Chương 200: Cảm giác kỳ dị
Đông Phương Hiển nôn nóng kéo tay Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm cười khổ “Không sao, vừa nãy suýt chút nữa đã trúng bẫy rồi.”
“Đến cùng là có chuyện gì?”
Thẩm Tu Lâm hít sâu một hơi “Vừa nãy… Giống như vừa trải qua một giấc mộng. Khi đó, có chút không thể tự chủ được…”
Nói xong, Thẩm Tu Lâm đơn giản kể lại giấc mộng của chính mình, rồi thở dài “Không biết lục lạc này rốt cuộc là cái gì, lại lợi hại như vậy.”
Đông Phương Hiển bình tĩnh nhìn lục lạc kia, lúc này, nó đã không có bất kỳ dị thường nào.
“Xem ra tôi nói đúng rồi.” Nghiêm Hạ Khê nói “Một cái lục lạc chỉ có thể dùng một lần. Tôi khi nãy chỉ cầm nó thôi đã lăn ra ngủ. Thứ này rốt cuộc là cái gì, đến cả Thẩm thiếu cũng không thể chống lại.”
Ngô Tranh lườm Nghiêm Hạ Khê, Nghiêm Hạ Khê ấm ức chỉ vào mình “Tôi lại nói sai sao?”
Đồ ngốc này, còn biết nói từ “lại”.
Ngô Tranh không thèm để ý tới đối phương nữa.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng trao đổi với nhau, hai người quyết định tìm một vòng xung quanh đây xem có còn lục lạc kia nữa hay không, họ muốn nhìn xem rốt cuộc lục lạc là thứ gì, sao lại có năng lực mạnh như vậy.
Mấy người Thẩm Tu Lâm đi tìm một vòng, cẩn thận dò xét, thế nhưng không tìm thấy chiếc lục lạc thứ ba.
“Lục lạc này, tại sao lại giấu ở trong tóc của người chết?”
Thẩm Tu Lâm lắc đầu “Không biết.”
Nơi này không có kết quả, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng không ở thêm nữa.
Sau khi bọn họ đi khỏi, hai thi thể bỗng nhiên… biến thành tro bụi.
Ngày hôm sau, thủ lĩnh căn cứ vào lúc sáng sớm đã tìm tới.
Lúc này, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển còn đang tu luyện ở trong phòng.
Ngày hôm qua bởi vì chiếc lục lạc kia, Thẩm Tu Lâm cảm thấy có chút bất ổn, cho nên khi trở về lập tức tu luyện.
Khi vị thủ lĩnh căn cứ tới đây, chỉ có Ngô Tranh ở phía dưới, còn Nghiêm Hạ Khê… Anh ta còn đang ngủ.
Thủ lĩnh nói tới việc hai thi thể kia, nói là ở nơi đó chỉ còn lại một nắm bụi.
Hơn nữa, lớp bụi này rất mỏng, thi thể hoàn toàn đã không cánh mà bay.
Không đúng, so với nói là không cánh mà bay, không bằng nói đã hoá thành tro bụi.
Ngô Tranh hơi kinh ngạc “Ngài chắc chắn chứ?”
“Chẳng lẽ việc này còn có thể không xác định hay sao?” Thủ lĩnh có chút không hiểu “Rõ ràng thi thể vẫn ở yên đó, lại không hoả táng, sao có thể như vậy được?”
Ngô Tranh nghĩ tới đêm qua.
Khi bọn họ rời khỏi, thi thể không phải vẫn còn đó hay sao? Buổi tối hôm qua xảy ra chuyện gì rồi, hay là do bản thân thi thể có vấn đề?
Sẽ không phải là do lục lạc kia bị lấy xuống, nên thi thể mới biến thành tro bụi như vậy chứ?
Nếu đúng là vậy… thì lục lạc kia đến cùng là cái gì?
Ngô Tranh nhíu mày, đang muốn mở lời, bên ngoài lại có hai người vội vã chạy vào, vừa chạy vừa hô “Thủ lĩnh, bên ngoài xảy ra vấn đề rồi.”
Vị thủ lĩnh kinh ngạc, cáo lỗi với Ngô Tranh, rồi vội vàng chạy ra bên ngoài.
Ngô Tranh suy nghĩ một chút, cũng mau chóng đi theo.
Đến bên ngoài, Ngô Tranh đã thấy mọi chuyện rối loạn, ở phía xa còn xảy ra hoả hoạn.
Chỗ đó… Đúng là nơi tối hôm qua bọn họ tới.
Cũng là nơi để hai bộ thi thể.
“Thủ lĩnh, người nhà của hai vị thủ lĩnh đều ở bên trong!”
“Cái gì!” Thủ lĩnh hoảng sợ, mặt cũng đổi sắc, vội vã gào lên “Vậy còn không cứu hoả.”
Người chạy tới thông báo cũng sắp khóc tới nơi “Thuỷ hệ dị năng giả và băng hệ dị năng giả đều tới đây, thế nhưng lửa này rất kỳ quái, không thể dập tắt được. Hơn nữa còn giống như dầu hoả, càng đổ nước càng cháy lớn hơn. Vừa nãy chúng tôi cũng thử đi vào trong đó cứu người, nhưng không thể vào được.
Sắc mặt người thủ lĩnh càng xấu hơn, mau chóng xông về phía trước.
Quả nhiên, thuỷ hệ, băng hệ, thổ hệ dị năng giả đều ở đây.
Thế nhưng lại không có cách nào.
Ngô Tranh cũng đến, lông mày của cậu nhăn lại, từ bên trong đám lửa lớn này, cậu ngửi thấy mùi vị của tử khí.
Cậu nghĩ tới đoạn đối thoại lúc trước của Tang Thì và Lâm Tôn.
Nghĩ tới Tiểu Hồng…
Suy nghĩ một chút, Ngô Tranh quyết định dùng tinh thần lực thử xem, cả người cậu bay đến giữa không trung, hô xuống phía dưới “Vận chuyển dị năng của mọi người tới cơ thể tôi, tôi tới dập lửa.”
Lời này, là Ngô Tranh nói với mấy người thuỷ hệ dị năng giả.
“Làm theo cậu ấy nói! Mau!”
Sau đó, mọi người vội vàng nghe theo.
Ngô Tranh dùng phương thức chuyển hoá, lấy tinh thần lực dập lửa…
Thực sự có tác dụng.
Mọi người đều mừng.
“Tăng nhanh tốc độ!” Ngô Tranh hét lớn một tiếng.
Lập tức, tất cả thuỷ hệ dị năng giả khẩn trương tăng nhanh vận chuyển dị năng…
Như vậy, mất mười phút sau, trận hoả hoạn quỷ dị này mới bị dập tắt.
Chỉ là, phòng ở mặc dù không sụp xuống, nhưng người ở bên trong phỏng chừng cũng…
Lửa vừa tắt, mọi người mau chóng vọt vào trong.
Ở bên trong nằm tám bộ thi thể.
Người nhà của hai vị thủ lĩnh đều tới đây thu thập tro cốt.
Không nghĩ tới lại gặp phải trận hoả hoạn kỳ dị như vậy… Bọn họ hoàn toàn không thể chạy khỏi…
Hơn nữa, người ở bên ngoài cũng không có cách nào đi vào trong cứu bọn họ… Bạn đang
Ngô Tranh nhìn những thi thỠnà y, im lặng.
Chá» là , nghÄ© tá»i mấy cái lục lạc tá»i hôm qua, khi có ngÆ°á»i kÃch Äá»ng Äi tá»i chá» những thi thá» kia, Ngô Tranh ngÄn Äá»i phÆ°Æ¡ng lại.
âLá»a nà y rất quá»· dá», giá»ng há»t nhÆ° hai thi thá» ngà y hôm qua, rất tà ác, không biết những thi thá» bá» thiêu chết nà y nhÆ° thế nà o, má»i ngÆ°á»i Äừng chạm và o.â
Má»i ngÆ°á»i nghe váºy, không khá»i hai mặt nhìn nhau.
Thủ lÄ©nh cÄn cứ nói âMá»i ngÆ°á»i Äi ra ngoà i trÆ°á»c, nÆ¡i nà y giao lại cho vá» tiên sinh nà y.â
Tất cả má»i ngÆ°á»i nghe theo, hÆ¡n nữa, há» cÅ©ng thá»±c sá»± sợ những thi thá» quái lạ nà y, tráºn hoả hoạn không thá» dáºp tắt khi nãy thá»±c sá»± Äã doạ bá»n há».
âThủ lÄ©nh, ngà i cÅ©ng Äi trÆ°á»c Äi. Mặt khác, có thá» nhá» ngà i Äi má»t chuyến, tìm Lâm Tôn và Tang Thì tá»i Äây sao? Bá»n há» Äi cùng tôi tá»i.â
âÄược, tôi biết rá»i, tôi Äi tìm há».â Thủ lÄ©nh cÅ©ng thấy nÆ¡i nà y rất quá»· dá», vá»i và ng Äi khá»i.
Sau khi má»i ngÆ°á»i rá»i khá»i, Ngô Tranh cÅ©ng không dám trá»±c tiếp Äá»ng và o những thi thá» nà y. Ngô Tranh sợ chá» có má»t mình mình, nếu lỡ chạm phải mấy cái lục lạc kia, không có những ngÆ°á»i khác á» Äây, sẽ là phiá»n toái lá»n.
Qua gần mÆ°á»i phút, Lâm Tôn và Tang Thì tá»i, Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n bây giá» vẫn còn Äang á» trong phòng, chÆ°a Äi ra.
Ngô Tranh ká» lại chuyá»n tá»i qua, Lâm Tôn rất kinh ngạc.
âCái gì? Äến cả Thẩm Tu Lâm cÅ©ng trúng bẫy?â
âỪm.â Ngô Tranh gáºt Äầu âTôi muá»n tìm xem trên Äầu bá»n há» có lục lạc hay không?â
Sau Äó, Ngô Tranh bắt Äầu tìm kiếm. Chá» là , khiến Ngô Tranh phải thất vá»ng rá»i, mấy thi thá» nà y, trên Äầu không có lục lạc.
NhÆ°ng nếu không có, thì vì sao tráºn hoả hoạn khi nãy lại không thá» dáºp tắt?
Lâm Tôn nhìn Tang Thì âAnh thấy những thi thá» nà y có cảm giác gì Äặc biá»t không?â
Tang Thì suy nghÄ©, nói âTá» khà rất Äáºm.â
Tá» khà sao, cách nói nà y⦠Äúng là khá giá»ng Tiá»u Há»ng.
Thế nhÆ°ng, tá»i hôm qua khi Nghiêm Hạ Khê trúng chiêu, Tiá»u Há»ng cÅ©ng không tránh khá»iâ¦
âLoại tá» khà nà y, anh cảm thấy bình thÆ°á»ng sao?â Lâm Tôn há»i.
Tang Thì lắc Äầu âKhông bình thÆ°á»ng.â
âNếu nhÆ° không bình thÆ°á»ng, váºy anh có biết rá»t cuá»c bá»n há» Äã xảy ra chuyá»n gì không? Vì sao lại chết?â
âTrÆ°á»c tráºn hoả hoạn kia, bá»n há» Äã bá» giết chết rá»i.â Tang Thì khẳng Äá»nh.
âLà do ngÆ°á»i hay Äá»ng váºt giết? Hoặc là tang thi?â
âCái nà y thì tôi không thá» xác Äá»nh.â Tang Thì lắc Äầu, rá»i cẩn tháºn kiá»m tra má»t thi thá» á» Äây.
Má»t lát sau, Tang Thì Äứng lên, nói âTôi không thá» chắc chắn Äược, chá» có thá» biết bá»n há» chết trÆ°á»c khi tráºn hoả hoạn kia xảy ra.â
Lâm Tôn và Ngô Tranh nhìn nhau.
Lâm Tôn cÆ°á»i nhÆ° không cÆ°á»i nói âVáºt kia Äúng là rất thông minh. Tá»i hôm qua khi má»i ngÆ°á»i á» Äây, nó không Äến.â
Ngô Tranh hÃp mắt âThế nhÆ°ng tá»i hôm qua tất cả chúng tôi Äá»u trúng chiêu.â
Äúng váºy, Äá»u trúng chiêuâ¦
Lâm Tôn suy nghÄ© má»t chút, nói âPhái ngÆ°á»i á» Äây nhìn những thi thá» nà y, chúng ta Äi vá» trÆ°á»c. Chuyá»n nà y, chá» Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n biết Äược rá»i lại Äến xá» lý.â
âCÅ©ng Äược.â Ngô Tranh gáºt Äầu.
Vì váºy, mấy ngÆ°á»i bá»n há» Äá» lại và i ngÆ°á»i trông coi thi thá», Äá»u là ngÆ°á»i dÆ°á»i tay Nghiêm Hạ Khê tạm thá»i Äiá»u tá»i, những ngÆ°á»i khác quay trá» vá».
Khi Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n ra khá»i phòng, áng chừng Äã tầm mÆ°á»i giá».
Nghe Äược chuyá»n bên ngoà i, Thẩm Tu Lâm nhÃu mà y âNói cách khác, những ngÆ°á»i kia, trÆ°á»c khi hoả hoạn xảy ra thì Äá»u Äã chết rá»i?â
âÄúng váºy.â
Thẩm Tu Lâm nhìn Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n âÄông PhÆ°Æ¡ng, em có cảm thấy⦠có thá» là do chÃnh hai ngÆ°á»i thủ lÄ©nh có vấn Äá». Thế nhÆ°ng những vấn Äá» nà y, cái thứ kia, hoặc là nói, ngÆ°á»i kia không muá»n cho chúng ta biết, thế nên má»i ra tay giết ngÆ°á»i. Còn ngÆ°á»i thân của hai ngÆ°á»i kia, xem nhÆ° là bá» liên luỵ.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n im lặng, rá»i nói âSợ bá» chúng ta phát hiá»n?â
âPhải.â Thẩm Tu Lâm gáºt Äầu âTrÆ°á»c Äó, khi tang thi tấn công và o Äế Äô, anh Äã cảm thấy rất kỳ quái. Äến nÆ¡i nà y, cÅ©ng có má»t loại cảm giác kỳ quái y há»t.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nói âAnh nghi ngá», có ai Äó⦠Äang là m chuyá»n gì Äiên cuá»ng hay sao?â
âRất có thá».â Thẩm Tu Lâm thá» dà i âDù sao thì cảm giác cÅ©ng có chút bất á»n.â
Lâm Tôn và Ngô Tranh nhìn nhau, rá»i Lâm Tôn nói âNhÆ° váºy, kẻ Äó muá»n là m cái gì?â
âKhông biết.â Thẩm Tu Lâm lắc Äầu.
Mấy ngÆ°á»i Äá»u im lặngâ¦
Má»t lát sau, Thẩm Tu Lâm nói âNếu nhÆ° thá»±c sá»± là vấn Äá» nằm á» chÃnh hai ngÆ°á»i thủ lÄ©nh kia⦠Có lẽ, thủ hạ dÆ°á»i tay há» trong cÄn cứ nà y cÅ©ng có vấn Äá». Chúng ta có thá» tìm thá», táºp trung quan sát, có lẽ sẽ tìm Äược Äầu má»i gì Äó.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nghÄ© tá»i bóng Äen bá»n há» Äuá»i theo khi trÆ°á»c, bóng Äen kia lại có thá» biến mất không còn tÄm hÆ¡i.
CÅ©ng không biết vì cái gì, Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cảm thấy bóng Äen kia⦠có má»t chút cảm giác quen thuá»c.
Chá» là , loại cảm giác Äó rất mÆ¡ há», nếu tÃnh Äến chi tiết, chÃnh y cÅ©ng không nói ra lá»i Äược.
Ngô Tranh nói âVáºy hôm nay chúng ta cứ á» bên trong cÄn cứ Äi dạo má»t vòng. Cái cÄn cứ nà y cÅ©ng không rá»ng Äến bao nhiêu, chúng ta có thá» Äi hết Äược.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n lấy lại tinh thần, gáºt Äầu âỪm, cẩn tháºn Äiá»u tra má»t chút.â
Thẩm Tu Lâm cÅ©ng tán thà nh âVáºy Äược, cứ nhÆ° váºy Äi. Chúng ta phân công nhau hà nh Äá»ng, từng ngÆ°á»i phụ trách má»t phÆ°Æ¡ng hÆ°á»ng.â
Sau Äó, Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n phụ trách phÃa tây và phÃa bắc.
Lâm Tôn và Tang Thì phụ trách phÃa Äông.
Ngô Tranh thì lại phụ trách phÃa nam⦠Chá» là , Ngô Tranh vá»n muá»n má»t mình hà nh Äá»ng, nhÆ°ng trên thá»±c tế, tá»i khi cáºu ta lên ÄÆ°á»ng thá»±c hiá»n, Nghiêm Hạ Khê con bạch tuá»c kia láºp tức dÃnh lên tá»iâ¦
Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cùng Äi ra, tá»i nÆ¡i thì tách ra.
âÄông PhÆ°Æ¡ng, em cẩn tháºn má»t chút.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n gáºt Äầu âỪm, tinh thần lá»±c của chúng ta ná»i liá»n, á» khoảng cách không xa lắm Äá»u có thá» nói chuyá»n vá»i Äá»i phÆ°Æ¡ng. Nếu có chuyá»n gì, láºp tức liên lạc.â
Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i âÄược, anh biết rá»i.â
Thẩm Tu Lâm cười khổ “Không sao, vừa nãy suýt chút nữa đã trúng bẫy rồi.”
“Đến cùng là có chuyện gì?”
Thẩm Tu Lâm hít sâu một hơi “Vừa nãy… Giống như vừa trải qua một giấc mộng. Khi đó, có chút không thể tự chủ được…”
Nói xong, Thẩm Tu Lâm đơn giản kể lại giấc mộng của chính mình, rồi thở dài “Không biết lục lạc này rốt cuộc là cái gì, lại lợi hại như vậy.”
Đông Phương Hiển bình tĩnh nhìn lục lạc kia, lúc này, nó đã không có bất kỳ dị thường nào.
“Xem ra tôi nói đúng rồi.” Nghiêm Hạ Khê nói “Một cái lục lạc chỉ có thể dùng một lần. Tôi khi nãy chỉ cầm nó thôi đã lăn ra ngủ. Thứ này rốt cuộc là cái gì, đến cả Thẩm thiếu cũng không thể chống lại.”
Ngô Tranh lườm Nghiêm Hạ Khê, Nghiêm Hạ Khê ấm ức chỉ vào mình “Tôi lại nói sai sao?”
Đồ ngốc này, còn biết nói từ “lại”.
Ngô Tranh không thèm để ý tới đối phương nữa.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng trao đổi với nhau, hai người quyết định tìm một vòng xung quanh đây xem có còn lục lạc kia nữa hay không, họ muốn nhìn xem rốt cuộc lục lạc là thứ gì, sao lại có năng lực mạnh như vậy.
Mấy người Thẩm Tu Lâm đi tìm một vòng, cẩn thận dò xét, thế nhưng không tìm thấy chiếc lục lạc thứ ba.
“Lục lạc này, tại sao lại giấu ở trong tóc của người chết?”
Thẩm Tu Lâm lắc đầu “Không biết.”
Nơi này không có kết quả, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng không ở thêm nữa.
Sau khi bọn họ đi khỏi, hai thi thể bỗng nhiên… biến thành tro bụi.
Ngày hôm sau, thủ lĩnh căn cứ vào lúc sáng sớm đã tìm tới.
Lúc này, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển còn đang tu luyện ở trong phòng.
Ngày hôm qua bởi vì chiếc lục lạc kia, Thẩm Tu Lâm cảm thấy có chút bất ổn, cho nên khi trở về lập tức tu luyện.
Khi vị thủ lĩnh căn cứ tới đây, chỉ có Ngô Tranh ở phía dưới, còn Nghiêm Hạ Khê… Anh ta còn đang ngủ.
Thủ lĩnh nói tới việc hai thi thể kia, nói là ở nơi đó chỉ còn lại một nắm bụi.
Hơn nữa, lớp bụi này rất mỏng, thi thể hoàn toàn đã không cánh mà bay.
Không đúng, so với nói là không cánh mà bay, không bằng nói đã hoá thành tro bụi.
Ngô Tranh hơi kinh ngạc “Ngài chắc chắn chứ?”
“Chẳng lẽ việc này còn có thể không xác định hay sao?” Thủ lĩnh có chút không hiểu “Rõ ràng thi thể vẫn ở yên đó, lại không hoả táng, sao có thể như vậy được?”
Ngô Tranh nghĩ tới đêm qua.
Khi bọn họ rời khỏi, thi thể không phải vẫn còn đó hay sao? Buổi tối hôm qua xảy ra chuyện gì rồi, hay là do bản thân thi thể có vấn đề?
Sẽ không phải là do lục lạc kia bị lấy xuống, nên thi thể mới biến thành tro bụi như vậy chứ?
Nếu đúng là vậy… thì lục lạc kia đến cùng là cái gì?
Ngô Tranh nhíu mày, đang muốn mở lời, bên ngoài lại có hai người vội vã chạy vào, vừa chạy vừa hô “Thủ lĩnh, bên ngoài xảy ra vấn đề rồi.”
Vị thủ lĩnh kinh ngạc, cáo lỗi với Ngô Tranh, rồi vội vàng chạy ra bên ngoài.
Ngô Tranh suy nghĩ một chút, cũng mau chóng đi theo.
Đến bên ngoài, Ngô Tranh đã thấy mọi chuyện rối loạn, ở phía xa còn xảy ra hoả hoạn.
Chỗ đó… Đúng là nơi tối hôm qua bọn họ tới.
Cũng là nơi để hai bộ thi thể.
“Thủ lĩnh, người nhà của hai vị thủ lĩnh đều ở bên trong!”
“Cái gì!” Thủ lĩnh hoảng sợ, mặt cũng đổi sắc, vội vã gào lên “Vậy còn không cứu hoả.”
Người chạy tới thông báo cũng sắp khóc tới nơi “Thuỷ hệ dị năng giả và băng hệ dị năng giả đều tới đây, thế nhưng lửa này rất kỳ quái, không thể dập tắt được. Hơn nữa còn giống như dầu hoả, càng đổ nước càng cháy lớn hơn. Vừa nãy chúng tôi cũng thử đi vào trong đó cứu người, nhưng không thể vào được.
Sắc mặt người thủ lĩnh càng xấu hơn, mau chóng xông về phía trước.
Quả nhiên, thuỷ hệ, băng hệ, thổ hệ dị năng giả đều ở đây.
Thế nhưng lại không có cách nào.
Ngô Tranh cũng đến, lông mày của cậu nhăn lại, từ bên trong đám lửa lớn này, cậu ngửi thấy mùi vị của tử khí.
Cậu nghĩ tới đoạn đối thoại lúc trước của Tang Thì và Lâm Tôn.
Nghĩ tới Tiểu Hồng…
Suy nghĩ một chút, Ngô Tranh quyết định dùng tinh thần lực thử xem, cả người cậu bay đến giữa không trung, hô xuống phía dưới “Vận chuyển dị năng của mọi người tới cơ thể tôi, tôi tới dập lửa.”
Lời này, là Ngô Tranh nói với mấy người thuỷ hệ dị năng giả.
“Làm theo cậu ấy nói! Mau!”
Sau đó, mọi người vội vàng nghe theo.
Ngô Tranh dùng phương thức chuyển hoá, lấy tinh thần lực dập lửa…
Thực sự có tác dụng.
Mọi người đều mừng.
“Tăng nhanh tốc độ!” Ngô Tranh hét lớn một tiếng.
Lập tức, tất cả thuỷ hệ dị năng giả khẩn trương tăng nhanh vận chuyển dị năng…
Như vậy, mất mười phút sau, trận hoả hoạn quỷ dị này mới bị dập tắt.
Chỉ là, phòng ở mặc dù không sụp xuống, nhưng người ở bên trong phỏng chừng cũng…
Lửa vừa tắt, mọi người mau chóng vọt vào trong.
Ở bên trong nằm tám bộ thi thể.
Người nhà của hai vị thủ lĩnh đều tới đây thu thập tro cốt.
Không nghĩ tới lại gặp phải trận hoả hoạn kỳ dị như vậy… Bọn họ hoàn toàn không thể chạy khỏi…
Hơn nữa, người ở bên ngoài cũng không có cách nào đi vào trong cứu bọn họ… Bạn đang
Ngô Tranh nhìn những thi thỠnà y, im lặng.
Chá» là , nghÄ© tá»i mấy cái lục lạc tá»i hôm qua, khi có ngÆ°á»i kÃch Äá»ng Äi tá»i chá» những thi thá» kia, Ngô Tranh ngÄn Äá»i phÆ°Æ¡ng lại.
âLá»a nà y rất quá»· dá», giá»ng há»t nhÆ° hai thi thá» ngà y hôm qua, rất tà ác, không biết những thi thá» bá» thiêu chết nà y nhÆ° thế nà o, má»i ngÆ°á»i Äừng chạm và o.â
Má»i ngÆ°á»i nghe váºy, không khá»i hai mặt nhìn nhau.
Thủ lÄ©nh cÄn cứ nói âMá»i ngÆ°á»i Äi ra ngoà i trÆ°á»c, nÆ¡i nà y giao lại cho vá» tiên sinh nà y.â
Tất cả má»i ngÆ°á»i nghe theo, hÆ¡n nữa, há» cÅ©ng thá»±c sá»± sợ những thi thá» quái lạ nà y, tráºn hoả hoạn không thá» dáºp tắt khi nãy thá»±c sá»± Äã doạ bá»n há».
âThủ lÄ©nh, ngà i cÅ©ng Äi trÆ°á»c Äi. Mặt khác, có thá» nhá» ngà i Äi má»t chuyến, tìm Lâm Tôn và Tang Thì tá»i Äây sao? Bá»n há» Äi cùng tôi tá»i.â
âÄược, tôi biết rá»i, tôi Äi tìm há».â Thủ lÄ©nh cÅ©ng thấy nÆ¡i nà y rất quá»· dá», vá»i và ng Äi khá»i.
Sau khi má»i ngÆ°á»i rá»i khá»i, Ngô Tranh cÅ©ng không dám trá»±c tiếp Äá»ng và o những thi thá» nà y. Ngô Tranh sợ chá» có má»t mình mình, nếu lỡ chạm phải mấy cái lục lạc kia, không có những ngÆ°á»i khác á» Äây, sẽ là phiá»n toái lá»n.
Qua gần mÆ°á»i phút, Lâm Tôn và Tang Thì tá»i, Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n bây giá» vẫn còn Äang á» trong phòng, chÆ°a Äi ra.
Ngô Tranh ká» lại chuyá»n tá»i qua, Lâm Tôn rất kinh ngạc.
âCái gì? Äến cả Thẩm Tu Lâm cÅ©ng trúng bẫy?â
âỪm.â Ngô Tranh gáºt Äầu âTôi muá»n tìm xem trên Äầu bá»n há» có lục lạc hay không?â
Sau Äó, Ngô Tranh bắt Äầu tìm kiếm. Chá» là , khiến Ngô Tranh phải thất vá»ng rá»i, mấy thi thá» nà y, trên Äầu không có lục lạc.
NhÆ°ng nếu không có, thì vì sao tráºn hoả hoạn khi nãy lại không thá» dáºp tắt?
Lâm Tôn nhìn Tang Thì âAnh thấy những thi thá» nà y có cảm giác gì Äặc biá»t không?â
Tang Thì suy nghÄ©, nói âTá» khà rất Äáºm.â
Tá» khà sao, cách nói nà y⦠Äúng là khá giá»ng Tiá»u Há»ng.
Thế nhÆ°ng, tá»i hôm qua khi Nghiêm Hạ Khê trúng chiêu, Tiá»u Há»ng cÅ©ng không tránh khá»iâ¦
âLoại tá» khà nà y, anh cảm thấy bình thÆ°á»ng sao?â Lâm Tôn há»i.
Tang Thì lắc Äầu âKhông bình thÆ°á»ng.â
âNếu nhÆ° không bình thÆ°á»ng, váºy anh có biết rá»t cuá»c bá»n há» Äã xảy ra chuyá»n gì không? Vì sao lại chết?â
âTrÆ°á»c tráºn hoả hoạn kia, bá»n há» Äã bá» giết chết rá»i.â Tang Thì khẳng Äá»nh.
âLà do ngÆ°á»i hay Äá»ng váºt giết? Hoặc là tang thi?â
âCái nà y thì tôi không thá» xác Äá»nh.â Tang Thì lắc Äầu, rá»i cẩn tháºn kiá»m tra má»t thi thá» á» Äây.
Má»t lát sau, Tang Thì Äứng lên, nói âTôi không thá» chắc chắn Äược, chá» có thá» biết bá»n há» chết trÆ°á»c khi tráºn hoả hoạn kia xảy ra.â
Lâm Tôn và Ngô Tranh nhìn nhau.
Lâm Tôn cÆ°á»i nhÆ° không cÆ°á»i nói âVáºt kia Äúng là rất thông minh. Tá»i hôm qua khi má»i ngÆ°á»i á» Äây, nó không Äến.â
Ngô Tranh hÃp mắt âThế nhÆ°ng tá»i hôm qua tất cả chúng tôi Äá»u trúng chiêu.â
Äúng váºy, Äá»u trúng chiêuâ¦
Lâm Tôn suy nghÄ© má»t chút, nói âPhái ngÆ°á»i á» Äây nhìn những thi thá» nà y, chúng ta Äi vá» trÆ°á»c. Chuyá»n nà y, chá» Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n biết Äược rá»i lại Äến xá» lý.â
âCÅ©ng Äược.â Ngô Tranh gáºt Äầu.
Vì váºy, mấy ngÆ°á»i bá»n há» Äá» lại và i ngÆ°á»i trông coi thi thá», Äá»u là ngÆ°á»i dÆ°á»i tay Nghiêm Hạ Khê tạm thá»i Äiá»u tá»i, những ngÆ°á»i khác quay trá» vá».
Khi Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n ra khá»i phòng, áng chừng Äã tầm mÆ°á»i giá».
Nghe Äược chuyá»n bên ngoà i, Thẩm Tu Lâm nhÃu mà y âNói cách khác, những ngÆ°á»i kia, trÆ°á»c khi hoả hoạn xảy ra thì Äá»u Äã chết rá»i?â
âÄúng váºy.â
Thẩm Tu Lâm nhìn Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n âÄông PhÆ°Æ¡ng, em có cảm thấy⦠có thá» là do chÃnh hai ngÆ°á»i thủ lÄ©nh có vấn Äá». Thế nhÆ°ng những vấn Äá» nà y, cái thứ kia, hoặc là nói, ngÆ°á»i kia không muá»n cho chúng ta biết, thế nên má»i ra tay giết ngÆ°á»i. Còn ngÆ°á»i thân của hai ngÆ°á»i kia, xem nhÆ° là bá» liên luỵ.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n im lặng, rá»i nói âSợ bá» chúng ta phát hiá»n?â
âPhải.â Thẩm Tu Lâm gáºt Äầu âTrÆ°á»c Äó, khi tang thi tấn công và o Äế Äô, anh Äã cảm thấy rất kỳ quái. Äến nÆ¡i nà y, cÅ©ng có má»t loại cảm giác kỳ quái y há»t.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nói âAnh nghi ngá», có ai Äó⦠Äang là m chuyá»n gì Äiên cuá»ng hay sao?â
âRất có thá».â Thẩm Tu Lâm thá» dà i âDù sao thì cảm giác cÅ©ng có chút bất á»n.â
Lâm Tôn và Ngô Tranh nhìn nhau, rá»i Lâm Tôn nói âNhÆ° váºy, kẻ Äó muá»n là m cái gì?â
âKhông biết.â Thẩm Tu Lâm lắc Äầu.
Mấy ngÆ°á»i Äá»u im lặngâ¦
Má»t lát sau, Thẩm Tu Lâm nói âNếu nhÆ° thá»±c sá»± là vấn Äá» nằm á» chÃnh hai ngÆ°á»i thủ lÄ©nh kia⦠Có lẽ, thủ hạ dÆ°á»i tay há» trong cÄn cứ nà y cÅ©ng có vấn Äá». Chúng ta có thá» tìm thá», táºp trung quan sát, có lẽ sẽ tìm Äược Äầu má»i gì Äó.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nghÄ© tá»i bóng Äen bá»n há» Äuá»i theo khi trÆ°á»c, bóng Äen kia lại có thá» biến mất không còn tÄm hÆ¡i.
CÅ©ng không biết vì cái gì, Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cảm thấy bóng Äen kia⦠có má»t chút cảm giác quen thuá»c.
Chá» là , loại cảm giác Äó rất mÆ¡ há», nếu tÃnh Äến chi tiết, chÃnh y cÅ©ng không nói ra lá»i Äược.
Ngô Tranh nói âVáºy hôm nay chúng ta cứ á» bên trong cÄn cứ Äi dạo má»t vòng. Cái cÄn cứ nà y cÅ©ng không rá»ng Äến bao nhiêu, chúng ta có thá» Äi hết Äược.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n lấy lại tinh thần, gáºt Äầu âỪm, cẩn tháºn Äiá»u tra má»t chút.â
Thẩm Tu Lâm cÅ©ng tán thà nh âVáºy Äược, cứ nhÆ° váºy Äi. Chúng ta phân công nhau hà nh Äá»ng, từng ngÆ°á»i phụ trách má»t phÆ°Æ¡ng hÆ°á»ng.â
Sau Äó, Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n phụ trách phÃa tây và phÃa bắc.
Lâm Tôn và Tang Thì phụ trách phÃa Äông.
Ngô Tranh thì lại phụ trách phÃa nam⦠Chá» là , Ngô Tranh vá»n muá»n má»t mình hà nh Äá»ng, nhÆ°ng trên thá»±c tế, tá»i khi cáºu ta lên ÄÆ°á»ng thá»±c hiá»n, Nghiêm Hạ Khê con bạch tuá»c kia láºp tức dÃnh lên tá»iâ¦
Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cùng Äi ra, tá»i nÆ¡i thì tách ra.
âÄông PhÆ°Æ¡ng, em cẩn tháºn má»t chút.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n gáºt Äầu âỪm, tinh thần lá»±c của chúng ta ná»i liá»n, á» khoảng cách không xa lắm Äá»u có thá» nói chuyá»n vá»i Äá»i phÆ°Æ¡ng. Nếu có chuyá»n gì, láºp tức liên lạc.â
Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i âÄược, anh biết rá»i.â
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất