Thập Niên 70: Cuộc Sống Của Nữ Quân Y
Chương 15:
Nói xong, cô ta nhìn Ôn Túc Túc và nói: “Chị Túc Túc, em biết chị muốn tiếp tục ở lại binh đoàn để gặp tham mưu trưởng Hoắc mỗi ngày, nên mới nói với trung đoàn trưởng là chị có thể làm nhân viên y tế. Nhưng chị phải biết rằng, y tá binh đoàn không dễ làm đâu... Chị học y tá là thật, nhưng chị chẳng bao giờ học hành nghiêm túc, thi cử toàn trượt... Làm sao chị có thể đảm nhiệm vai trò y tá này chứ?”
“Chị Túc Túc, em biết chị nghĩ gì, em đứng ra nói những lời này không có ý gì khác, đều là vì muốn tốt cho chị. Chị không muốn rời khỏi binh đoàn, còn rất nhiều cách khác, chúng ta có thể cùng nhau cầu xin trung trung đoàn trưởng Khương, nhưng nếu chị làm hỏng việc này, khiến vết thương của thanh niên trí thức Tạ càng thêm nghiêm trọng, thì đến lúc đó đã muộn rồi…”
Lâm Tĩnh Hảo nói từng chữ chân thành tha thiết, có vẻ như thật sự nghĩ cho Ôn Túc Túc.
Nhưng lời nói của cô ta lại như bom nổ, khiến tất cả mọi người căng thẳng như dây lên cung.
Đặc biệt là trung đoàn trưởng Khương, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, liếc nhìn đại đội trưởng Chu bên cạnh. Nói thật, nếu đại đội trưởng Chu không đứng ra bảo lãnh cho Ôn Túc Túc, ông cũng sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy, đây không phải chuyện đùa!
“Thật vậy không?” Trung đoàn trưởng Khương trầm giọng hỏi.
Một nhân viên y tế khác cũng nói: "Nếu thật sự là như vậy, thì cho dù đã học y tá cũng không được. Chữa bệnh cứu người không phải chuyện đùa, sai sót dù chỉ một chút cũng không thể."
Tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý vào Ôn Túc Túc, muốn xem cô sẽ phản ứng như thế nào.
Là tiếp tục chịu áp lực và cứng miệng, hay là lủi thủi bỏ cuộc?
Khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của Ôn Túc Túc vẫn như thường, trước tiên cô nói với trung đoàn trưởng Khương: "Xin trung đoàn trưởng hãy tin tưởng quyết tâm của tôi, nếu tôi không nắm chắc, tuyệt đối không dám mạnh miệng trước mặt mọi người."
Nói xong lời này, cô lại nhìn Lâm Tĩnh Hảo, nhếch môi cười trào phúng cô ta.
Cô nói: "Lâm Tĩnh Hảo, người đi học là tôi chứ không phải cô, năm đó cô còn chưa học hết cấp hai, làm sao biết được tôi ở trường y thế nào? Cô nói tôi thi lần nào cũng trượt, chẳng qua là khi đến nhà tôi, nghe mẹ tôi nói một lần mà thôi. Bây giờ tôi có thể nói cho cô biết, lần đó tôi thi trượt là vì tôi bị tiêu chảy, trạng thái không tốt."
Cô nói thật, Ôn Túc Túc trước khi bị giáng chức tuy học hành không nghiêm túc, nhưng mỗi khi đến kỳ thi, các bạn học đều rất sẵn lòng cho cô chép bài, cô chép cũng có thể đạt điểm trung bình, thứ hạng trong lớp nằm ở mức trung bình.
Mà mẹ Ôn Túc Túc biết con gái học hành không nghiêm túc, nên thuận miệng nói với em gái vài câu, không ngờ bị Lâm Tĩnh Hảo nghe thấy, lúc này lại lôi ra nói trước mặt nhiều người như vậy.
Sắc mặt Lâm Tĩnh Hảo thay đổi, cô ta không ngờ còn có chuyện này.
Nếu Ôn Túc Túc thật sự như cô ta nói, thì cô ta vì muốn ngăn Ôn Túc Túc phạm sai lầm mới nói như vậy.
Nhưng nếu cô ta nói bậy, thì trong mắt người khác, những lời này lại có ý nghĩa khác.
Nhưng Lâm Tĩnh Hảo nhớ rõ ràng dì của cô ta đã nói, Ôn Túc Túc ở trường căn bản không hề chú tâm học hành, cô ta đến nhà họ Ôn, chưa bao giờ thấy Ôn Túc Túc học bài…
Lâm Tĩnh Hảo cắn môi, cảm thấy Ôn Túc Túc sợ mất mặt, cố ý biện minh cho bản thân: "Nhưng mà..."
"Nếu cô không tin, sau khi về nhà có thể đến nhà tôi xem lại bảng điểm của tôi mấy năm nay." Lần này Ôn Túc Túc không đợi Lâm Tĩnh Hảo nói xong, trực tiếp cắt ngang lời cô ta.
Trần Nguyệt Phân ban đầu nghe lời Lâm Tĩnh Hảo, còn lo lắng thay Ôn Túc Túc, bây giờ tình thế xoay chuyển, cô ấy thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trừng mắt nhìn Lâm Tĩnh Hảo.
“Chị Túc Túc, em biết chị nghĩ gì, em đứng ra nói những lời này không có ý gì khác, đều là vì muốn tốt cho chị. Chị không muốn rời khỏi binh đoàn, còn rất nhiều cách khác, chúng ta có thể cùng nhau cầu xin trung trung đoàn trưởng Khương, nhưng nếu chị làm hỏng việc này, khiến vết thương của thanh niên trí thức Tạ càng thêm nghiêm trọng, thì đến lúc đó đã muộn rồi…”
Lâm Tĩnh Hảo nói từng chữ chân thành tha thiết, có vẻ như thật sự nghĩ cho Ôn Túc Túc.
Nhưng lời nói của cô ta lại như bom nổ, khiến tất cả mọi người căng thẳng như dây lên cung.
Đặc biệt là trung đoàn trưởng Khương, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, liếc nhìn đại đội trưởng Chu bên cạnh. Nói thật, nếu đại đội trưởng Chu không đứng ra bảo lãnh cho Ôn Túc Túc, ông cũng sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy, đây không phải chuyện đùa!
“Thật vậy không?” Trung đoàn trưởng Khương trầm giọng hỏi.
Một nhân viên y tế khác cũng nói: "Nếu thật sự là như vậy, thì cho dù đã học y tá cũng không được. Chữa bệnh cứu người không phải chuyện đùa, sai sót dù chỉ một chút cũng không thể."
Tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý vào Ôn Túc Túc, muốn xem cô sẽ phản ứng như thế nào.
Là tiếp tục chịu áp lực và cứng miệng, hay là lủi thủi bỏ cuộc?
Khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của Ôn Túc Túc vẫn như thường, trước tiên cô nói với trung đoàn trưởng Khương: "Xin trung đoàn trưởng hãy tin tưởng quyết tâm của tôi, nếu tôi không nắm chắc, tuyệt đối không dám mạnh miệng trước mặt mọi người."
Nói xong lời này, cô lại nhìn Lâm Tĩnh Hảo, nhếch môi cười trào phúng cô ta.
Cô nói: "Lâm Tĩnh Hảo, người đi học là tôi chứ không phải cô, năm đó cô còn chưa học hết cấp hai, làm sao biết được tôi ở trường y thế nào? Cô nói tôi thi lần nào cũng trượt, chẳng qua là khi đến nhà tôi, nghe mẹ tôi nói một lần mà thôi. Bây giờ tôi có thể nói cho cô biết, lần đó tôi thi trượt là vì tôi bị tiêu chảy, trạng thái không tốt."
Cô nói thật, Ôn Túc Túc trước khi bị giáng chức tuy học hành không nghiêm túc, nhưng mỗi khi đến kỳ thi, các bạn học đều rất sẵn lòng cho cô chép bài, cô chép cũng có thể đạt điểm trung bình, thứ hạng trong lớp nằm ở mức trung bình.
Mà mẹ Ôn Túc Túc biết con gái học hành không nghiêm túc, nên thuận miệng nói với em gái vài câu, không ngờ bị Lâm Tĩnh Hảo nghe thấy, lúc này lại lôi ra nói trước mặt nhiều người như vậy.
Sắc mặt Lâm Tĩnh Hảo thay đổi, cô ta không ngờ còn có chuyện này.
Nếu Ôn Túc Túc thật sự như cô ta nói, thì cô ta vì muốn ngăn Ôn Túc Túc phạm sai lầm mới nói như vậy.
Nhưng nếu cô ta nói bậy, thì trong mắt người khác, những lời này lại có ý nghĩa khác.
Nhưng Lâm Tĩnh Hảo nhớ rõ ràng dì của cô ta đã nói, Ôn Túc Túc ở trường căn bản không hề chú tâm học hành, cô ta đến nhà họ Ôn, chưa bao giờ thấy Ôn Túc Túc học bài…
Lâm Tĩnh Hảo cắn môi, cảm thấy Ôn Túc Túc sợ mất mặt, cố ý biện minh cho bản thân: "Nhưng mà..."
"Nếu cô không tin, sau khi về nhà có thể đến nhà tôi xem lại bảng điểm của tôi mấy năm nay." Lần này Ôn Túc Túc không đợi Lâm Tĩnh Hảo nói xong, trực tiếp cắt ngang lời cô ta.
Trần Nguyệt Phân ban đầu nghe lời Lâm Tĩnh Hảo, còn lo lắng thay Ôn Túc Túc, bây giờ tình thế xoay chuyển, cô ấy thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trừng mắt nhìn Lâm Tĩnh Hảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất