Thập Niên 70: Cuộc Sống Của Nữ Quân Y
Chương 1:
Phòng khám binh đoàn.
Ôn Túc Túc nằm trên giường bệnh, thực ra cô đã tỉnh rồi, có điều cô vẫn nhắm chặt hai mắt, cô đang sắp xếp lượng thông tin khổng lồ trong đầu.
Cô bị em họ hoa sen trắng giật dây nhảy xuống sông, trong khoảnh khắc đó cô đã thức tỉnh. Thực ra cô không phải người của niên đại này. Ký ức hai đời hợp lại thành một, khiến cô sáng tỏ rất nhiều chuyện. Cô vốn là sinh viên y ở thế kỷ 21, gia đình hạnh phúc mỹ mãn, cơm áo không lo, được cưng chiều từ nhỏ đến lớn.
Sau này, cô xuyên vào tiểu thuyết của em họ hoa sen trắng ghen ghét cô [Thập Niên 70: Cưng Chiều Vợ]. Trong tiểu thuyết, mặc dù gia đình hạnh phúc mỹ mãn như cũ, cô vẫn được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, nhưng lại bị giảm trí thông minh, trở thành “nữ phụ ác độc”.
Những năm tháng trước đó cô luôn bị cốt truyện ảnh hưởng, cho nên làm rất nhiều việc ngu ngốc.
Ví dụ như, cô có thể làm việc ở bệnh viện trong thành phố, nhưng mà em họ hoa sen trắng kia lại nói rằng, vị hôn phu của cô ở trong binh đoàn, cho nên đã giật dây cô vào binh đoàn ở biên giới. Còn hoa sen trắng kia, gia đình vốn dĩ không có điều kiện, nhưng lấy lý do đi cùng để chăm sóc cô, đã thành công khiến bố cô dùng mối quan hệ của mình, khiến cô ta trở thành thanh niên trí thức, thành công vào binh đoàn cùng cô.
Thanh niên trí thức đột nhiên chen ngang đến binh đoàn, đãi ngộ kém xa so với những người khác.
Vì để Hoắc Ôn Nam chú ý, cộng thêm việc cô bị em họ hoa sen trắng kia thiết lập trở thành nhân vật ngu ngốc, dẫn đến việc những chuyện cô làm khiến Hoắc Ôn Nam phản cảm.
Ví dụ như lần này, hoa sen trắng giật dây nói cô nhảy xuống sông để khiến Hoắc Ôn Nam chú ý, vậy mà cô lại nghe lời nhảy xuống sông thật…
Nước sông chảy xiết, lúc đó trên bờ không một bóng người, cũng may, khi vừa nhảy vào sông thì cô chợt thức tỉnh, nếu không thì đã mất mạng rồi, còn muốn gây sự chú ý gì nữa chứ!
Ôn Túc Túc vừa thức tỉnh, cảm thấy vừa thẹn vừa giận.
Xấu hổ là do từ nhỏ đến lớn cô luôn được nuông chiều, xưa nay chỉ có cô bắt bẻ người ta, bây giờ lại trở thành kẻ ngu ngốc, vì một tên vị hôn phu chẳng hề thích mình mà lại làm nhiều việc đáng khinh đến vậy.
Tức giận là do, em họ hoa sen trắng xem cô như con khỉ mà đùa giỡn trong lòng bàn tay, lúc này lại dám xuất hiện trước mặt cô, hư tình giả ý khóc lóc.
Đúng vậy, trong phòng bệnh, ngoại trừ cô ra thì còn có một nam một nữ nữa. Nam là anh họ của cô Ôn Dược Tiến, còn nữ là em họ hoa sen trắng của cô Lâm Tĩnh Dược.
Lâm Tĩnh Hảo nhìn chằm chằm Ôn Túc Túc trên giường, giật ống tay áo của Ôn Dược Tiến, tủi thân khóc lóc nói: “Anh Dược Tiến, phải làm sao bây giờ, nếu chị Túc Túc xảy ra chuyện gì, đoán chừng dì sẽ mắng chết em, huhuhu…”
Ôn Dược Tiến nhìn Lâm Tĩnh Hảo khóc lóc, trông vô cùng đáng thương, thế là an ủi: “Tĩnh Hão, em đừng nghĩ nhiều như vậy, mọi chuyện do nó tự quyết định, không liên quan đến em. Nếu như bác cả hay mợ cả hỏi đến chuyện này, anh sẽ nói chuyện thay em.”
Mắt Lâm Tĩnh Hảo ẩn ý gợi tình nhìn Ôn Dược Tiến, sau đó lại cúi đầu xuống: “Nhưng… Nhưng mà em không ngăn cản chị Túc Túc, do em không tốt… Nếu chị Túc Túc không tỉnh lại, vậy em…”
Cô ta vẫn chưa nói xong, thì thấy Ôn Túc Túc mở mắt ra, sắc mặt cô trắng bệch trông rất đáng sợ.
“Chị Túc Túc, chị… Chị tỉnh rồi à?” Lâm Tĩnh Hảo ngừng khóc, kinh ngạc hỏi. Ôn Túc Túc tỉnh lại khiến cô ta khá bất ngờ, nước chảy xiết như vậy, tự mình leo lên bờ còn chưa tính, vậy mà bây giờ đã tỉnh lại…
Ôn Túc Túc nhìn mặt Lâm Tĩnh Hảo, cô nhìn gương mặt nhỏ nhắn của hoa sen trắng kia, mắt ửng đỏ, hốc mắt ngấn lệ.
Nhìn khuôn mặt này khiến cô vô cùng khó chịu, thậm chí thấy ghê tởm.
Ôn Túc Túc nằm trên giường bệnh, thực ra cô đã tỉnh rồi, có điều cô vẫn nhắm chặt hai mắt, cô đang sắp xếp lượng thông tin khổng lồ trong đầu.
Cô bị em họ hoa sen trắng giật dây nhảy xuống sông, trong khoảnh khắc đó cô đã thức tỉnh. Thực ra cô không phải người của niên đại này. Ký ức hai đời hợp lại thành một, khiến cô sáng tỏ rất nhiều chuyện. Cô vốn là sinh viên y ở thế kỷ 21, gia đình hạnh phúc mỹ mãn, cơm áo không lo, được cưng chiều từ nhỏ đến lớn.
Sau này, cô xuyên vào tiểu thuyết của em họ hoa sen trắng ghen ghét cô [Thập Niên 70: Cưng Chiều Vợ]. Trong tiểu thuyết, mặc dù gia đình hạnh phúc mỹ mãn như cũ, cô vẫn được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, nhưng lại bị giảm trí thông minh, trở thành “nữ phụ ác độc”.
Những năm tháng trước đó cô luôn bị cốt truyện ảnh hưởng, cho nên làm rất nhiều việc ngu ngốc.
Ví dụ như, cô có thể làm việc ở bệnh viện trong thành phố, nhưng mà em họ hoa sen trắng kia lại nói rằng, vị hôn phu của cô ở trong binh đoàn, cho nên đã giật dây cô vào binh đoàn ở biên giới. Còn hoa sen trắng kia, gia đình vốn dĩ không có điều kiện, nhưng lấy lý do đi cùng để chăm sóc cô, đã thành công khiến bố cô dùng mối quan hệ của mình, khiến cô ta trở thành thanh niên trí thức, thành công vào binh đoàn cùng cô.
Thanh niên trí thức đột nhiên chen ngang đến binh đoàn, đãi ngộ kém xa so với những người khác.
Vì để Hoắc Ôn Nam chú ý, cộng thêm việc cô bị em họ hoa sen trắng kia thiết lập trở thành nhân vật ngu ngốc, dẫn đến việc những chuyện cô làm khiến Hoắc Ôn Nam phản cảm.
Ví dụ như lần này, hoa sen trắng giật dây nói cô nhảy xuống sông để khiến Hoắc Ôn Nam chú ý, vậy mà cô lại nghe lời nhảy xuống sông thật…
Nước sông chảy xiết, lúc đó trên bờ không một bóng người, cũng may, khi vừa nhảy vào sông thì cô chợt thức tỉnh, nếu không thì đã mất mạng rồi, còn muốn gây sự chú ý gì nữa chứ!
Ôn Túc Túc vừa thức tỉnh, cảm thấy vừa thẹn vừa giận.
Xấu hổ là do từ nhỏ đến lớn cô luôn được nuông chiều, xưa nay chỉ có cô bắt bẻ người ta, bây giờ lại trở thành kẻ ngu ngốc, vì một tên vị hôn phu chẳng hề thích mình mà lại làm nhiều việc đáng khinh đến vậy.
Tức giận là do, em họ hoa sen trắng xem cô như con khỉ mà đùa giỡn trong lòng bàn tay, lúc này lại dám xuất hiện trước mặt cô, hư tình giả ý khóc lóc.
Đúng vậy, trong phòng bệnh, ngoại trừ cô ra thì còn có một nam một nữ nữa. Nam là anh họ của cô Ôn Dược Tiến, còn nữ là em họ hoa sen trắng của cô Lâm Tĩnh Dược.
Lâm Tĩnh Hảo nhìn chằm chằm Ôn Túc Túc trên giường, giật ống tay áo của Ôn Dược Tiến, tủi thân khóc lóc nói: “Anh Dược Tiến, phải làm sao bây giờ, nếu chị Túc Túc xảy ra chuyện gì, đoán chừng dì sẽ mắng chết em, huhuhu…”
Ôn Dược Tiến nhìn Lâm Tĩnh Hảo khóc lóc, trông vô cùng đáng thương, thế là an ủi: “Tĩnh Hão, em đừng nghĩ nhiều như vậy, mọi chuyện do nó tự quyết định, không liên quan đến em. Nếu như bác cả hay mợ cả hỏi đến chuyện này, anh sẽ nói chuyện thay em.”
Mắt Lâm Tĩnh Hảo ẩn ý gợi tình nhìn Ôn Dược Tiến, sau đó lại cúi đầu xuống: “Nhưng… Nhưng mà em không ngăn cản chị Túc Túc, do em không tốt… Nếu chị Túc Túc không tỉnh lại, vậy em…”
Cô ta vẫn chưa nói xong, thì thấy Ôn Túc Túc mở mắt ra, sắc mặt cô trắng bệch trông rất đáng sợ.
“Chị Túc Túc, chị… Chị tỉnh rồi à?” Lâm Tĩnh Hảo ngừng khóc, kinh ngạc hỏi. Ôn Túc Túc tỉnh lại khiến cô ta khá bất ngờ, nước chảy xiết như vậy, tự mình leo lên bờ còn chưa tính, vậy mà bây giờ đã tỉnh lại…
Ôn Túc Túc nhìn mặt Lâm Tĩnh Hảo, cô nhìn gương mặt nhỏ nhắn của hoa sen trắng kia, mắt ửng đỏ, hốc mắt ngấn lệ.
Nhìn khuôn mặt này khiến cô vô cùng khó chịu, thậm chí thấy ghê tởm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất