Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Dịch)

Chương 55: Mỗi Lần Một Vạn

Trước Sau
Hàn Sâm biết là Phương Cảnh Kỳ đã hiểu lầm ý của hắn, nhưng sau khi hắn nhìn Phương Cảnh Kỳ một lát, chợt cười một cái rồi nói:

- Sàn đấu thì tôi thấy rằng chúng ta không cần đi i, không bằng ở trong nhà chơi chút trò chơi nhỏ đi?

Tuyết Tịch tỏ vẻ tội nghiệp nhìn Hàn Sâm, nhưng mà lần này Hàn Sâm không hề nhìn cô.

Hàn Sâm biết rõ loại người như Phương Cảnh Kỳ, nếu như không đạt được mục đích chắc chắn sẽ không bỏ qua.

- Trò chơi nhỏ gì?

Phương Cảnh Kỳ cau mày nói.

- Đã từng chơi trò đánh tay chưa?

Hàn Sâm cười mà không cười nhìn Phương Cảnh Kỳ nói.

Phương Cảnh Kỳ lập tức nhếch miệng:

- Đương nhiên đã từng chơi qua, hoàn toàn không có gì khó khăn.

Trò đánh tay theo như lời Hàn Sâm, chính là một người giữ tay lơ lửng ở giữa không trung, lòng bàn tay đặt ngang úp xuống dưới, người còn lại thì lòng bàn tay ngửa lên trên, tay hai người áp sát vào nhau, sau đó nghĩ cách phân tán sự chú ý của đối phương, thừa dịp bất ngờ lật qua đánh lên mu bàn tay đối thủ.

Đánh trúng thì cứ tiếp tục đánh, mãi cho đến khi đánh hụt mới thôi, đổi lại bàn tay của đối phương xuống phía dưới.

- Tay áp tay đúng là không có gì khó, chúng ta chơi khó hơn một chút đi, đánh không áp tay thì sao?

Hàn Sâm cười tủm tỉm nhìn Phương Cảnh Kỳ.

- Không thành vấn đề.

Phương Cảnh Kỳ cũng cười.

Trò đánh tay chính là thử thách năng lực phản ứng, Phương Cảnh Kỳ tự nhận có năng lực phản ứng hơn xa Hàn Sâm, đương nhiên không sợ trò chơi đánh tay này.

Hơn nữa chỗ tốt của trò chơi này chính là chỉ cần có thể đánh trúng, liền có thể liên tục đánh tiếp, cũng đúng với ý nghĩ của Phương Cảnh Kỳ, y vốn có chủ tâm muốn dạy dỗ Hàn Sâm, lần này phải đánh cho Hàn Sâm không ngẩng lên được mới thôi.

- Chúng ta định trước quy củ trước, động thủ dứt khoát, chỉ được dùng tay, bất kể anh có lật tay hay không, đều xem như là đánh.

Hàn Sâm nói ra quy củ trước.

- Được, tôi cho anh đánh trước.

Phương Cảnh Kỳ rất tự tin đưa mu bàn tay tới trước mặt Hàn Sâm.

Hàn Sâm vẫn chưa đưa tay đến phía dưới bàn tay anh ta, chỉ là cười tủm tỉm nhìn Phương Cảnh Kỳ:

- Anh Phương, vừa rồi anh nói có một cái thú hồn biến dị?

Phương Cảnh Kỳ cũng không ngốc, mặc dù y không quan tâm tới một cái thú hồn biến dị, nhưng cũng không thể vô cớ để cho Hàn Sâm chiếm lợi, liền mở miệng nói:

- Vừa rồi tôi nói là phải đi tới sàn đấu, vô luận thắng thua đều đưa cho anh một cái thú hồn biến dị, nhưng chỉ chơi đánh tay thôi thì, xem như là tặng thưởng đi, nếu anh có thể đánh trúng tôi, tôi liền tặng cho anh.

- Anh Phương, như vậy khó tránh có chơi nhàm chán, hơn nữa tôi cũng không thích chiếm lợi của người khác.

Hàn Sâm trầm ngâm nói:



- Thú hồn biến dị coi như thôi đi, chúng ta liền cược một phần thưởng, nếu anh đánh trúng tôi, tôi liền trả cho anh 1 vạn tệ, nếu tôi đánh trúng anh, anh cũng phải trả cho tôi 1 vạn tệ, anh cảm thấy thế nào?

Lần trước Hàn Sâm nếm qua thiệt thòi với Tần Huyên, Tần Huyên cho hắn con thú hồn biến dị dạng sủng vật Miêu Quân kia, căn bản không có sức chiến đấu gì, mỗi ngày Hàn Sâm còn phải cho nó ăn thịt, không khác gì nuôi tổ tông.

Cho nên trước khi thấy được thú hồn, Hàn Sâm cảm thấy lấy tiền vẫn tốt hơn.

- Rất công bằng, tôi bắt đầu có chút thích anh rồi, nhưng mà 1 vạn tệ có phải là hơi ít hay không, nếu không thì một lần mười vạn đi?

Phương Cảnh Kỳ nhìn Hàn Sâm.

Hàn Sâm lắc đầu:

- Đều là bạn của Tiểu Tuyết, thua nhiều cũng không hay.

Tuyết Tịch vội vàng nói:

- Đúng vậy, chỉ là một trò chơi, không cần cược nhiều tiền như vậy chứ, một lần 1 vạn tệ đã nhiều lắm rồi.

- Nếu anh đã sợ thua, vậy thì một vạn cũng được.

Phương Cảnh Kỳ nhún vai.

Hàn Sâm không nói gì thêm, chỉ là cười híp mắt nhìn Phương Cảnh Kỳ, bây giờ Phương Cảnh Kỳ trong mắt hắn đã không còn là một người nữa, mà là một cái kho tiền di động, hắn đang lo lắng không biết kiếm tiền như thế nào, vậy mà Phương Cảnh Kỳ lại tự mình dẫn xác tới, nếu như không cầm số tiền này, quả thực là thiên địa bất dung.

Nói đến trò đánh tay, chỉ cần năng lực phản ứng không chênh lệch quá lớn, Hàn Sâm cho rằng không có mấy người có thể vượt được hắn.

Tính bạo phát cùng với nắm chặt thời cơ xuất thủ, hắn tuyệt đối là đỉnh cấp bên trong đỉnh cấp, có thể so sánh với sát thủ tinh anh, trước khi có được viên tinh thạch màu đen kia, hắn chính là dựa vào thứ này để kiếm cơm, loại người thuần túy dựa vào năng lực phản ứng như Phương Cảnh Kỳ, sao có thể là đối thủ của hắn được.

- Tôi cho anh đánh trước.

Phương Cảnh Kỳ một lần nữa đưa bàn tay tới trước mặt Hàn Sâm, anh ta không cho rằng bằng vào năng lực phản ứng của anh ta, Hàn Sâm có thể đánh trúng được.

Ở độ tuổi này của Hàn Sâm, nhiều lắm chỉ mới vào không gian Thần Chi Tí Hộ Sở được một năm, gien tiến hóa vô cùng hạn chế, huống chi Hàn Sâm xuất thân trong loại gia đình này, khả năng đạt được gien cao cấp sẽ thấp hơn.

Phương Cảnh Kỳ thì đã ở không gian Thần Chi Tí Hộ Sở nhiều năm rồi, đã lấy được một lượng lớn gien, tự nhận tố chất thân thể cùng năng lực phản ứng hơn xa Hàn Sâm, đây là tiêu chuẩn bất di bất dịch, cho nên Hàn Sâm không thế nào đánh trúng anh ta được.

- Vậy tôi sẽ không khách khí nữa.

Hàn Sâm đưa bàn tay xuống phía dưới tay Phương Cảnh Kỳ, bảo trì một chút khoảng cách với bàn tay Phương Cảnh Kỳ, sau đó giữ bất động trên không trung, hỏi một tiếng:

- Bắt đầu chưa?

- Đã bắt đầu... BA~...

Phương Cảnh Kỳ vừa mới nói xong ba chữ đã bắt đầu, bàn tay của Hàn Sâm đã lật lên đánh tới, bộp một tiếng đánh lên mu bàn tay của y, mu bàn tay trắng nõn của Phương Cảnh Kỳ lập tức đỏ lên.

- 1 vạn tệ, Tiểu Tuyết, em ghi chép lại giúp anh.

Hàn Sâm nói với Tiểu Tuyết ở bên cạnh.

- Ghi lại.

Phương Cảnh Kỳ cũng cắn răng nói với Tiểu Tuyết, trong lòng y vô cùng không phục, nghĩ rằng Hàn Sâm thừa dịp y đang nói chuyện ra tay, cho nên y mới không kịp phản ứng như vậy.

Tiểu Tuyết vội vàng kết nối với máy ghi chép thông tin, ở phía trên vẽ lên một nét ngang.



- Lại đến.

Phương Cảnh Kỳ lại đưa bàn tay đến trước mặt Hàn Sâm.

- Bắt đầu chưa?

Hàn Sâm đưa bàn tay tới trước hỏi.

Phương Cảnh Kỳ hết sức chăm chú chằm chằm vào bàn tay Hàn Sâm, ánh mắt nhìn lom lom, cũng không ngẩng đầu lên nhìn Hàn Sâm, chỉ là hơi gật đầu.

Đã có bài học lúc trước, lúc này Phương Cảnh Kỳ đã chuẩn bị đầy đủ, thề bất kể như thế nào cũng sẽ không bị Hàn Sâm lừa nữa.

Lần này Hàn Sâm lại không hề vội vã đánh, thậm chí căn bản không có ý tứ muốn đánh, ngược lại còn quay đầu nhìn về phía Tuyết Tịch, cười tủm tỉm nói:

- Tiểu Tuyết, anh kể cho em nghe một câu chuyện thú vị nhé?

- Bây giờ ư?

Tuyết Tịch ngây ra một lúc.

Hàn Sâm hơi gật đầu, liền nói tiếp:

- Có một con chó nhỏ đáng yêu tới sa mạc để du lịch, nó mang đủ nước và thức ăn, nhưng kết quả là chưa tới hai ngày đã chết rồi, em có biết tại sao không?

- Nó gặp phải bão cát à?

Tuyết Tịch nói.

- Không hề, gió êm sóng lặng, thời tiết rất tốt.

Hàn Sâm cười nói.

- Là bởi vì nó bị lạc đường?

Tuyết Tịch lại phán đoán.

- Có nước và thức ăn sung túc, cho dù lạc đường cũng sẽ không chết.

Hàn Sâm nói.

- Em không đoán được nữa, là vì sao vậy?

Kỳ thật là Tuyết Tịch không có tâm tư gì đi đoán vấn đề của Hàn Sâm, tâm tư của cô đều ở trên tay Hàn Sâm và Phương Cảnh Kỳ.

- Bởi vì con chó nhỏ đáng yêu kia không tìm thấy cột điện, cho nên nín nhịn tới chết.

Hàn Sâm cười nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Tịch ửng đỏ:

- Sâm ca, anh thật đáng ghét.

- Thấp kém... BA~...

Mặt Phương Cảnh Kỳ lạnh lùng nói một câu, đột nhiên chỉ cảm thấy mu bàn tay tê rần, âm thanh đánh tay trong trẻo đã truyền vào trong tai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau