Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 225: Bộ tộc Thanh Hồ

Trước Sau
Thẩm Hình hoàn toàn không nghĩ tới Thẩm Dật Hiên lại đột nhiên ra tay tấn công Thẩm Tu Lâm. Với Thẩm Hình, đây hoàn toàn là chuyện không thể nào xảy ra.

Sự yêu thích và để tâm của Thẩm Dật Hiên đối với Thầm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhiều tới như thế nào, Thẩm Hình đều biết.

Hơn nữa, phụ tử trời sinh, mặc dù là trước đây khi Thẩm Dật Hiên còn chưa biết mình là con trai của Thẩm Tu Lâm thì cũng đã tỏ ra vô cùng thân thiết với Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển, thường thường khiến cho người làm baba như mình phải ghen tị.

Chứ nói chi là sau đó lại biết được Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển là cha ruột của em ấy.

Nhưng bây giờ…

“Hiên Hiên, nhóc làm cái gì thế?” Nghiêm Hạ Khê nhíu mày, không hiểu.

Mọi người bình tĩnh nhìn Thẩm Dật Hiên, phát hiện Thẩm Dật Hiên của hiện giờ không phải là thiếu niên mà bọn họ quen thuộc, mà lại… tương đối quỷ dị.

Ánh mắt của thằng bé không trong suốt như thường ngày nữa, trái lại, trông chúng tràn đầy tà khí.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng nhận ra trên người con trai mình có một luồng hơi thở quen thuộc.

Trước đây không lâu, khi chữa trị cho Vương Trung Toàn, hai người giống như cũng cảm nhận thấy khí tức này. Chỉ là khi ấy không đến mức quá rõ ràng. Hiện giờ, hai người có thể cảm nhận được nhiều hơn.

Tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm trải khắp toàn thân, tạo thành lớp phòng tuyến bên ngoài.

Thẩm Dật Hiên tấn công thất bại thì không tiếp tục nhằm vào Thẩm Tu Lâm nữa, mà lại chuyển hướng về phía Nghiêm Hạ Khê chạy lướt qua.

Nghiêm Hạ Khê không kịp ngăn cản Thẩm Dật Hiên.

Ngay khi bóng lưng của Thẩm Dật Hiẻn biến mất, sắc mặt Thẩm Hình thay đổi, lập tức muốn đuổi theo.

Thẩm Tu Lâm lại nói “Thẩm Hình!”

Thẩm Hình quay đầu lại.

Thẩm Tu Lâm chậm rãi lắc đầu, nói “Đừng đuổi theo, vô dụng thôi. Đối phương hiện giờ không phải là Hiên Hiên.”

Thẩm Hình không hiểu câu nói này có ý gì.

Đông Phương Hiển nói “Thằng bé bị khống chế rồi, phải giải quyết kẻ đang điều khiển nơi này thì Hiên Hiên mới khôi phục bình thường được.”

Thẩm Hình nghe xong, cũng hiểu ý của bọn hò, chỉ là, vẫn cảm thấy có chút khó tin.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đi tiếp, giống như không hề để ý tới con trai mình đang mất tích vậy.

Trong lòng Ngô Tranh có suy đoán, hẳn là Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển sẽ không bỏ mặc con trai mình. Hiện tại tỏ ra như vậy, có lẽ có nguyên nhân gì khác.

Bọn họ càng đi sâu vào trong càng cẩn thận hơn.

Sau đó, bọn họ phát hiện, mỏ khoáng thoạt nhìn không nên dài như vậy, lúc này lại trở thành động không đáy.

Đi mãi vẫn không thấy điểm cuối!

Hơn nữa, đoạn đường này, ngoài trừ hơi lạnh từ phía trên phả xuống, thì những sinh vật khác đều không thấy. Đến cả tang thi cũng không có.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cảm thấy có vấn đề, lúc này, Thẩm Dật Hiên biến mất khi nãy bỗng nhiên xuất hiện, đối phương vẫn chọn Thẩm Tu Lâm làm mục tiêu đánh lén.

Tiếc là, cấp bậc tinh thần lực có chênh lệch.

Thẩm Dật Hiên vẫn không thể đụng tới được Thẩm Tu Lâm, ngược lại còn bị Đông Phương Hiển đạp một cước, bay thẳng ra ngoài.

Nói thật, một cước này thực sự có chút quá mức tàn nhẫn, người làm baba như Thẩm Tu Lâm cũng không nhịn được, đau lòng thoáng nhíu mày.

“Có phải đạp mạnh quá rồi không?”

Đông Phương Hiển mím môi không nói.

Thẩm Tu Lâm cũng biết đối phương đang giận con trai dám chạy tới đánh lén. Tuy rằng con trai hiện tại do hoàn cảnh đưa đẩy mới làm ra hành động như vậy, thế nhưng Đông Phương Hiển càng đau lòng hắn hơn này.

Vì vậy, thấy Đông Phương Hiển không nói gì, hắn cũng ngậm miệng, giữ im lặng theo.

Lúc này, Nghiêm Hạ Khê bỗng nhiên kinh ngạc lên tiếng “Đó là cái gì?”



Nghiêm Hạ Khê ngẩng đầu nhìn lên trên, mấy người còn lại cũng vội vàng nhìn theo…

Bọn họ nhìn thấy mấy thứ luôn phát ra hơi lạnh kia không biết từ lúc nào lại biến thành màu đỏ như máu.

Hơn nữa, còn giống như sắp rơi xuống phía dưới.

Rậm rịt một đám đỏ như máu thật sự vừa khủng bố vừa ghê tởm!

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển liếc nhìn nhau, tinh thần lực tạo thành một tấm chắn ẩn hình bao quanh toàn bộ mọi người, đồng thời cũng tiến lại gần sát mấy người Nghiêm Hạ Khê.

Năm người đứng chung một chỗ, ngay tại khi hai người Thẩm Tu Lâm dựng tấm chắn tinh thần lực lên, mấy thứ màu máu kia bắt đầu ào ào rơi xuống.

Hơn nữa, đây không phải là những giọt máu thông thường, mà là… một loại sinh vật!

Trong mỗi giọt máu kia đều có một loại bọ màu đỏ.

Loại bọ này thì cả Thẩm Tu Lâm lẫn Đông Phương Hiển đều không thấy xa lạ gì.

Lần đầu tiên là loại màu trắng trong trận pháp.

Lần thứ hai là loại màu đen trên người Vương Trung Toàn.

Hiện giờ, là loại màu đỏ. Số lượng nhiều tới kinh người.

Những con bọ này rơi lên trên tấm chắn tinh thần lực. Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đều thêm dị năng vào tấm chắn, nhất là Thẩm Tu Lâm, cho nên mặt trên tấm chắn tất cả đều là sấm sét.

Vì vậy, đám bọ rơi xuống tấm chắn đều bị điện giật, lập tức bỏ mình. Tiếc là, số lượng bọ quá nhiều, hết lượt này lại tới lượt khác.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn nhau, tuy rằng hai người không lo lắng về việc tinh thần lực không đủ dùng, nhưng mà, thời gian cứ kéo dài thì cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Họ cần phải nghĩ ra biện pháp giải quyết chuyện trước mắt càng nhanh càng tốt.

Vì vậy, hai người chủ động ra tay, bọn họ buông tấm chắn ra, để mấy người Ngô Tranh dùng tinh thần lực duy trì, rồi từ bên trong lao ra ngoài.

Bóng dáng của hai người liên tục di chuyển bên trong mỏ khoáng, mỗi lần người khác đều chỉ kịp nhìn thấy tàn ảnh.

Cứ như vậy, vài lần qua lại, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đã giải quyết xong gần nửa đám bọ.

Sau đó, hai người phân công hợp tác, một người bên trái, một người bên phải…

Mười phút sau, tất cả đám bọ đều biến thành tro bụi.

Khi Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển ngừng lại, hai người phát hiện tấm chắn tinh thần lực bên phía mấy người Ngô Tranh đã bị hư hại.

Nếu như không phải do Ngô Tranh liên tục dùng tinh thần lực sửa chữa và duy trì, e rằng đám bọ này đã lao vào bên trong rồi.

Điều này chứng minh, mấy đám bọ này chỉ cần số lượng đủ nhiều, ngoại trừ tinh thần lực biến thái như của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển ra, thì bất kỳ lớp phòng vệ nào đều rất khó chống đỡ được!

Ngay cả đến mấy người Ngô Tranh suýt chút nữa còn bị đánh trúng, chứ đừng nói tới Vương Trung Toàn, muốn không trúng chiêu cũng khó lắm!

Sau khi giải quyết xong đám bọ, Thẩm Hình nói “Hai người có thể cảm giác thấy Hiên Hiên đang ở đâu không?”

Thẩm Tu Lâm lắc đầu “Không thấy.”

Thẩm Hình nhíu mày.

Ngô Tranh nói “Hình như chúng ta vẫn đi loanh quanh một chỗ thì phải. Mỏ khoáng này chẳng lẽ lại dài tới như vậy? Hay là do chúng ta đã tiến vào bẫy của người khác mà không biết? Gặp ma rồi?”

“Làm gì có ma quỷ gì ở đây? Không phải đâu.”

Thẩm Tu Lâm cũng nói “Khẳng định là không phải, có lẽ là trận pháp.”

Đông Phương Hiển gật đầu “Trận pháp thì có tính khả thi hơn một chút, nhưng trận pháp này giấu quá kín.”

Giấu quá kín… Ngay cả y đến bây giờ cũng không phát hiện ra.

Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển, Đông Phương Hiển tiếp tục nói “Chúng ta không cần đi nữa, cũng không tới đâu được.”

“Đúng vậy.” Thẩm Tu Lâm gật đầu, đột nhiên thả Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc ra, rồi nhìn Nghiêm Hạ Khê “Gọi Tiểu Hồng và Tiểu Hắc ra đi.”

Nghiêm Hạ Khê không hiểu, thế nhưng lời của Thẩm Tu Lâm thì anh ta luôn duy trì một tình trạng – nói gì nghe nấy, cho nên, đối phương bảo thả Tiểu Hồng và Tiểu Hắc ra, thì đương nhiên là gọi ra thôi.



Tiểu Hắc và Tiểu Hồng ở trong ý thức hải của Nghiêm Hạ Khê, chúng nó cũng biết chuyện xảy ra bên ngoài. Lúc này lại thấy Thẩm Tu Lâm gọi chúng nó ra, đều cảm thấy chắc chắn không phải là chuyện gì tốt rồi.

Chỉ là, Tiểu Hồng giận mà không dám nói gì, còn Tiểu Hắc… Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!

Nói tóm lại, không có cách nào phản kháng, thì tốt nhất là ngoan ngoãn nghe theo.

Thẩm Tu Lâm nói với cả đám tròn xoe trươc mặt “Bốn nhóc cùng nhau đập vào góc này.”

Cả đám không hiểu, nhưng cũng nghĩ tới việc này có quan hệ tới chuyện phá trận, cho nên không ai dám phí lời, thẳng thắn lao đầu tới.

Sức mạnh của cả đám gộp lại đương nhiên không phải là nói đùa.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn nhau, cũng thêm vào công kích.

“Oành” một tiếng vang thật lớn, mọi người vội vàng dùng tinh thần lực bảo vệ màng nhĩ.

Dường như có âm thanh của thứ gì đó vỡ vụn vang lên.

Thẩm Tu Lâm cười “Mười lần như một.”

Khi bọn họ ở trong một trận pháp mà không tìm ra cách giải trừ, vậy thì cứ thẳng tay dùng bạo lực là được rồi.

Như vậy, kẻ nắm giữ trận pháp này sẽ phải chịu phản phệ, đây cũng là một cách trả thù địch thủ.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đối với mấy trận pháp trước đây cũng làm theo cách này.

Hơn nữa, hai người còn tiện tay chém luôn đầu kẻ thù.

Hiện tại, cùng cách làm, đồng dạng thành công.

Sau khi trận pháp bị phá, bọn họ thấy được hình dáng thực sự của mỏ khoáng. Trên đỉnh hoàn toàn không có thứ gì nhô ra, cũng không lạnh lẽo thấu xương, cũng không có đám bọ vừa bị tiêu diệt, chỉ là mỏ khoáng bình thường.

Chỉ là, mỏ khoáng này có chút thấp, thoạt nhìn… khá kỳ quái.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển chạy về phía trước, ở nơi đó, bọn họ cảm giác được sự tồn tại của một người khác.

Tốc độ của bọn họ vốn đã rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến nơi, rồi hai người nhìn thấy một người thanh niên.

Đây là một người vô cùng yêu diễm, xinh đẹp tới mức khiến người khác phải nín thở. Lúc này, đối phương cũng nhìn tới Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển.

Nhìn người thanh niên này, hai người Thẩm Tu Lâm đồng thời nghĩ tới người nằm trong quan tài mà Chu Phương Tuyền đã nói.

Chính là người đột nhiên từ một đứa bé lại nhanh chóng trưởng thành.

“Các người là ai?” Đối phương tựa hồ không hiểu tại sao Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển lại xuất hiện ở đây.

Nét đẹp của người này không giống với Lâm Tôn. Lâm Tôn vốn cũng rất đẹp, nhưng lại không có quá nhiều nét yêu mị giống người này. Đúng ra mà nói, đối phương có chút không giống nhân loại, mà càng nghiêng về yêu tộc hơn.

“Còn ngươi là ai?” Thẩm Tu Lâm lạnh nhạt hỏi ngược lại.

Đông Phương Hiển bỗng nhiên nheo mắt lại, nói “Tộc Thanh Hồ.”

Đối phương ngạc nhiên, chần chừ nhìn Đông Phương Hiển “Làm sao ngươi biết?”

Thẩm Tu Lâm nhìn sang Đông Phương Hiển bên cạnh “Tộc Thanh Hồ là cái gì?”

Đông Phương Hiển im lặng, rồi nói “Giải thích sau.”

Thẩm Tu Lâm gật đầu.

Đông Phương Hiển lãnh đạm nhìn người thanh niên kia “Ngươi là người của tộc Thanh Hồ, vì sao lại xuất hiện ở đây?”

Đối phương nhìn Đông Phương Hiển, một lát sau gật đầu “Hoá ra ngươi cũng không phải người của vị diện này…”

Đông Phương Hiển đúng thực không phải người ở đây, y híp mắt lại, không nói gì.

Thẩm Tu Lâm nói “Ý của ngươi là, ngươi cũng không phải người của vị diện này.”

Người thanh niên nghe vậy, ánh mắt liếc về phía Thẩm Tu Lâm, có chút kỳ quái nhìn Đông Phương Hiển “Hắn ta là người vị diện này, hai người các ngươi vì sao lại ở bên nhau?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau