi lần nà y, LÆ°u TÆ°Æ¡ng Vân cÅ©ng không há»i rõ, nhÆ°ng sá» lượng Äá»ng váºt biến dá» á» nÆ¡i nà y rất nhiá»u, cho nên, sau khi thu xe và o, LÆ°u TÆ°Æ¡ng Vân láºp tức hạ lá»nh toà n bá» phòng vá» cẩn tháºn.
Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äi á» phÃa cuá»i cùng, Thuá»· Bạch Sắc cùng Tiá»u Tùng thì bá» hắn ném tá»i bên cạnh Nam Cung Tiếu, Äi theo mấy ngÆ°á»i dẫn Äầu Äá»i ngÅ©.
Có Thuá»· Bạch Sắc dẫn ÄÆ°á»ng, bá»n há» trá»±c tiếp Äi tá»i chá» nÄng lượng thá» do con rắn lá»n bảo vá». Lần nà y, Thuá»· Bạch Sắc hoà n toà n có thá» cảm nháºn rõ rà ng Äược nÆ¡i có cất chứa nÄng lượng thá».
Nam Cung Tiếu cÅ©ng nháºn ra, sau Äó chÄm chÄm liếc nhìn Tiá»u Tùng.
Tiá»u Tùng tá»±a há» không há» thÃch Nam Cung Tiếu, hoặc là nói, nó có chút sợ thiếu niên nà y, ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không biá»u hiá»n ra rõ rà ng nhÆ° khi nó sợ Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n, thế nên nó mang theo Thuá»· Bạch Sắc nháºp há»i vá»i mấy ngÆ°á»i Khâu DÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng.
Vá» phần tại sao nó lại chạy tá»i chá» Khâu DÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng, thì chá» có thá» nói, vì nó thấy Khâu DÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng⦠dá» bá» bắt nạt nhất.
HÆ¡n nữa, Khâu DÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng rất thÃch Äá»ng váºt có lông, Äặc biá»t là bá» dáng thoạt nhìn rất Äáng yêu của mấy con sóc nhá».
âTiá»u Tùng, ngÆ°Æ¡i tá»i rá»i.â Khâu DÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng không phải là tinh thần há» dá» nÄng giả, dá» nÄng của Khâu DÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng là phong há», ÄÆ°Æ¡ng nhiên không thá» nói chuyá»n vá»i Tiá»u Tùng.
NhÆ°ng vấn Äá» nà y hoà n toà n không ảnh hÆ°á»ng tá»i viá»c Khâu DÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng cá»±c kỳ yêu thÃch Tiá»u Tùng.
Tiá»u Tùng vừa nhà o tá»i, Khâu DÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng Äã ôm nó lên, cho nó Äứng trên vai mình.
Tiá»u Tùng ÄÆ°Æ¡ng nhiên là rất vui vẻ, vững và ng Äứng trên vai của Khâu DÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng.
Nam Cung Tiếu tức giáºn, trừng mắt nhìn sóc con, Tiá»u Tùng cúi Äầu, không thèm nhìn tá»i phÃa Nam Cung Tiếu.
Nam Cung Tiếu tức Äiên rá»i.
Vì sao tá»i mấy con Äá»ng váºt bé tà tẹo cÅ©ng không thÃch mình?
Thá»±c sá»± là há» xuá»ng Äá»ng bằng bá» chó khinh.
Lúc nà y, Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äi á» cuá»i cùng Äá»ng thá»i cảm giác Äược gì Äó.
Thẩm Tu Lâm nheo mắt lại âÄến rá»i.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n gáºt Äầu âỪm⦠NgÆ°Æ¡i có muá»n nhắc nhá» bá»n há» má»t chút không?â
Thẩm Tu Lâm lắc Äầu âKhông cần, bá»n há» vẫn cần dá»±a và o chÃnh mình.â
âBản thá» sinh váºt Äá»u rất mạnh.â Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nói.
Thẩm Tu Lâm khẽ cÆ°á»i âTa biết, chÃnh là bá»i vì rất mạnh, thế nên chúng ta má»i có thá» giúp má»t lần, mà không phải giúp vô sá» lần. Không ai biết những Äá»ng váºt nà y Äến má»t lúc nà o Äó lại Äá»t nhiên ná»i Äiên, chạy Äến phá cÄn cứ. Nếu nhÆ° khi Äó chúng ta không có mặt, ai có thá» giúp bá»n há»?â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nghe váºy không nói thêm gì nữa.
Thẩm Tu Lâm nắm tay Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n, cÅ©ng im lặng theo.
Lúc nà y, sóc con Äứng trên vai Khâu DÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng rá»t cuá»c cÅ©ng cảm nháºn Äược gì Äó, nó cà o cà o móng vuá»t và o ngÆ°á»i Khâu DÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng.
Tiá»u Tùng lúc nà y dùng lá»±c khá mạnh, cho nên Khâu DÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng vừa tá»i cấp ba không bao lâu cÅ©ng bá» cà o Äau tá»i mức kêu lên thà nh tiếng.
âOa, Äau, Äau. Tiá»u Tùng, ngÆ°Æ¡i là m gì thế.â
Cả Äám ngÆ°á»i Äá»u liếc nhìn vá» phÃa Khâu DÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng.
Cảm thấy chÃnh mình Äang náo loạn tháºt là xấu há», Khâu DÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng nhất thá»i ngượng ngùng, nhÆ°ng cÅ©ng không duy trì Äược bao lâu.
Bá»i vì ngay lúc Äó, má»t tiếng âtê têâ vang lên, má»t con rắn khá»ng lá» xuất hiá»n trÆ°á»c mắt má»i ngÆ°á»iâ¦
Lúc nà y, sắc mặt của tất cả Äám ngÆ°á»i Äá»u cùng nhau thay Äá»i.
Khâu DÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng cà ng là kinh ngạc tá»i mức trợn to hai mắt, trông vô cùng hoảng loạn. Trá»i Æ¡i, mình có thá» nói, từ bé tá»i lá»n, mình sợ rắn nhất hay không?
âRắn⦠Rắnâ¦â Khâu DÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng run cầm cáºp lên tiếng, sau Äó Äá»t nhiên nhà o tá»i nhảy lên ôm cứng lấy ngÆ°á»i LÆ°u TÆ°Æ¡ng Vân gần nhất.
LÆ°u TÆ°Æ¡ng Vân ââ¦â
âNgÆ°Æ¡i không thấy mình là m hÆ¡i quá rá»i hay sao?â LÆ°u TÆ°Æ¡ng Vân bất Äắc dÄ© nói.
âKhông là m quá tà nà o Äâu, không Äâu, rắn Äó nha, ta sợ rắn nhất Äó.â
Khoé miá»ng LÆ°u TÆ°Æ¡ng Vân giáºt giáºt âNgÆ°Æ¡i xuá»ng mau, cứ nhÆ° váºy ta cÅ©ng không có cách nà o ra tay.â
âKhông xuá»ng, không xuá»ng. Ta cứ không xuá»ng Äấy.â Khâu DÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng vá»i và ng nói.
LÆ°u TÆ°Æ¡ng Vân ââ¦â
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất