Thập Niên 70: Cuộc Sống Của Nữ Quân Y
Chương 48:
Hoắc Ôn Nam đang định đưa áo cho cô, không ngờ lại xảy ra chuyện này, bất ngờ bị ôm chặt.
Hơi thở của anh phảng phất mùi hương ngọt ngào trên người cô, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau. Hoắc Ôn Nam cảm nhận rõ ràng được bầu ngực mềm mại của Ôn Túc Túc đang áp vào ngực anh.
Hơi thở anh như ngừng lại, miệng khô lưỡi đắng, anh không kìm được nuốt nước bọt.
Rất nhiều người thích anh, nhưng đây là lần đầu tiên anh gần gũi với một người phụ nữ đến vậy, gần đến mức anh có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của Ôn Túc Túc bên tai.
Mặc dù trước đây Ôn Túc Túc luôn bám lấy anh, cũng có những hành động khiến anh không vui, ví dụ như lén lút nắm tay anh, nhưng như hôm nay, quả thực là lần đầu tiên.
Hoắc Ôn Nam cứng đờ người, đang định nói Ôn Túc Túc buông ra, nhưng lại nghe thấy tiếng động trên hành lang.
Sau đó, một tia sáng từ chiếc đèn pin khác chiếu tới, rơi trên người Hoắc Ôn Nam và Ôn Túc Túc.
Đặng Tiến Bộ đứng ở cửa, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trợn tròn mắt nhìn.
Anh ta bị Tạ Chí Nghị đánh thức, Tạ Chí Nghị nói vừa rồi hình như là tiếng hét của Ôn Túc Túc, vì chân Tạ Chí Nghị không tiện đi lại, nên tham mưu trưởng của bọn họ đã ra ngoài xem, kết quả đi một lúc rồi vẫn chưa về, Tạ Chí Nghị lo lắng có chuyện gì xảy ra, bèn gọi anh ta đi xem.
Rồi... rồi anh ta nhìn thấy cảnh tượng này.
Tóc và quần áo của Ôn Túc Túc hơi lộn xộn, tay cô ôm chặt lấy cổ Hoắc Ôn Nam, thậm chí còn rơi mất một chiếc giày...
Về phần vị tham mưu trưởng, trên tay vẫn còn cầm áo của Ôn Túc Túc, anh ta nhìn kỹ, còn phát hiện mặt tham mưu trưởng hơi đỏ, không biết là do làm việc quá hăng hái hay là vì điều gì khác...
Tóm lại, bây giờ trong lòng Đặng Tiến Bộ rối như tơ vò, không biết trong tình huống này, rốt cuộc là Ôn Túc Túc đang lợi dụng tham mưu trưởng nhà anh ta, hay là tham mưu trưởng làm điều sau trái, đêm hôm khuya khoắt lại lột quần áo của Ôn Túc Túc...
Hoắc Ôn Nam thấy Đặng Tiến Bộ đứng ở cửa, chỉ thiếu điều viết hai chữ "kinh ngạc" lên mặt, biết anh ta chắc chắn đã hiểu lầm. Anh mím chặt môi, ra lệnh cho Ôn Túc Túc: "Xuống."
Lúc này, trong đầu Ôn Túc Túc toàn là hình ảnh con chuột lông xám vừa nãy trốn dưới gầm giường, cô nào dám xuống? Cô cảm thấy nếu cô vừa xuống đất, con chuột chết tiệt kia nhất định sẽ lao tới cắn chân cô!
Hồi nhỏ cô từng bị chuột cắn chân, đau đến mức khóc thét lên, từ đó về sau để lại bóng ma tâm lý.
"Tôi sợ..." Ôn Túc Túc mặc kệ Hoắc Ôn Nam nghĩ thế nào, nhất quyết không chịu xuống.
Tuy nhiên, những lời này lọt vào tai Đặng Tiến Bộ lại không phải như vậy. Bây giờ anh ta có thể khẳng định, tham mưu trưởng nhà anh ta làm điều sai trái, đã bắt nạt cô gái nhỏ, nếu không thì sao Ôn Túc Túc lại nói "sợ" chứ?
Đặng Tiến Bộ muốn nói lại thôi, thực sự không hiểu nổi tại sao người như tham mưu trưởng lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy. Tham mưu trưởng trước khi đến binh đoàn của bọn họ đã là bộ đội, nghe nói năm nào cũng là chiến sĩ thi đua xuất sắc, mới nhập ngũ vài năm đã lên chức đại đội trưởng, sau đó trực tiếp được điều đến binh đoàn của bọn họ làm tham mưu trưởng.
Trong lòng Đặng Tiến Bộ, tham mưu trưởng luôn là sự tồn tại như thần thánh.
Tham mưu trưởng thông minh, việc gì cũng nghĩ ra trước người khác, người khác không nghĩ ra anh cũng nghĩ ra được. Nghe nói tham mưu trưởng còn được đề cử lên đại học Công Nông Binh Thanh Hoa, là sinh viên đại học.
Nhưng anh ta không thể ngờ được, tham mưu trưởng lại lật thuyền trong mương nhỏ là Ôn Túc Túc. Rõ ràng trước đây Ôn Túc Túc có nhào vào lòng thế nào, tham mưu trưởng cũng không động lòng, bây giờ lại...
Ngay khi đầu óc Đặng Tiến Bộ đang rối như tơ vò, lại nghe thấy Hoắc Ôn Nam nói: "Chuột đã chạy rồi."
Hơi thở của anh phảng phất mùi hương ngọt ngào trên người cô, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau. Hoắc Ôn Nam cảm nhận rõ ràng được bầu ngực mềm mại của Ôn Túc Túc đang áp vào ngực anh.
Hơi thở anh như ngừng lại, miệng khô lưỡi đắng, anh không kìm được nuốt nước bọt.
Rất nhiều người thích anh, nhưng đây là lần đầu tiên anh gần gũi với một người phụ nữ đến vậy, gần đến mức anh có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của Ôn Túc Túc bên tai.
Mặc dù trước đây Ôn Túc Túc luôn bám lấy anh, cũng có những hành động khiến anh không vui, ví dụ như lén lút nắm tay anh, nhưng như hôm nay, quả thực là lần đầu tiên.
Hoắc Ôn Nam cứng đờ người, đang định nói Ôn Túc Túc buông ra, nhưng lại nghe thấy tiếng động trên hành lang.
Sau đó, một tia sáng từ chiếc đèn pin khác chiếu tới, rơi trên người Hoắc Ôn Nam và Ôn Túc Túc.
Đặng Tiến Bộ đứng ở cửa, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trợn tròn mắt nhìn.
Anh ta bị Tạ Chí Nghị đánh thức, Tạ Chí Nghị nói vừa rồi hình như là tiếng hét của Ôn Túc Túc, vì chân Tạ Chí Nghị không tiện đi lại, nên tham mưu trưởng của bọn họ đã ra ngoài xem, kết quả đi một lúc rồi vẫn chưa về, Tạ Chí Nghị lo lắng có chuyện gì xảy ra, bèn gọi anh ta đi xem.
Rồi... rồi anh ta nhìn thấy cảnh tượng này.
Tóc và quần áo của Ôn Túc Túc hơi lộn xộn, tay cô ôm chặt lấy cổ Hoắc Ôn Nam, thậm chí còn rơi mất một chiếc giày...
Về phần vị tham mưu trưởng, trên tay vẫn còn cầm áo của Ôn Túc Túc, anh ta nhìn kỹ, còn phát hiện mặt tham mưu trưởng hơi đỏ, không biết là do làm việc quá hăng hái hay là vì điều gì khác...
Tóm lại, bây giờ trong lòng Đặng Tiến Bộ rối như tơ vò, không biết trong tình huống này, rốt cuộc là Ôn Túc Túc đang lợi dụng tham mưu trưởng nhà anh ta, hay là tham mưu trưởng làm điều sau trái, đêm hôm khuya khoắt lại lột quần áo của Ôn Túc Túc...
Hoắc Ôn Nam thấy Đặng Tiến Bộ đứng ở cửa, chỉ thiếu điều viết hai chữ "kinh ngạc" lên mặt, biết anh ta chắc chắn đã hiểu lầm. Anh mím chặt môi, ra lệnh cho Ôn Túc Túc: "Xuống."
Lúc này, trong đầu Ôn Túc Túc toàn là hình ảnh con chuột lông xám vừa nãy trốn dưới gầm giường, cô nào dám xuống? Cô cảm thấy nếu cô vừa xuống đất, con chuột chết tiệt kia nhất định sẽ lao tới cắn chân cô!
Hồi nhỏ cô từng bị chuột cắn chân, đau đến mức khóc thét lên, từ đó về sau để lại bóng ma tâm lý.
"Tôi sợ..." Ôn Túc Túc mặc kệ Hoắc Ôn Nam nghĩ thế nào, nhất quyết không chịu xuống.
Tuy nhiên, những lời này lọt vào tai Đặng Tiến Bộ lại không phải như vậy. Bây giờ anh ta có thể khẳng định, tham mưu trưởng nhà anh ta làm điều sai trái, đã bắt nạt cô gái nhỏ, nếu không thì sao Ôn Túc Túc lại nói "sợ" chứ?
Đặng Tiến Bộ muốn nói lại thôi, thực sự không hiểu nổi tại sao người như tham mưu trưởng lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy. Tham mưu trưởng trước khi đến binh đoàn của bọn họ đã là bộ đội, nghe nói năm nào cũng là chiến sĩ thi đua xuất sắc, mới nhập ngũ vài năm đã lên chức đại đội trưởng, sau đó trực tiếp được điều đến binh đoàn của bọn họ làm tham mưu trưởng.
Trong lòng Đặng Tiến Bộ, tham mưu trưởng luôn là sự tồn tại như thần thánh.
Tham mưu trưởng thông minh, việc gì cũng nghĩ ra trước người khác, người khác không nghĩ ra anh cũng nghĩ ra được. Nghe nói tham mưu trưởng còn được đề cử lên đại học Công Nông Binh Thanh Hoa, là sinh viên đại học.
Nhưng anh ta không thể ngờ được, tham mưu trưởng lại lật thuyền trong mương nhỏ là Ôn Túc Túc. Rõ ràng trước đây Ôn Túc Túc có nhào vào lòng thế nào, tham mưu trưởng cũng không động lòng, bây giờ lại...
Ngay khi đầu óc Đặng Tiến Bộ đang rối như tơ vò, lại nghe thấy Hoắc Ôn Nam nói: "Chuột đã chạy rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất