Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Dịch)

Chương 13: Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật

Trước Sau
Ban đầu Tuyết Long Nhạn còn giãy dụa dùng chân đạp Hàn Sâm, Nhưng Hàn Sâm hoàn toàn không để ý, hắn liều mạng dùng đầu bò đập lên mặt Tuyết Long Nhạn, không bao lâu sau thân thể Tuyết Long Nhạn đã mềm nhũn, chờ lúc lửa giận trong lòng Hàn Sâm biến mất thì mới phát hiện Tuyết Long Nhạn đã chết từ lâu, đầu lâu bị hắn đập đến nát bé, máu thịt mơ hồ.

Thân thể Huyết Tinh Đồ Lục Giả cộng thêm áo giáp thú hồn cấp thần huyết, khiến cho ngay cả người tu luyện qua Siêu Hạch Cơ Nhân Thuật cũng không thể chịu được lực va chạm mạnh như thế.

Hàn Sâm buông lỏng tay, Tuyết Long Nhạn giống như một bãi bùn nhão té xuống mặt đất, hoàn toàn không còn sinh cơ.

Giải trừ biến thân Huyết Tinh Đồ Lục Giả và áo giáp Hắc Giáp Trùng, Hàn Sâm chỉ cảm thấy đầu mình vô cùng đau, trên người có vài chỗ bị thương rất nặng, dường như xương cốt bên trong cũng bị nứt ra.

Trong lòng Hàn Sâm nghĩ lại mà sợ, hắn mặc áo giáp thần huyết, biến thân thành Huyết Tinh Đồ Lục Giả còn bị thương nặng như vậy, Siêu Hạch Cơ Nhân Thuật của Tuyết Long Nhạn đúng là quá đáng sợ.

Nếu như y cũng có thú hồn, lúc này Hàn Sâm sẽ không thể đứng ở đây được nữa.

Hàn Sâm nhìn thi thể của Tuyết Long Nhạn, do dự một chút liền dùng tay tìm tòi trên người y, sau một lúc hắn tìm được một cái ví tiền.

Nhưng trong ví không có tiền, chỉ có một tấm tinh tạp, hơn nữa cấp bậc tinh tạp rất cao, hạn mức chi tiêu cực lớn.

Ngoài ra cũng chỉ còn một tấm ký ức tinh phiến, Hàn Sâm suy nghĩ một lát liền tiêu hủy ví tiền và tinh tạp, thậm chí thi thể của Tuyết Long Nhạn cũng bị hắn ném vào hồ, chỉ giữ lại tấm ký ức tinh phiến kia.

Mắt thấy vài con Thiết Xỉ Ngạc nổi lên trên mặt nước cắn xé thi thể của Tuyết Long Nhạn, rất nhanh xương cốt đều nằm trong bụng chúng nó, lúc này Hàn Sâm mới quay người rời đi.

Không tiếp tục săn bắn nữa, trên người Hàn Sâm lúc này có quá nhiều vết thương, hắn một đường chịu đựng đau đớn chạy về Cương Giáp Tí Hộ Sở.

Người của Thần Thiên Tử vẫn còn đang chặn cửa truy tìm tung tích của Kim Tệ, giải thưởng cũng càng ngày càng cao, nhưng đáng tiếc trong Cương Giáp Tí Hộ Sở không có ai từng liên hệ với Hàn Sâm, tiền thường nhiều hơn nữa cũng vô dụng.

Trên đường vẫn thỉnh thoảng có người bàn tán chuyện về Tệ ca, Hàn Sâm trở lại gian phòng của mình, nhìn nhìn con Đồng Nha Thú kia, đại bộ phận thân thể đều đã hóa thành màu vàng xanh nhạt, màu sắc vẫn còn nhạt hơn Đồng Nha Thú biến dị chân chính một chút, có lẽ còn cần thêm một ít thời gian nữa mới có thể hoàn thành tiến hóa.

Truyền tống rời khỏi thế giới Tí Hộ Sở, Hàn Sâm tới bệnh viện một chuyến, sau khi kiểm tra phát hiện nhiều chỗ trên người bị gãy xương, bác sĩ tốn rất nhiều thời gian mới xử lý hết vết thương trên người hắn.



Cũng mãy trước đây không lâu Hàn Sâm từ chỗ Tô Tiểu Kiều kiếm được 10 vạn đồng, nếu không bây giờ ngay cả tiền chữa bệnh cũng không có.

Về đến nhà, Hàn Sâm đóng cửa lại, nhét ký ức tinh phiến (Dịch: chip điện tử) vào trong máy trí tuệ nhân tạo, muốn thử xem có thể biết được thân phận của Tuyết Long Nhạn hay không.

Người có năng lực xuyên qua rừng thiêng nước độc đến Cương Giáp Tí Hộ Sở, lại tu luyện Siêu Hạch Cơ Nhân Thuật, chắc chắn không phải hạng người bình thường, nếu không phải thú hồn trên người y lúc vượt núi băng đầm đã bị hủy, hơn nữa còn bị trọng thương, cho dù Hàn Sâm có được hai cái thần huyết thú hồn cũng chưa chắc có thể giết được y.

Máy tính phân tích nội dung bên trong một hồi rồi phát lên màn hình, Hàn Sâm vừa nhìn liền trừng to mắt, mừng rỡ không thôi.

- Siêu Hạch Cơ Nhân Thuật...trong này ghi chép Siêu Hạch Cơ Nhân Thuật...

Hàn Sâm cơ hồ muốn ngửa mặt lên trời cười dài.

Tong tinh phiến bắn ra hình ảnh lập thể giả lập, một cô gái không mảnh vải che thân làm ra các loại động tác kỳ quái, vừa đọc thuộc lòng pháp quyết trúc trắc khó hiểu, mỗi khi làm xong một động tác, cô gái sẽ giải thích thêm một chút.

Mặc dù cô gái kia xinh đẹp tới cực điểm, nhưng mà lúc này lực chú ý của Hàn Sâm lại bị Siêu Hạch Cơ Nhân Thuật hấp dẫn, hoàn toàn không sinh ra tâm tư gì khác.

- Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật, đây không phải là Siêu Hạch Cơ Nhân Thuật mà tên Tuyết Long Nhạn kia sử dụng sao?

Hàn Sâm đã được chứng kiến sự mạnh mẽ lúc Tuyết Long Nhạn khi sử dụng môn Siêu Hạch Cơ Nhân Thuật này, trong lòng càng thêm vui mừng.

Nhốt mình ở trong phòng hai ngày hai đêm, cuối cùng Hàn Sâm đã ghi nhớ hết toàn bộ nội dung bên trong tinh phiến, sau đó không chút nghĩ ngợi tiêu hủy tấm tinh phiến kia, giữ loại vật này ở trên người, tương lai rất có thể sẽ thành một mối họa, sau khi xem Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật xong, Hàn Sâm càng chắc chắn thân phận của Tuyết Long Nhạn tuyệt đối không đơn giản.

Hàn Sâm bắt đầu thử tu luyện Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật, cũng thuận tiện dưỡng thương. Vốn hắn đã nghĩ qua, sau khi có tiền sẽ mua một môn Siêu Hạch Cơ Nhân Thuật, nhưng mà thứ có thể mua được, trên cơ bản đều là hàng vỉa hè, mà môn Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật này vừa nhìn liền biết là thứ cao cấp.

Mặc dù Hàn Sâm biết tu luyện Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật sẽ có nguy cơ bại lộ, tuy nhiên hắn vẫn bất chấp bắt đầu tu luyện, bởi vì nếu bỏ qua môn Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật này, có lẽ hắn sẽ không còn cơ hội tiếp xúc với Siêu Hạch Cơ Nhân Thuật cao cấp như vậy nữa.

Tu luyện hai ba ngày, Hàn Sâm cảm thấy thân thể mình hình như trở nên lạnh hơn, đo nhiệt độ cơ thể một chút, vậy mà nhiệt độ cơ thể mình thấp hơn người bình thường hai độ, tuy nhiên Hàn Sâm cũng không hề cảm thấy không thoải mái, ngược lại còn cảm thấy toàn thân sảng khoái, tinh thần cũng tốt lên rất nhiều, giống như tế bào toàn thân đều tràn đầy sức sống.



Lại tiếp tục tu luyện tiếp, nhiệt độ cơ thể cũng không hạ xuống nữa, chỉ là tinh thần của Hàn Sâm càng ngày càng tốt, ngay cả da trên người cũng mịn màng hơn không ít.

- Hàn Sâm, gần đây làm gì đấy, chúng ta đã lâu không gặp, hay là ra ngoài chơi chút đi.

Trong máy liên lạc bắn ra hình ảnh một thanh niên đẹp trai tóc dài có nụ cười như ánh mặt trời, tuổi tác tương đương với Hàn Sâm.

- Gặp nhau ở đâu đây?

Hàn Sâm thấy thanh niên tóc dài đẹp trai kia, tâm tình tốt lên không ít, đây là bạn thân Trương Đan Phong của hắn, từ nhỏ đã cùng lăn lộn lớn lên, cha của Trương Đan Phong chính là luật sư Trương.

- Cậu xuống trước rồi nói, tôi sắp đến nhà cậu rồi, Hàn Hạo và Tuyết Tịch đều đến.

Trương Đan Phong nói.

- Được.

Hàn Sâm gật đầu, ra cửa quả nhiên thấy một chiếc máy bay tư nhân loại nhỏ vừa ngừng ở bên ngoài, Trương Đan Phong đang ngồi ở trên vị trí lái, ngoắc tay vẫy hắn.

Hàn Sâm lên máy bay, nhìn đằng sau còn có hai người một nam một nữ trẻ tuổi đang ngồi nói chuyện. Cô gái vô cùng xinh đẹp, điềm đạm nho nhã, tên là Tuyết Tịch, người con trai dĩ nhiên chính là Hàn Hạo, kỳ thật là thân thích với Hàn Sâm, đó chính là con trai của bác gái béo kia, luận bối phận còn phải gọi Hàn Sâm là anh họ.

Bởi vì bác gái của Hàn Sâm hung hăng, chồng lại ở rể, cho nên Hàn Hạo vẫn theo họ Hàn của bác gái.

Thêm Trương Đan Phong, bốn người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chỉ có điều về sau cha của Hàn Sâm gặp chuyện không may, hắn chỉ có thể học chương trình giáo dục bắt buộc, ba người bọn Trương Đan Phong đều học ở học viện tư thục.

Hàn Sâm lên tiếng chào Hàn Hạo, Tuyết Tịch rồi leo lên chỗ ngồi bên cạnh Trương Đan Phong, Hàn Hạo chỉ ừ lên một tiếng rồi tiếp tục nói chuyện với Tuyết Tịch, cũng không quan tâm tới Hàn Sâm.

- Tuyết Tịch, đáng tiếc cô không ở Cương Giáp Tí Hộ Sở, nếu như chứng kiến trận đánh kia nhất định sẽ rung động không thôi, Tệ ca vẫy tay một cái, đột nhiên nửa người dưới biến thành ngựa, nửa người trên là người, còn có một cái đầu bò, toàn thân được áo giáp giống như vàng ròng bao phủ, cả đám bọn Thần Thiên Tử chỉ có thể trợn mắt nhìn hắn chạy đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau