Chương 210: Ba chắc chắn sao?
“Không phải còn có thứ kia hay sao?”
Cừu Khôi ngạc nhiên, cau mày “Nhưng mà… Thứ kia… Nếu như…”
“Không có nếu như.” Chung Tự Tỉnh lạnh lùng nói “Nếu bọn họ đang tìm Ngũ Sắc, vậy đưa cho bọn họ là được!”
Cừu Khôi không tán thành cho lắm, nhíu mày “Ngươi xác định? Thứ kia đến chính ngươi cũng không nắm giữ được hoàn toàn, lỡ như…”
“Haha, không có lỡ như.” Chung Tự Tỉnh lạnh băng nói “Nếu như bọn họ có thể khiến thứ đó khôi phục, thì ta sẽ giết nó.”
Cừu Khôi vẫn cau mày “Ngươi chắc chắn? Đến lúc đó ngươi không giết được nó thì làm sao bây giờ? Thả hổ về rừng sao?”
“Không biết.” Chung Tự Tỉnh nói “Nếu ta dám thả nó ra ngoài, ắt phải có biện pháp giết nó. Ngươi yên tâm, ta đã động tay động chân trên người nó rồi.”
Cừu Khôi ngẩn ra, sâu sắc liếc nhiền Chung Tự Tỉnh, rồi gật đầu “Được, vậy ta yên tâm rồi.”
Cuộc đối thoại này Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đương nhiên là không biết…
Quãng đường tiếp theo, đoàn người của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng không gặp phải phiền phức nào khác nữa.
Vì vậy, bọn họ bình yên đến được thành phố M.
Sau khi đến thành phố M, mấy người Thẩm Tu Lâm không ở đây lâu, cứ giao nơi này cho mấy người ở Đế đô là được rồi.
Thẩm Tu Lâm đi thẳng về Thẩm gia căn cứ.
Có một thời gian không trở về, căn cứ lúc này đã hoàn toàn thay đổi.
Thứ đầu tiên nhìn thấy chính là một kênh mương rất dài.
Không phải, so với kênh mương, không bằng nói là… địa đạo?
Thẩm Tu Lâm nhíu mày, không hiểu ở bên ngoài căn cứ lại đào kênh mương này để làm gì.
Hơn nữa còn dài như vậy nữa.
“Nếu làm như vậy, khi có tang thi tấn công, ít nhất tang thi có cấp bậc không quá cao thì đều có thể giải quyết ở trong đó.” Lâm Tôn bỗng nhiên nói.
Thẩm Tu Lâm nghe vậy, xoa cằm “Anh nói… cũng đúng.”
“Vị chuyên gia thiết kế cơ quan kia đã tới căn cứ đúng không?” Lâm Tôn lại nói “Nếu như ông ta đã đến, kết hợp những kênh mương này, có thể càng hữu dụng hơn.”
“Ừm.” Thẩm Tu Lâm gật đầu “Mặc dù trông khó coi một chút, nhưng đề nghị này rất ổn, đợi một chút tôi phải tìm ông nội nói chuyện.”
Sau đó, mọi người thu xe lại, đi bộ vào trong căn cứ.
Họ quyết định đi bộ cũng là vì muốn nhìn xem căn cứ thay đổi như thế nào.
Tiếp theo, đến cả bản thân Thẩm Tu Lâm cũng không thể không bội phục baba và ông nội hắn.
Hình như hắn cũng không đi khỏi nhà lâu lắm thì phải?
Nhưng căn cứ đã thay đổi rất nhiều…
Hiện tại, căn cứ đã có cảm giác giống với thành phố khi trước.
Sau khi mạt thế tới, rất khó để nhìn thấy dáng vẻ của thành phố khi xưa, có lẽ là không thể thấy mới đúng.
Nhưng hiện giờ… Lại thấy được…
Vì vậy, cả một quãng đường, Thẩm Tu Lâm đều cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.
“Thẩm thiếu!” Một giọng kinh ngạc truyền tới.
Thẩm Tu Lâm nhìn sang, đó là mấy người đội trưởng được sắp xếp ở lại căn cứ.
Tất cả bọn họ hiện giờ đều trở thành đoàn trưởng rồi.
Thẩm Tu Lâm đi tới “Là mấy anh à, lâu rồi không gặp, rất tốt, đều là cấp năm.”
“Haha.” Những người kia đều cười, thi nhau nói những thay đổi gần nhất của căn cứ.
Hoá ra, từ khi mấy người Thẩm Tu Lâm ra ngoài, số lượng tang thi tới tấn công căn cứ bắt đầu tăng lên.
Chỉ là, bởi vì có Ngô Khánh Liễm, cho nên tang thi cao cấp cũng không thể hại tới người trong căn cứ.
Cứ vượt qua phòng tuyến là lập tức bị Ngô Khánh Liễm bắt lại.
Lưu Tương Ngôn và Vương Chính cũng ở ngay vùng phụ cận căn cứ.
Có ba người bọn họ bảo vệ, căn cứ không xảy ra bất cứ lần náo loạn nào.
Thế nhưng, có lẽ bởi vì nơi này tập trung quá nhiều người, cho nên số lượng tang thi cũng bắt đầu tăng lên.
Vì vậy, mọi người tập hợp lại, đào những kênh mương lớn như vậy ở chu vi bao quanh căn cứ.
Bằng cách này, tang thi phổ thông từ cấp ba trở xuống sẽ rơi trực tiếp xuống trong kênh.
Hoặc là, chỉ cần dùng súng bắn tới, sẽ rơi vào trong kênh.
Sau đó, người bình thường đứng bên cạnh kênh có thể nổ súng bắn chết những tang thi này.
Mà cấp bậc cao, đương nhiến sẽ có dị năng giả đối phó.
Hiện tại, trải qua quãng thời gian lâu như vậy, người bình thường có thể sống sót đến giờ đều lợi hại hơn rất nhiều.
Tố chất thân thể cũng mạnh lên không ít.
Người bình thường cũng quen dần với sự tồn tại của tang thi, khi trong tay bọn họ có súng, bọn họ có thể trợ giúp dị năng giả đối phó với tang thi.
Căn cứ hiện tại có thể càng ngày càng ổn định cũng chính vì lý do ấy.
Chỉ là, không phải người bình thường nào cũng đều có súng trong tay.
Bên trong nội thành, người bình thường đều có súng. Nhưng ở ngoại thành thì lại không phải như vậy, cần thiết phải khảo sát nhân phẩm.
Chỉ là, không phải người bình thường nào cũng đều có súng trong tay.
Bên trong nội thành, người bình thường đều có súng. Nhưng ở ngoại thành thì lại không phải như vậy, cần thiết phải khảo sát nhân phẩm.
Nhân phẩm qua ải, rồi có cống hiến với căn cứ, có thể sử dụng điểm cống hiến để mua súng cùng với đạn.
Thế nhưng nếu có ai dám sử dụng súng lung tung, tổn thương người vô tội, thì nhất định sẽ bị trục xuất khỏi căn cứ.
Thời loạn phải dùng luật nghiêm, mà luật này phải áp dụng với tất cả mọi ngời.
Quãng thời gian trước, có một thủ hạ của dòng chính Thẩm gia ở trong nội thành dùng súng bắn chết hai dị năng giả ở ngoại thành vì hai người này đắc tội với kẻ đó.
Kẻ đó ỷ vào việc có bà con là một người đội trưởng trong đội ngũ của Thẩm gia nên mới làm ra chuyện như vậy. Kết quả, kẻ đó trực tiếp bị trục xuất ra khỏi căn cứ.
Mà người bà con kia… cũng không xin xỏ gì cho đối phương cả.
Từ đấy về sau, tất cả mọi người trong nội thành đều hiểu rõ một điều.
Đừng tưởng rằng mình là người trong nội thành mà có thể coi trời bằng vung. Đã ở trong nội thành, nhất định phải có trách nhiệm và vinh dự của bản thân, đồng thời, không thể lấy thân phận của mình để làm việc ác.
Nếu không thì, thứ chờ đợi phía trước, chính là trục xuất.
Ai cũng không thể cứu được.
Cho nên, kỳ thực, quản lý trong Thẩm gia căn cứ vô cùng nghiêm khắc.
Dù là ở ngoại thành, trung tâm của người dân đối với Thẩm gia cũng không cần phải nói.
Còn nội thành, đương nhiên là còn hơn rất nhiều.
Thẩm Tu Lâm vừa nói chuyện với mấy người trung đoàn trưởng kia, vừa tiếp tục đi vào bên trong căn cứ.
Nghe bọn họ nói những thay đổi gần đây của Thẩm gia căn cứ, Thẩm Tu Lâm rất vui vẻ.
“Tu Lâm.” Giọng của Hứa Du Nhiên vang lên.
Thẩm Tu Lâm nhìn sang, cười “Mẹ.”
Hứa Du Nhiên chạy tới, kích động nắm chặt tay con trai.
“Tu Lâm, con về rồi.” Đã lâu không gặp con trai của mình, Hứa Du Nhiên vô cùng mừng rỡ.
Thẩm Tu Lâm cười cười, tuỳ ý mẹ của hắn xoay một vòng nhìn hắn từ đầu tới chân.
“Được, được, không gầy, haha.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy, cười lên “Mẹ, con trai của người ta trở về đều gầy không ít, sao đến con của mẹ lại không gầy được nhỉ?”
Hứa Du Nhiên lườm một cái “Đương nhiên là bởi vì Đông Phương chăm sóc con rất tốt chứ còn sao.”
Dứt lời, Hứa Du Nhiên lại quay sang Đông Phương Hiển “Đông Phương, con ở bên ngoài có khoẻ không? Tu Lâm có bắt nạt con không? Nếu nó chọc giận con thì phải nói cho mẹ.”
Đông Phương Hiển có chút lúng túng, trong lòng lại rất ấm áp, chỉ có thể lung tung lắc đầu “Không, không có…”
“Haha.” Đối với Hứa Du Nhiên mà nói, Đông Phương Hiển vẫn luôn ngại ngùng ít lời như thế.
Lúc này, dáng vẻ của y càng khiến cho Hứa Du Nhiên cảm thấy rất thú vị, không nhịn nổi chạy tới kéo tay Đông Phương Hiển “Đông Phương, có thể kể cho mẹ nghe những chuyện xảy ra bên ngoài được không?”
Hứa Du Nhiên vừa hỏi vừa lôi kéo tay Đông Phương Hiển đi về phía trước.
Còn về phần đứa con trai ruột như Thẩm Tu Lâm?
Haha, hắn đã hoàn toàn bị lơ đi mất rồi!
Thẩm Tu Lâm nhìn mẹ cùng với người yêu mình đi đằng trước…
Đúng là dở khóc dở cười!
Thế ra, hắn là được nhặt về hay sao?
Mấy người đoàn trưởng thấy mấy người Thẩm Tu Lâm phải về nhà đoàn tụ, cũng dồn dập cáo từ.
Thẩm Tu Lâm khoát tay, đi theo sau…
Khi gần tới biệt thư, có lẽ Dương Phân nhận được tin tức, chạy vội ra ngoài “Đông Phương!”
Dương Phân vội vàng cầm lấy tay Đông Phương, cũng nhìn từ trên xuống dưới “Được, được, tốt lắm, không gầy đi là tốt rồi.”
Cách nói này giống hệt như lời của Hứa Du Nhiên.
Đông Phương Hiển hơi mất tự nhiên, nhưng lòng lại cảm thấy ấm áp “Bà nội.”
Một tiếng gọi này, dù rằng rất nhỏ, thế nhưng lại khiến cho Dương Phân vui tới mức suýt chút đã đỏ vành mắt.
“Ôi, ngoan, con ngoan. Trở về là tốt rồi.”
“Mẹ.” Hứa Du Nhiên cười nói “Chúng ta vào nhà lại nói.”
“Được, chúng ta vào nhà nói.” Dương Phân đáp lời, vui vẻ đi vào bên trong.
Thẩm Tu Lâm nhìn họ, khoé miệng giật giật “Bà nội, con được nhặt về thật sao?”
Dương Phâ nghiêng đầu nhìn hắn “A, đây không phải là Tu Lâm sao?”
Thẩm Tu Lâm hết nói nổi. Có cần phải giả vờ giống thật như vậy không cơ chứ?
“Bà nội, giờ bà mới nhìn thấy con?”
“Haha, đương nhiên không phải.” Dương Phân cười hì hì kéo tay cháu trai “Sao giờ bà nội mới nhìn thấy con được cơ chứ? Bà nội thấy con từ lâu rồi, chẳng qua là do nhìn thấy Đông Phương nên vui quá mà thôi.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy, giả vờ ấm ức nhìn Dương Phân “Bà nội, bà vui vì nhìn thấy Đông Phương? Vậy còn con? Con không phải cháu trai của bà hay sao?”
“Haha, đứa nhỏ này.” Dương Phân cười, vỗ vỗ tay Thẩm Tu Lâm “Lại còn ghen tị với người của mình nữa. Tu Lâm, chẳng lẽ Đông Phương không phải là người thương của con à?”
“Nhưng con cũng là cháu của bà mà.” Thẩm Tu Lâm cố ý bĩu môi “Bà với mẹ chỉ thương Đông Phương thôi, không cần con nữa.”
“Hahaha…” Dương Phân nghe cháu trai đùa, cười haha.
“Chuyện gì lại vui như vậy, từ xa cũng nghe thấy tiếng cười của mọi người.”
Thẩm gia gia Thẩm Tiá»n Du cùng Thẩm baba Thẩm Hoa Phong từ trong biá»t thá»± Äi ra.
Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i âÃng ná»i, baba.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äi á» Äằng trÆ°á»c, cÅ©ng kêu má»t tiếng âÃng ná»i, ba.â
âÃi, Äược, Äược.â
Thẩm Tiá»n Du và Thẩm Hoa Phong vô cùng vui vẻ, tÆ°Æ¡i cÆ°á»i Äáp lại Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n.
Thẩm Tu Lâm mặt Äen âCon tháºt sá»± Äược nhặt vá» Äúng không?â
âHahahaâ¦â DÆ°Æ¡ng Phân và Hứa Du Nhiên bá» chá»c cÆ°á»i.
âTên tiá»u tá» con. Äến ngÆ°á»i yêu của mình cÅ©ng ghen tá» sao?â Hứa Du Nhiên nhéo tay con trai mình.
âOa.â Thẩm Tu Lâm nhảy lên âMẹ, ôi, Äau quá! Mẹ Äừng mÆ°u sát con mà .â
Má»t câu nói, khiến cho má»i ngÆ°á»i Äá»u cÆ°á»i.
Vì váºy, lần xa cách nà y, khi vá» tá»i nhà Äoà n tụ, má»i ngÆ°á»i Äá»u cảm thấy vô cùng vui vẻ Äầm ấm.
Äặc biá»t là bé cÆ°ng Thẩm Tu Lâm, khiến cho mấy ngÆ°á»i trÆ°á»ng bá»i trong Thẩm gia cÆ°á»i tá»i vui vẻ.
Cứ nhÆ° váºy, á»n à o náo nhiá»t qua má»t buá»i tá»i.
Ban Äêm, Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n trá» vá» phòng.
Thẩm Tu Lâm xoay ngÆ°á»i lại âÄông PhÆ°Æ¡ng.â
âHả?â Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhìn Äá»i phÆ°Æ¡ng.
Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i âEm có vui không?â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhÃu mà y, suy nghÄ© má»t chút, rá»i nghiêm túc gáºt Äầu âỪm, rất vui. Là m sao?â
Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i, từ phÃa sau ôm lấy cá» Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n âAnh cÅ©ng rất vui.â
âAnh cÅ©ng vui?â Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhìn Thẩm Tu Lâm, khẽ cong môi âCÅ©ng Äúng, anh là m bé ngoan Äùa cả ngà y rá»i, ÄÆ°Æ¡ng nhiên là vui vẻ.â
Thẩm Tu Lâm gá»i Äầu lên vai Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n, hai tay ôm lấy eo Äá»i phÆ°Æ¡ng âHả? Bé ngoan?â
âKhông phải sao?â
Thẩm Tu Lâm khẽ lắc Äầu, rá»i dụi dụi Äầu và o vai Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n âAnh biết, anh không thá» thÆ°á»ng xuyên á» bên cạnh há», cho nên, má»i khi vá» nhà , anh chá» muá»n là m cho há» vui vẻ nhiá»u hÆ¡n má»t chút. Äặc biá»t là ông ná»i và bà ná»i, anh cÅ©ng không biết hai ngÆ°á»i có thá» sá»ng bao lâu nữa⦠Äông PhÆ°Æ¡ng, nhất là bà ná»i, anh luôn thẹn vá»i bà , em cÅ©ng biết mà .â
Giá»ng nói của Thẩm Tu Lâm còn mang theo cả sá»± than thá».
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhìn hắn, hiá»u rõ ý của Äá»i phÆ°Æ¡ng âLà Äá»i trÆ°á»c?â
âPhải.â Trong mắt Thẩm Tu Lâm nhiá»u hÆ¡n má»t chút tá»i tÄm âÄá»i trÆ°á»c, chÃnh vì bà ná»i biết tin của anh nên má»i qua Äá»i, bà còn nhìn thấy dáng vẻ chết thảm của anh nênâ¦â
âÄừng nói chữ kia.â Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äá»t nhiên ngắt lá»i Thẩm Tu Lâm, nhà n nhạt nói âTôi không thÃch nghe.â
Thẩm Tu Lâm má» to mắt, cÆ°á»i âÄông PhÆ°Æ¡ngâ¦â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n quay Äầu Äi âKhông thÃch.â
âÄược rá»i, em không thÃch nghe.â Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i âVáºy anh không nói.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cúi thấp Äầu, nói âÄó là chuyá»n của Äá»i trÆ°á»c⦠Hiá»n tại cái gì cÅ©ng khác rá»i, anh, anh cứ nghÄ© Äá»i trÆ°á»c⦠chá» là má»t giấc mÆ¡ thôi.â
âMá»t giấc mÆ¡ thôi saoâ¦â Thẩm Tu Lâm nhẹ nhà ng nhắm mắt lại, rá»i nghiêng ngÆ°á»i hôn lên má Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n âEm nói Äúng, chá» là má»t giấc mÆ¡ thôi.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n hÆ¡i xoay ngÆ°á»i qua, vì váºy, môi của Thẩm Tu Lâm cÅ©ng tá»± nhiên Äặt lên trên môi Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n.
Sau Äó⦠Nụ hôn nà y, cà ng kéo dà i thêm.
Äợi Äến khi hÆ¡i thá» của cả hai ngÆ°á»i Äá»u rá»i loạn, Thẩm Tu Lâm sá»m Äã Äặt Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n á» dÆ°á»i thânâ¦
Bên trên Äá»m giÆ°á»ng trắng noãn, quần áo Äen trên ngÆ°á»i Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cà ng lá» vẻ mê hoặc.
Thẩm Tu Lâm cá»i từng thứ từng thứ trên bá» quần áo mà u Äen kia ra.
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cháºm rãi nhắm hai mắt lạiâ¦
Äêm Äó, Thẩm Tu Lâm không dùng tá»i song tu, không dung hợp tinh thần lá»±c vá»i Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n, chá» má»t lần lại má»t lần dùng phÆ°Æ¡ng pháp nguyên thuá»· nhất Äá» chiếm lấy Äá»i phÆ°Æ¡ng.
Loại Äiên cuá»ng nhÆ° muá»n Äem ngÆ°á»i hoà là m má»t vá»i chÃnh mình khiến cho cả Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äá»u run rẩy.
Không chá» là thân thá», mà cả linh há»n Äá»u là nhÆ° váºy.
Äến thá»i khắc cuá»i cùng, khi Thẩm Tu Lâm ôm Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n và o lòng chìm dần và o giấc ngủ, hai ngÆ°á»i phảng phất có thá» nhìn thấy bên trong ý thức hải của mình nhiá»u hÆ¡n má»t chút Äiá»m sáng.
Những Äiá»m sáng nà y có hình dạng vòng tròn nho nhá», Äá»u mang theo hà o quangâ¦
Chá» là , chúng nó xuất hiá»n quá ngắn ngủi, lại mau chóng biến mất.
Mà và o lúc nà y, Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äá»u rất buá»n ngủ.
Cho nên, trong lúc nhất thá»i cả hai cÅ©ng không biết Äây có phải là ảo giác của chÃnh mình hay không nữaâ¦
Thế nhÆ°ng, hai ngÆ°á»i còn không biết, Äêm Äó, có má»t ngÆ°á»i cÅ©ng xảy ra thay Äá»i.
Äó chÃnh là Bảo Bảo trong không gian của Thẩm Tu Lâm.
Bảo Bảo nhắm mắt trôi ná»i trong há» nÆ°á»c, dÆ°á»ng nhÆ° xuyên qua không gian mà hấp thu cái gì Äó.
Khi những Äiá»m sáng kia xuất hiá»n, Bảo Bảo nhắm hai mắt lại, rá»i cả ngÆ°á»i bắt Äầu chìm và o trong má»t trạng thái vô cùng huyá»n diá»u.
NÆ°á»c trong há» cÅ©ng cuá»n trà o lên.
Những sóng nÆ°á»c nà y Äá»u chảy vá» hÆ°á»ng Bảo Bảo.
Quanh thân Bảo Bảo bắt Äầu trá» nên trong suá»tâ¦
Loại hiá»n tượng trong suá»t nà y duy trì khoảng hai khắc Äá»ng há».
Tiếp Äó, Bảo Bảo khẽ má» mắt ra.
Tròng mắt của nó vá»n là mà u Äen, thế nhÆ°ng, hiá»n giá», mà u Äen nà y, lại có chút trong suá»t!
Äôi mắt nà y, giá»ng nhÆ° có thá» nhìn thấu Äược tá»i nÆ¡i sâu xa nhấtâ¦
Thế nhÆ°ng, chá»p mắt lại chá» còn lại má»t mà u Äen, không có gì khác.
NÆ°á»c há» bao quanh Bảo Bảo bắt Äầu cuá»n xoắn lại.
Bá»ng nhiên, chá» nÆ°á»c há» nà y giá»ng nhÆ° những mÅ©i tên nÆ°á»c, bắn ra ngoà i, trà n ra bên bá».
Sau Äó, nÆ°á»c há» ngấm dần và o trong Äất.
Chá» Äất vô cùng cằn cá»i mà theo Thẩm Tu Lâm là chá» có thá» là m ÄÆ°á»ng Äi, lấy tá»c Äá» mắt thÆ°á»ng có thá» thấy Äược, xảy ra biến hoá.
Äất thì vẫn là Äất, nhÆ°ng không còn cằn cá»i nhÆ° khi trÆ°á»c nữaâ¦
Äá»ng thá»i, chá» Äất nà y biến thà nh từng khá»i ô vuông, rá»i lại từ từ hợp lại cùng má»t chá». Chất Äất lúc nà y Äã trá» nên má»m má»n hÆ¡n rất nhiá»u.
Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n hoà n toà n không biết sá»± thay Äá»i của không gian.
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n bá»i vì tinh thần lá»±c hoà hợp vá»i Thẩm Tu Lâm, cho nên mặc dù không gian nà y không phải của y, thế nhÆ°ng chá» cần không cách Thẩm Tu Lâm quá xa thì bất cứ lúc nà o y Äá»u có thá» thông qua tinh thần lá»±c hoà hợp mà Äi và o không gian.
Nói cách khác, khi chiến Äấu, Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cÅ©ng có thá» và o không gian tránh né.
á» mức Äá» nà o Äó, viá»c nà y ÄÆ°Æ¡ng nhiên là an toà n hÆ¡n má»t chút, Thẩm Tu Lâm vô cùng hà i lòng vá»i Äiá»u nà y.
Sáng ngà y hôm sau, Thẩm Tu Lâm tá»nh dáºy.
So vá»i ngà y thÆ°á»ng thì lúc nà y Äúng là có muá»n hÆ¡n má»t chút.
Hắn nhìn sang bên cạnh, Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n vẫn còn Äang ngủ.
Thẩm Tu Lâm nhìn y, cÆ°á»i cÆ°á»i.
Ký ức vá» má»t Äêm nóng bá»ng ngà y hôm qua lại loé lên trong Äầu, Thẩm Tu Lâm nhìn Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äang say giấc, ná» nụ cÆ°á»i.
Hắn nghiêng ngÆ°á»i, hôn lên môi Äá»i phÆ°Æ¡ng.
Lần nà y, hắn cÅ©ng không phải quá dùng sức, thế nhÆ°ng thá»i gian dừng lại trên môi Äá»i phÆ°Æ¡ng quá dà i.
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cháºm rãi má» mắt, chá»p chá»p và i lần, thức giấc.
âEm tá»nh rá»i?â Dáng vẻ của Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n và o sáng sá»m nhÆ° váºy quá mê ngÆ°á»i, khiến cho nÆ¡i má»m mại nhất trong Äáy lòng của Thẩm Tu Lâm hoá thà nh nÆ°á»c. Nụ hôn của Thẩm Tu Lâm cà ng dá»u dà ng hÆ¡n.
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n hÆ¡i má» miá»ng ra, Thẩm Tu Lâm thuáºn thế hôn sâu hÆ¡n.
Sau má»t há»i, hai ngÆ°á»i tách ra, Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äẩy Thẩm Tu Lâm má»t cái âDáºy thôiâ¦â
Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i âÄược.â
Hắn cÅ©ng không miá» n cưỡng Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n. Trên thá»±c tế, tá»i hôm qua cá»ng thêm khi nãy Äã Äủ khiến hắn hà i lòng rá»i.
Thẩm Tu Lâm ânghe lá»iâ nhÆ° váºy, Äẩy má»t cái Äã Äẩy ra Äược, khiến cho Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n có chút bất ngá», không nhá»n ná»i liếc mắt nhìn Äá»i phÆ°Æ¡ng.
Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i âEm nhìn gì, không tin anh sao?â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n mất tá»± nhiên nhìn sang hÆ°á»ng khác, ngá»i dáºy.
Thẩm Tu Lâm cÅ©ng ngá»i dáºy, hai ngÆ°á»i Äi rá»a mặt.
Thẩm Tu Lâm muá»n lấy má»t Ãt Äá» từ trong không gian ra, nhÆ°ng hắn Äá»t nhiên ngẩn ngÆ°á»i âHả?â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhìn sang âSao váºy?â
Thẩm Tu Lâm nhÃu mà y âKhông gian hình nhÆ° có chút thay Äá»i, chúng ta và o xem xem.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nghe váºy láºp tức gáºt Äầu. Chá»p mắt sau, hai ngÆ°á»i xuất hiá»n á» trong không gian.
Hai ngÆ°á»i không nhìn thấy Bảo Bảo, nghÄ© chắc nó Äang á» dÆ°á»i Äáy há» nÆ°á»c.
Thá»±c tế, Bảo Bảo Äúng là Äang á» dÆ°á»i há».
Thẩm Tu Lâm nhìn chá» Äất xung quanh, nhẹ nhà ng nói âÄông PhÆ°Æ¡ng, Äất chá» Äó⦠hình nhÆ° Äã thay Äá»i.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhìn xuá»ng dÆ°á»i Äất, gáºt Äầu âÄúng là có chút thay Äá»iâ¦â
Thẩm Tu Lâm bình tÄ©nh nói âỪ, tháºt là Äã thay Äá»i⦠Mà u mỡ hÆ¡n nhiá»u, không biết do nguyên nhân gìâ¦â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhìn vá» phÃa trong há» âHá»i nó má»t chút là biết.â
Thẩm Tu Lâm gáºt Äầu, dùng tinh thần lá»±c kéo Bảo Bảo ra.
Ngay láºp tức, Äứa nhá» dá» thÆ°Æ¡ng, máºp mạp trắng trẻo xuất hiá»n trÆ°á»c mặt Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n.
âBaba, cha, hai ngÆ°á»i mạnh tay quá, con sẽ Äau Äấy.â Bảo Bảo oán trách.
Thẩm Tu Lâm lÆ°á»m má»t cái âTa chá» kéo con ra, cÅ©ng không cấu không véo, Äau cái gì mà Äau.â
âLà Äau tháºt Äấy.â Bảo Bảo cảm thấy vô cùng oan ức.
âÄược rá»i, nÆ¡i nà y xảy ra chuyá»n gì?â Thẩm Tu Lâm há»i, tay chá» và o chá» Äất.
âHả? Chá» nà y?â Bảo Bảo tròn mắt âKhông biết, ngà y hôm qua con chá» tu luyá»n thôi.â
âTu luyá»n?â Thẩm Tu Lâm nheo mắt âDù táºp trung tu luyá»n, nhÆ°ng không gian chá» có má»i mình con, con không biết tình huá»ng nÆ¡i nà y xảy ra nhÆ° thế nà o?â
âViá»c nà yâ¦â Bảo Bảo vô tá»i xoa xoa Äầu của mình âViá»c nà y, có thá» là ⦠do há» nÆ°á»c. Ngà y hôm qua khi con Äang tu luyá»n, hình nhÆ° há» nÆ°á»c trà o lên bá»â¦â
âCho nên? Äây là kết quả của viá»c nÆ°á»c há» trà o lên bá»?â Mắt Thẩm Tu Lâm sáng lên âHá» nÆ°á»c nếu nhÆ° có tác dụng vá»i Äất nhÆ° váºy⦠Chẳng phải là Äá» nhiá»u hÆ¡n má»t chút thì nÆ¡i nà y có thá» trá»ng trá»t Äược hay sao?â
âHẳn là có thá».â Bảo Bảo gáºt Äầu âNhÆ°ng mà baba, há» nÆ°á»c nà y có thá» sẽ có những công hiá»u khác không thá» tÆ°á»ng tượng ná»i. Ãt nhất, vá» vấn Äá» linh khà là vô cùng tá»t. NgÆ°á»i ngâm mình trong nÆ°á»c sẽ có thá» kéo dà i tuá»i thá». Ba, ba nhất Äá»nh phải dùng nó Äá» Äá» lên Äất sao?â
Thẩm Tu Lâm nghe váºy rất ngạc nhiên.
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n bên cạnh cÅ©ng sững sá»â¦
Cừu Khôi ngạc nhiên, cau mày “Nhưng mà… Thứ kia… Nếu như…”
“Không có nếu như.” Chung Tự Tỉnh lạnh lùng nói “Nếu bọn họ đang tìm Ngũ Sắc, vậy đưa cho bọn họ là được!”
Cừu Khôi không tán thành cho lắm, nhíu mày “Ngươi xác định? Thứ kia đến chính ngươi cũng không nắm giữ được hoàn toàn, lỡ như…”
“Haha, không có lỡ như.” Chung Tự Tỉnh lạnh băng nói “Nếu như bọn họ có thể khiến thứ đó khôi phục, thì ta sẽ giết nó.”
Cừu Khôi vẫn cau mày “Ngươi chắc chắn? Đến lúc đó ngươi không giết được nó thì làm sao bây giờ? Thả hổ về rừng sao?”
“Không biết.” Chung Tự Tỉnh nói “Nếu ta dám thả nó ra ngoài, ắt phải có biện pháp giết nó. Ngươi yên tâm, ta đã động tay động chân trên người nó rồi.”
Cừu Khôi ngẩn ra, sâu sắc liếc nhiền Chung Tự Tỉnh, rồi gật đầu “Được, vậy ta yên tâm rồi.”
Cuộc đối thoại này Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đương nhiên là không biết…
Quãng đường tiếp theo, đoàn người của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng không gặp phải phiền phức nào khác nữa.
Vì vậy, bọn họ bình yên đến được thành phố M.
Sau khi đến thành phố M, mấy người Thẩm Tu Lâm không ở đây lâu, cứ giao nơi này cho mấy người ở Đế đô là được rồi.
Thẩm Tu Lâm đi thẳng về Thẩm gia căn cứ.
Có một thời gian không trở về, căn cứ lúc này đã hoàn toàn thay đổi.
Thứ đầu tiên nhìn thấy chính là một kênh mương rất dài.
Không phải, so với kênh mương, không bằng nói là… địa đạo?
Thẩm Tu Lâm nhíu mày, không hiểu ở bên ngoài căn cứ lại đào kênh mương này để làm gì.
Hơn nữa còn dài như vậy nữa.
“Nếu làm như vậy, khi có tang thi tấn công, ít nhất tang thi có cấp bậc không quá cao thì đều có thể giải quyết ở trong đó.” Lâm Tôn bỗng nhiên nói.
Thẩm Tu Lâm nghe vậy, xoa cằm “Anh nói… cũng đúng.”
“Vị chuyên gia thiết kế cơ quan kia đã tới căn cứ đúng không?” Lâm Tôn lại nói “Nếu như ông ta đã đến, kết hợp những kênh mương này, có thể càng hữu dụng hơn.”
“Ừm.” Thẩm Tu Lâm gật đầu “Mặc dù trông khó coi một chút, nhưng đề nghị này rất ổn, đợi một chút tôi phải tìm ông nội nói chuyện.”
Sau đó, mọi người thu xe lại, đi bộ vào trong căn cứ.
Họ quyết định đi bộ cũng là vì muốn nhìn xem căn cứ thay đổi như thế nào.
Tiếp theo, đến cả bản thân Thẩm Tu Lâm cũng không thể không bội phục baba và ông nội hắn.
Hình như hắn cũng không đi khỏi nhà lâu lắm thì phải?
Nhưng căn cứ đã thay đổi rất nhiều…
Hiện tại, căn cứ đã có cảm giác giống với thành phố khi trước.
Sau khi mạt thế tới, rất khó để nhìn thấy dáng vẻ của thành phố khi xưa, có lẽ là không thể thấy mới đúng.
Nhưng hiện giờ… Lại thấy được…
Vì vậy, cả một quãng đường, Thẩm Tu Lâm đều cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.
“Thẩm thiếu!” Một giọng kinh ngạc truyền tới.
Thẩm Tu Lâm nhìn sang, đó là mấy người đội trưởng được sắp xếp ở lại căn cứ.
Tất cả bọn họ hiện giờ đều trở thành đoàn trưởng rồi.
Thẩm Tu Lâm đi tới “Là mấy anh à, lâu rồi không gặp, rất tốt, đều là cấp năm.”
“Haha.” Những người kia đều cười, thi nhau nói những thay đổi gần nhất của căn cứ.
Hoá ra, từ khi mấy người Thẩm Tu Lâm ra ngoài, số lượng tang thi tới tấn công căn cứ bắt đầu tăng lên.
Chỉ là, bởi vì có Ngô Khánh Liễm, cho nên tang thi cao cấp cũng không thể hại tới người trong căn cứ.
Cứ vượt qua phòng tuyến là lập tức bị Ngô Khánh Liễm bắt lại.
Lưu Tương Ngôn và Vương Chính cũng ở ngay vùng phụ cận căn cứ.
Có ba người bọn họ bảo vệ, căn cứ không xảy ra bất cứ lần náo loạn nào.
Thế nhưng, có lẽ bởi vì nơi này tập trung quá nhiều người, cho nên số lượng tang thi cũng bắt đầu tăng lên.
Vì vậy, mọi người tập hợp lại, đào những kênh mương lớn như vậy ở chu vi bao quanh căn cứ.
Bằng cách này, tang thi phổ thông từ cấp ba trở xuống sẽ rơi trực tiếp xuống trong kênh.
Hoặc là, chỉ cần dùng súng bắn tới, sẽ rơi vào trong kênh.
Sau đó, người bình thường đứng bên cạnh kênh có thể nổ súng bắn chết những tang thi này.
Mà cấp bậc cao, đương nhiến sẽ có dị năng giả đối phó.
Hiện tại, trải qua quãng thời gian lâu như vậy, người bình thường có thể sống sót đến giờ đều lợi hại hơn rất nhiều.
Tố chất thân thể cũng mạnh lên không ít.
Người bình thường cũng quen dần với sự tồn tại của tang thi, khi trong tay bọn họ có súng, bọn họ có thể trợ giúp dị năng giả đối phó với tang thi.
Căn cứ hiện tại có thể càng ngày càng ổn định cũng chính vì lý do ấy.
Chỉ là, không phải người bình thường nào cũng đều có súng trong tay.
Bên trong nội thành, người bình thường đều có súng. Nhưng ở ngoại thành thì lại không phải như vậy, cần thiết phải khảo sát nhân phẩm.
Chỉ là, không phải người bình thường nào cũng đều có súng trong tay.
Bên trong nội thành, người bình thường đều có súng. Nhưng ở ngoại thành thì lại không phải như vậy, cần thiết phải khảo sát nhân phẩm.
Nhân phẩm qua ải, rồi có cống hiến với căn cứ, có thể sử dụng điểm cống hiến để mua súng cùng với đạn.
Thế nhưng nếu có ai dám sử dụng súng lung tung, tổn thương người vô tội, thì nhất định sẽ bị trục xuất khỏi căn cứ.
Thời loạn phải dùng luật nghiêm, mà luật này phải áp dụng với tất cả mọi ngời.
Quãng thời gian trước, có một thủ hạ của dòng chính Thẩm gia ở trong nội thành dùng súng bắn chết hai dị năng giả ở ngoại thành vì hai người này đắc tội với kẻ đó.
Kẻ đó ỷ vào việc có bà con là một người đội trưởng trong đội ngũ của Thẩm gia nên mới làm ra chuyện như vậy. Kết quả, kẻ đó trực tiếp bị trục xuất ra khỏi căn cứ.
Mà người bà con kia… cũng không xin xỏ gì cho đối phương cả.
Từ đấy về sau, tất cả mọi người trong nội thành đều hiểu rõ một điều.
Đừng tưởng rằng mình là người trong nội thành mà có thể coi trời bằng vung. Đã ở trong nội thành, nhất định phải có trách nhiệm và vinh dự của bản thân, đồng thời, không thể lấy thân phận của mình để làm việc ác.
Nếu không thì, thứ chờ đợi phía trước, chính là trục xuất.
Ai cũng không thể cứu được.
Cho nên, kỳ thực, quản lý trong Thẩm gia căn cứ vô cùng nghiêm khắc.
Dù là ở ngoại thành, trung tâm của người dân đối với Thẩm gia cũng không cần phải nói.
Còn nội thành, đương nhiên là còn hơn rất nhiều.
Thẩm Tu Lâm vừa nói chuyện với mấy người trung đoàn trưởng kia, vừa tiếp tục đi vào bên trong căn cứ.
Nghe bọn họ nói những thay đổi gần đây của Thẩm gia căn cứ, Thẩm Tu Lâm rất vui vẻ.
“Tu Lâm.” Giọng của Hứa Du Nhiên vang lên.
Thẩm Tu Lâm nhìn sang, cười “Mẹ.”
Hứa Du Nhiên chạy tới, kích động nắm chặt tay con trai.
“Tu Lâm, con về rồi.” Đã lâu không gặp con trai của mình, Hứa Du Nhiên vô cùng mừng rỡ.
Thẩm Tu Lâm cười cười, tuỳ ý mẹ của hắn xoay một vòng nhìn hắn từ đầu tới chân.
“Được, được, không gầy, haha.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy, cười lên “Mẹ, con trai của người ta trở về đều gầy không ít, sao đến con của mẹ lại không gầy được nhỉ?”
Hứa Du Nhiên lườm một cái “Đương nhiên là bởi vì Đông Phương chăm sóc con rất tốt chứ còn sao.”
Dứt lời, Hứa Du Nhiên lại quay sang Đông Phương Hiển “Đông Phương, con ở bên ngoài có khoẻ không? Tu Lâm có bắt nạt con không? Nếu nó chọc giận con thì phải nói cho mẹ.”
Đông Phương Hiển có chút lúng túng, trong lòng lại rất ấm áp, chỉ có thể lung tung lắc đầu “Không, không có…”
“Haha.” Đối với Hứa Du Nhiên mà nói, Đông Phương Hiển vẫn luôn ngại ngùng ít lời như thế.
Lúc này, dáng vẻ của y càng khiến cho Hứa Du Nhiên cảm thấy rất thú vị, không nhịn nổi chạy tới kéo tay Đông Phương Hiển “Đông Phương, có thể kể cho mẹ nghe những chuyện xảy ra bên ngoài được không?”
Hứa Du Nhiên vừa hỏi vừa lôi kéo tay Đông Phương Hiển đi về phía trước.
Còn về phần đứa con trai ruột như Thẩm Tu Lâm?
Haha, hắn đã hoàn toàn bị lơ đi mất rồi!
Thẩm Tu Lâm nhìn mẹ cùng với người yêu mình đi đằng trước…
Đúng là dở khóc dở cười!
Thế ra, hắn là được nhặt về hay sao?
Mấy người đoàn trưởng thấy mấy người Thẩm Tu Lâm phải về nhà đoàn tụ, cũng dồn dập cáo từ.
Thẩm Tu Lâm khoát tay, đi theo sau…
Khi gần tới biệt thư, có lẽ Dương Phân nhận được tin tức, chạy vội ra ngoài “Đông Phương!”
Dương Phân vội vàng cầm lấy tay Đông Phương, cũng nhìn từ trên xuống dưới “Được, được, tốt lắm, không gầy đi là tốt rồi.”
Cách nói này giống hệt như lời của Hứa Du Nhiên.
Đông Phương Hiển hơi mất tự nhiên, nhưng lòng lại cảm thấy ấm áp “Bà nội.”
Một tiếng gọi này, dù rằng rất nhỏ, thế nhưng lại khiến cho Dương Phân vui tới mức suýt chút đã đỏ vành mắt.
“Ôi, ngoan, con ngoan. Trở về là tốt rồi.”
“Mẹ.” Hứa Du Nhiên cười nói “Chúng ta vào nhà lại nói.”
“Được, chúng ta vào nhà nói.” Dương Phân đáp lời, vui vẻ đi vào bên trong.
Thẩm Tu Lâm nhìn họ, khoé miệng giật giật “Bà nội, con được nhặt về thật sao?”
Dương Phâ nghiêng đầu nhìn hắn “A, đây không phải là Tu Lâm sao?”
Thẩm Tu Lâm hết nói nổi. Có cần phải giả vờ giống thật như vậy không cơ chứ?
“Bà nội, giờ bà mới nhìn thấy con?”
“Haha, đương nhiên không phải.” Dương Phân cười hì hì kéo tay cháu trai “Sao giờ bà nội mới nhìn thấy con được cơ chứ? Bà nội thấy con từ lâu rồi, chẳng qua là do nhìn thấy Đông Phương nên vui quá mà thôi.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy, giả vờ ấm ức nhìn Dương Phân “Bà nội, bà vui vì nhìn thấy Đông Phương? Vậy còn con? Con không phải cháu trai của bà hay sao?”
“Haha, đứa nhỏ này.” Dương Phân cười, vỗ vỗ tay Thẩm Tu Lâm “Lại còn ghen tị với người của mình nữa. Tu Lâm, chẳng lẽ Đông Phương không phải là người thương của con à?”
“Nhưng con cũng là cháu của bà mà.” Thẩm Tu Lâm cố ý bĩu môi “Bà với mẹ chỉ thương Đông Phương thôi, không cần con nữa.”
“Hahaha…” Dương Phân nghe cháu trai đùa, cười haha.
“Chuyện gì lại vui như vậy, từ xa cũng nghe thấy tiếng cười của mọi người.”
Thẩm gia gia Thẩm Tiá»n Du cùng Thẩm baba Thẩm Hoa Phong từ trong biá»t thá»± Äi ra.
Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i âÃng ná»i, baba.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äi á» Äằng trÆ°á»c, cÅ©ng kêu má»t tiếng âÃng ná»i, ba.â
âÃi, Äược, Äược.â
Thẩm Tiá»n Du và Thẩm Hoa Phong vô cùng vui vẻ, tÆ°Æ¡i cÆ°á»i Äáp lại Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n.
Thẩm Tu Lâm mặt Äen âCon tháºt sá»± Äược nhặt vá» Äúng không?â
âHahahaâ¦â DÆ°Æ¡ng Phân và Hứa Du Nhiên bá» chá»c cÆ°á»i.
âTên tiá»u tá» con. Äến ngÆ°á»i yêu của mình cÅ©ng ghen tá» sao?â Hứa Du Nhiên nhéo tay con trai mình.
âOa.â Thẩm Tu Lâm nhảy lên âMẹ, ôi, Äau quá! Mẹ Äừng mÆ°u sát con mà .â
Má»t câu nói, khiến cho má»i ngÆ°á»i Äá»u cÆ°á»i.
Vì váºy, lần xa cách nà y, khi vá» tá»i nhà Äoà n tụ, má»i ngÆ°á»i Äá»u cảm thấy vô cùng vui vẻ Äầm ấm.
Äặc biá»t là bé cÆ°ng Thẩm Tu Lâm, khiến cho mấy ngÆ°á»i trÆ°á»ng bá»i trong Thẩm gia cÆ°á»i tá»i vui vẻ.
Cứ nhÆ° váºy, á»n à o náo nhiá»t qua má»t buá»i tá»i.
Ban Äêm, Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n trá» vá» phòng.
Thẩm Tu Lâm xoay ngÆ°á»i lại âÄông PhÆ°Æ¡ng.â
âHả?â Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhìn Äá»i phÆ°Æ¡ng.
Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i âEm có vui không?â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhÃu mà y, suy nghÄ© má»t chút, rá»i nghiêm túc gáºt Äầu âỪm, rất vui. Là m sao?â
Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i, từ phÃa sau ôm lấy cá» Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n âAnh cÅ©ng rất vui.â
âAnh cÅ©ng vui?â Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhìn Thẩm Tu Lâm, khẽ cong môi âCÅ©ng Äúng, anh là m bé ngoan Äùa cả ngà y rá»i, ÄÆ°Æ¡ng nhiên là vui vẻ.â
Thẩm Tu Lâm gá»i Äầu lên vai Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n, hai tay ôm lấy eo Äá»i phÆ°Æ¡ng âHả? Bé ngoan?â
âKhông phải sao?â
Thẩm Tu Lâm khẽ lắc Äầu, rá»i dụi dụi Äầu và o vai Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n âAnh biết, anh không thá» thÆ°á»ng xuyên á» bên cạnh há», cho nên, má»i khi vá» nhà , anh chá» muá»n là m cho há» vui vẻ nhiá»u hÆ¡n má»t chút. Äặc biá»t là ông ná»i và bà ná»i, anh cÅ©ng không biết hai ngÆ°á»i có thá» sá»ng bao lâu nữa⦠Äông PhÆ°Æ¡ng, nhất là bà ná»i, anh luôn thẹn vá»i bà , em cÅ©ng biết mà .â
Giá»ng nói của Thẩm Tu Lâm còn mang theo cả sá»± than thá».
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhìn hắn, hiá»u rõ ý của Äá»i phÆ°Æ¡ng âLà Äá»i trÆ°á»c?â
âPhải.â Trong mắt Thẩm Tu Lâm nhiá»u hÆ¡n má»t chút tá»i tÄm âÄá»i trÆ°á»c, chÃnh vì bà ná»i biết tin của anh nên má»i qua Äá»i, bà còn nhìn thấy dáng vẻ chết thảm của anh nênâ¦â
âÄừng nói chữ kia.â Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äá»t nhiên ngắt lá»i Thẩm Tu Lâm, nhà n nhạt nói âTôi không thÃch nghe.â
Thẩm Tu Lâm má» to mắt, cÆ°á»i âÄông PhÆ°Æ¡ngâ¦â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n quay Äầu Äi âKhông thÃch.â
âÄược rá»i, em không thÃch nghe.â Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i âVáºy anh không nói.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cúi thấp Äầu, nói âÄó là chuyá»n của Äá»i trÆ°á»c⦠Hiá»n tại cái gì cÅ©ng khác rá»i, anh, anh cứ nghÄ© Äá»i trÆ°á»c⦠chá» là má»t giấc mÆ¡ thôi.â
âMá»t giấc mÆ¡ thôi saoâ¦â Thẩm Tu Lâm nhẹ nhà ng nhắm mắt lại, rá»i nghiêng ngÆ°á»i hôn lên má Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n âEm nói Äúng, chá» là má»t giấc mÆ¡ thôi.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n hÆ¡i xoay ngÆ°á»i qua, vì váºy, môi của Thẩm Tu Lâm cÅ©ng tá»± nhiên Äặt lên trên môi Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n.
Sau Äó⦠Nụ hôn nà y, cà ng kéo dà i thêm.
Äợi Äến khi hÆ¡i thá» của cả hai ngÆ°á»i Äá»u rá»i loạn, Thẩm Tu Lâm sá»m Äã Äặt Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n á» dÆ°á»i thânâ¦
Bên trên Äá»m giÆ°á»ng trắng noãn, quần áo Äen trên ngÆ°á»i Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cà ng lá» vẻ mê hoặc.
Thẩm Tu Lâm cá»i từng thứ từng thứ trên bá» quần áo mà u Äen kia ra.
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cháºm rãi nhắm hai mắt lạiâ¦
Äêm Äó, Thẩm Tu Lâm không dùng tá»i song tu, không dung hợp tinh thần lá»±c vá»i Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n, chá» má»t lần lại má»t lần dùng phÆ°Æ¡ng pháp nguyên thuá»· nhất Äá» chiếm lấy Äá»i phÆ°Æ¡ng.
Loại Äiên cuá»ng nhÆ° muá»n Äem ngÆ°á»i hoà là m má»t vá»i chÃnh mình khiến cho cả Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äá»u run rẩy.
Không chá» là thân thá», mà cả linh há»n Äá»u là nhÆ° váºy.
Äến thá»i khắc cuá»i cùng, khi Thẩm Tu Lâm ôm Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n và o lòng chìm dần và o giấc ngủ, hai ngÆ°á»i phảng phất có thá» nhìn thấy bên trong ý thức hải của mình nhiá»u hÆ¡n má»t chút Äiá»m sáng.
Những Äiá»m sáng nà y có hình dạng vòng tròn nho nhá», Äá»u mang theo hà o quangâ¦
Chá» là , chúng nó xuất hiá»n quá ngắn ngủi, lại mau chóng biến mất.
Mà và o lúc nà y, Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äá»u rất buá»n ngủ.
Cho nên, trong lúc nhất thá»i cả hai cÅ©ng không biết Äây có phải là ảo giác của chÃnh mình hay không nữaâ¦
Thế nhÆ°ng, hai ngÆ°á»i còn không biết, Äêm Äó, có má»t ngÆ°á»i cÅ©ng xảy ra thay Äá»i.
Äó chÃnh là Bảo Bảo trong không gian của Thẩm Tu Lâm.
Bảo Bảo nhắm mắt trôi ná»i trong há» nÆ°á»c, dÆ°á»ng nhÆ° xuyên qua không gian mà hấp thu cái gì Äó.
Khi những Äiá»m sáng kia xuất hiá»n, Bảo Bảo nhắm hai mắt lại, rá»i cả ngÆ°á»i bắt Äầu chìm và o trong má»t trạng thái vô cùng huyá»n diá»u.
NÆ°á»c trong há» cÅ©ng cuá»n trà o lên.
Những sóng nÆ°á»c nà y Äá»u chảy vá» hÆ°á»ng Bảo Bảo.
Quanh thân Bảo Bảo bắt Äầu trá» nên trong suá»tâ¦
Loại hiá»n tượng trong suá»t nà y duy trì khoảng hai khắc Äá»ng há».
Tiếp Äó, Bảo Bảo khẽ má» mắt ra.
Tròng mắt của nó vá»n là mà u Äen, thế nhÆ°ng, hiá»n giá», mà u Äen nà y, lại có chút trong suá»t!
Äôi mắt nà y, giá»ng nhÆ° có thá» nhìn thấu Äược tá»i nÆ¡i sâu xa nhấtâ¦
Thế nhÆ°ng, chá»p mắt lại chá» còn lại má»t mà u Äen, không có gì khác.
NÆ°á»c há» bao quanh Bảo Bảo bắt Äầu cuá»n xoắn lại.
Bá»ng nhiên, chá» nÆ°á»c há» nà y giá»ng nhÆ° những mÅ©i tên nÆ°á»c, bắn ra ngoà i, trà n ra bên bá».
Sau Äó, nÆ°á»c há» ngấm dần và o trong Äất.
Chá» Äất vô cùng cằn cá»i mà theo Thẩm Tu Lâm là chá» có thá» là m ÄÆ°á»ng Äi, lấy tá»c Äá» mắt thÆ°á»ng có thá» thấy Äược, xảy ra biến hoá.
Äất thì vẫn là Äất, nhÆ°ng không còn cằn cá»i nhÆ° khi trÆ°á»c nữaâ¦
Äá»ng thá»i, chá» Äất nà y biến thà nh từng khá»i ô vuông, rá»i lại từ từ hợp lại cùng má»t chá». Chất Äất lúc nà y Äã trá» nên má»m má»n hÆ¡n rất nhiá»u.
Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n hoà n toà n không biết sá»± thay Äá»i của không gian.
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n bá»i vì tinh thần lá»±c hoà hợp vá»i Thẩm Tu Lâm, cho nên mặc dù không gian nà y không phải của y, thế nhÆ°ng chá» cần không cách Thẩm Tu Lâm quá xa thì bất cứ lúc nà o y Äá»u có thá» thông qua tinh thần lá»±c hoà hợp mà Äi và o không gian.
Nói cách khác, khi chiến Äấu, Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cÅ©ng có thá» và o không gian tránh né.
á» mức Äá» nà o Äó, viá»c nà y ÄÆ°Æ¡ng nhiên là an toà n hÆ¡n má»t chút, Thẩm Tu Lâm vô cùng hà i lòng vá»i Äiá»u nà y.
Sáng ngà y hôm sau, Thẩm Tu Lâm tá»nh dáºy.
So vá»i ngà y thÆ°á»ng thì lúc nà y Äúng là có muá»n hÆ¡n má»t chút.
Hắn nhìn sang bên cạnh, Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n vẫn còn Äang ngủ.
Thẩm Tu Lâm nhìn y, cÆ°á»i cÆ°á»i.
Ký ức vá» má»t Äêm nóng bá»ng ngà y hôm qua lại loé lên trong Äầu, Thẩm Tu Lâm nhìn Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äang say giấc, ná» nụ cÆ°á»i.
Hắn nghiêng ngÆ°á»i, hôn lên môi Äá»i phÆ°Æ¡ng.
Lần nà y, hắn cÅ©ng không phải quá dùng sức, thế nhÆ°ng thá»i gian dừng lại trên môi Äá»i phÆ°Æ¡ng quá dà i.
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cháºm rãi má» mắt, chá»p chá»p và i lần, thức giấc.
âEm tá»nh rá»i?â Dáng vẻ của Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n và o sáng sá»m nhÆ° váºy quá mê ngÆ°á»i, khiến cho nÆ¡i má»m mại nhất trong Äáy lòng của Thẩm Tu Lâm hoá thà nh nÆ°á»c. Nụ hôn của Thẩm Tu Lâm cà ng dá»u dà ng hÆ¡n.
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n hÆ¡i má» miá»ng ra, Thẩm Tu Lâm thuáºn thế hôn sâu hÆ¡n.
Sau má»t há»i, hai ngÆ°á»i tách ra, Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äẩy Thẩm Tu Lâm má»t cái âDáºy thôiâ¦â
Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i âÄược.â
Hắn cÅ©ng không miá» n cưỡng Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n. Trên thá»±c tế, tá»i hôm qua cá»ng thêm khi nãy Äã Äủ khiến hắn hà i lòng rá»i.
Thẩm Tu Lâm ânghe lá»iâ nhÆ° váºy, Äẩy má»t cái Äã Äẩy ra Äược, khiến cho Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n có chút bất ngá», không nhá»n ná»i liếc mắt nhìn Äá»i phÆ°Æ¡ng.
Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i âEm nhìn gì, không tin anh sao?â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n mất tá»± nhiên nhìn sang hÆ°á»ng khác, ngá»i dáºy.
Thẩm Tu Lâm cÅ©ng ngá»i dáºy, hai ngÆ°á»i Äi rá»a mặt.
Thẩm Tu Lâm muá»n lấy má»t Ãt Äá» từ trong không gian ra, nhÆ°ng hắn Äá»t nhiên ngẩn ngÆ°á»i âHả?â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhìn sang âSao váºy?â
Thẩm Tu Lâm nhÃu mà y âKhông gian hình nhÆ° có chút thay Äá»i, chúng ta và o xem xem.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nghe váºy láºp tức gáºt Äầu. Chá»p mắt sau, hai ngÆ°á»i xuất hiá»n á» trong không gian.
Hai ngÆ°á»i không nhìn thấy Bảo Bảo, nghÄ© chắc nó Äang á» dÆ°á»i Äáy há» nÆ°á»c.
Thá»±c tế, Bảo Bảo Äúng là Äang á» dÆ°á»i há».
Thẩm Tu Lâm nhìn chá» Äất xung quanh, nhẹ nhà ng nói âÄông PhÆ°Æ¡ng, Äất chá» Äó⦠hình nhÆ° Äã thay Äá»i.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhìn xuá»ng dÆ°á»i Äất, gáºt Äầu âÄúng là có chút thay Äá»iâ¦â
Thẩm Tu Lâm bình tÄ©nh nói âỪ, tháºt là Äã thay Äá»i⦠Mà u mỡ hÆ¡n nhiá»u, không biết do nguyên nhân gìâ¦â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhìn vá» phÃa trong há» âHá»i nó má»t chút là biết.â
Thẩm Tu Lâm gáºt Äầu, dùng tinh thần lá»±c kéo Bảo Bảo ra.
Ngay láºp tức, Äứa nhá» dá» thÆ°Æ¡ng, máºp mạp trắng trẻo xuất hiá»n trÆ°á»c mặt Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n.
âBaba, cha, hai ngÆ°á»i mạnh tay quá, con sẽ Äau Äấy.â Bảo Bảo oán trách.
Thẩm Tu Lâm lÆ°á»m má»t cái âTa chá» kéo con ra, cÅ©ng không cấu không véo, Äau cái gì mà Äau.â
âLà Äau tháºt Äấy.â Bảo Bảo cảm thấy vô cùng oan ức.
âÄược rá»i, nÆ¡i nà y xảy ra chuyá»n gì?â Thẩm Tu Lâm há»i, tay chá» và o chá» Äất.
âHả? Chá» nà y?â Bảo Bảo tròn mắt âKhông biết, ngà y hôm qua con chá» tu luyá»n thôi.â
âTu luyá»n?â Thẩm Tu Lâm nheo mắt âDù táºp trung tu luyá»n, nhÆ°ng không gian chá» có má»i mình con, con không biết tình huá»ng nÆ¡i nà y xảy ra nhÆ° thế nà o?â
âViá»c nà yâ¦â Bảo Bảo vô tá»i xoa xoa Äầu của mình âViá»c nà y, có thá» là ⦠do há» nÆ°á»c. Ngà y hôm qua khi con Äang tu luyá»n, hình nhÆ° há» nÆ°á»c trà o lên bá»â¦â
âCho nên? Äây là kết quả của viá»c nÆ°á»c há» trà o lên bá»?â Mắt Thẩm Tu Lâm sáng lên âHá» nÆ°á»c nếu nhÆ° có tác dụng vá»i Äất nhÆ° váºy⦠Chẳng phải là Äá» nhiá»u hÆ¡n má»t chút thì nÆ¡i nà y có thá» trá»ng trá»t Äược hay sao?â
âHẳn là có thá».â Bảo Bảo gáºt Äầu âNhÆ°ng mà baba, há» nÆ°á»c nà y có thá» sẽ có những công hiá»u khác không thá» tÆ°á»ng tượng ná»i. Ãt nhất, vá» vấn Äá» linh khà là vô cùng tá»t. NgÆ°á»i ngâm mình trong nÆ°á»c sẽ có thá» kéo dà i tuá»i thá». Ba, ba nhất Äá»nh phải dùng nó Äá» Äá» lên Äất sao?â
Thẩm Tu Lâm nghe váºy rất ngạc nhiên.
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n bên cạnh cÅ©ng sững sá»â¦
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất