Cô Dâu Nhà Nông Bưu Hãn (Bản Dịch)
Chương 13: Con Mồi Bắt Được
Cố Thanh há hốc mồm, trừng mắt, hoài nghi có phải mình nghe nhầm không.
Hắn thử kêu lên một tiếng: “Mụ vợ điên?”
Cố Phán nhi lập tức sẵng giọng: “Gọi hồn hả!”
Thật sự là mụ vợ chết tiệt này! Cố Thanh nghẹn họng, theo tiếng nhìn sang, vừa mới nhìn tròng mắt suýt nữa lồi ra: “Nhiều con mồi như vậy, ngươi trộm từ đâu đấy!”
Cố Phán Nhi trợn mắt lên, xem thường nói: “Tự ta bắt được!”
Cố Thanh tỏ vẻ không tin, dùng ánh mắt hoài nghi quan sát Cố Đại Nha từ trên xuống dưới, không thể trách hắn không tín nhiệm nàng, mà với lòng tham của lão thái thái Cố gia kia, nếu như Cố Đại Nha biết săn thú, còn có thể với ba trăm văn sính lễ là gả đi được sao? Đùa giỡn gì thế.
Cố Phán Nhi cũng không định kêu Cố Thanh tin tưởng, liếc xéo cái sọt ở trên lưng hắn: “Ngươi đã lấy đủ rau dại chưa?”
Không đợi Cố Thanh trả lời, con mồi trong tay nàng đã bay qua, rơi vào chính giữa sọt.
“Khốn kiếp!”
Thể chất Cố Thanh vốn yếu kém, đồ nặng chừng mười đến mười lăm ký này ném vào, lập tức đã ép hắn đến ngã ngửa, mắt thấy sắp ngã chổng vó, nên dứt khoát nhắm mắt lại chờ ngã xuống.
Nhưng mới ngã xuống một nửa, người đã bị lôi dậy, kể cả cái sọt cũng bị cướp đi.
“Mèo hen!” Cố Phán Nhi đeo sọt lên vai, tặng cho Cố Thanh một cái liếc xéo: “Nhìn ngươi như vậy chắc không lấy được bao nhiêu rau cả, còn không bằng xuống núi, xử lý chỗ con mồi này, cũng đủ một bữa.”
Cố Thanh thừa nhận Cố Phán Nhi nói đúng, thể chất vốn yếu kém, ngồi xổm xuống một lúc lấy rau dại đã hoa mắt chóng mặt, thời gian nghỉ ngơi còn lâu hơn cả thời gian lấy rau. Nhưng con mụ chết tiệt này sao có thể nói hắn như thế chứ, dù thế nào mình cũng là chồng của nàng cơ mà? Gọi khó nghe như vậy, bản thân nàng có thể diện sao?!
Cố Phán Nhi không biết ý tứ của mèo hen ở đây tương đối khinh bỉ người, Cố Thanh lại vừa khéo đúng với phần lớn ý nghĩa của từ này, chỉ có hai từ đã chẹn họng Cố Thanh không nói ra được, lòng tràn đầy hậm hực, đỏ mắt trợn trừng nhìn Cố Phán Nhi, thân thể gầy yếu tức giận đến run lên, lại không thốt nổi một lời.
Cố Phán Nhi không rõ chân tướng, chỉ cảm thấy thiếu niên này chẳng hiểu ra làm sao cả, sao lại có dáng vẻ như bị bắt nạt thế chứ. Tự mình kiểm điểm cũng không phát hiện ra chỗ nào không đúng, săn mồi cho không nói, còn đeo hộ sọt, rõ ràng là người tốt.
Nàng do dự một chút, hỏi: “Ngươi sao vậy?”
Cố Thanh đỏ mắt, chính là không nói chuyện.
“Được rồi, đừng tức giận, ta về nhà.” Cố Phán Nhi hơi do dự, nhặt liềm ở trên mặt đất lên, sau đó giơ tay kéo Cố Thanh, giống như dắt trẻ con kéo Cố Thanh về nhà. Trong đầu nàng vẫn đang suy nghĩ, có phải do thiếu niên này quá mức lo lắng cho nàng, do đó vừa giận vừa hờn, thành ra như vậy không?
Ngẫm nghĩ, rất có khả năng, dù sao thiếu niên này hơi kiêu ngạo.
Dọc theo đường đi Cố Thanh không nói gì nữa, Cố Phán Nhi cũng không biết nên nói cái gì, luôn im lặng đến khi xuống núi.
Vừa đến cửa, gặp Cố Nhị Nha đỏ mắt, vẻ mặt căm hận chặn hai người.
“A, kia chẳng phải là đại tỷ ngốc của ta sao?” Tầm mắt của Cố Nhị Nha rơi lên trên hai tay đang nắm lấy của hai người, trong mắt vốn phẫn nộ lóe lên một chút khinh bỉ, giả bộ như hết sức giật mình: “Chính là không rõ từ khi nào đại tỷ ngốc này của ta lại biến thành không biết xấu hổ như vậy, ở trên đường còn lôi lôi kéo kéo người ta, thật mất mặt.”
Tầm mắt của Cố Nhị Nha rơi lên trên khuôn mặt cho dù tái nhợt nhưng rất tuấn tú của Cố Thanh, trong đầu càng không ưa gì Cố Đại Nha. Nàng cho rằng, Cố Đại Nha ngốc thành như vậy, không nên gả đi được, hoặc là gả cho dưa vẹo táo nứt, hoặc gả cho lão già đã chết vợ, chứ không phải gả cho người đẹp mắt giống như Cố Thanh.
Có điều tuy Cố Nhị Nha cảm thấy Cố Thanh rất tuấn tú, nhưng cũng hơi khinh thường vẻ bệnh tật kia của hắn.
Cố Phán Nhi nhíu mày: “Chó ngoan chớ cản đường!”
Cố Nhị Nha vừa nghe, giơ tay đẩy Cố Phán Nhi: “Ngươi là thứ gì chứ, dám chửi ta là chó! Ta chặn ngươi lại là để mắt đến ngươi, bằng không kẻ ngốc như ngươi, ai thích để ý chứ.”
Cố Phán Nhi không kiên nhẫn: “Vậy ngươi đừng để ý!”
Chuyện xảy ra trước đó quá mức bất ngờ, Cố Phán Nhi không hề nghĩ nhiều, hiện giờ ngẫm lại, đã lục ra từ trong trí nhớ Cố Nhị Nha này là khuê nữ của đại phòng lão Cố gia, dáng vẻ tạm được, chính là tính cách không đáng yêu lắm. Thường ngày bởi vì có một đại tỷ ngốc như Cố Đại Nha nên luôn cảm thấy mất mặt, không ít lần hành hạ Cố Đại Nha, cho dù Cố Đại Nha có ngốc, thấy Cố Nhị Nha cũng sẽ trốn.
Nhưng chính là hơi ngốc, không tránh được, còn bị bắt nạt thật thảm.
Càng buồn cười hơn là kể cả vòng tay của mẹ chồng tương lai cho cũng để cho Cố Nhị Nha cướp đi.
“Trong sọt của ngươi là gì vậy?” Cố Nhị Nha thấy Cố Phán Nhi không nói chuyện, nên đi lục cái sọt sau lưng Cố Phán Nhi, mắt tinh thấy có lông gà rừng, hoài nghi Cố Phán Nhi ăn may, nhặt được gà rừng, giơ tay định cướp lấy: “Lại có gà rừng, Đại Nha ngốc ngươi giẫm phân chó sao? Ta mặc kệ, buổi sáng ngươi cướp vòng tay của ta, làm hại mẹ ta mất tiền, còn bị bà nội đánh nữa, gà rừng này của ngươi phải bồi thường cho bọn ta!”
Hắn thử kêu lên một tiếng: “Mụ vợ điên?”
Cố Phán nhi lập tức sẵng giọng: “Gọi hồn hả!”
Thật sự là mụ vợ chết tiệt này! Cố Thanh nghẹn họng, theo tiếng nhìn sang, vừa mới nhìn tròng mắt suýt nữa lồi ra: “Nhiều con mồi như vậy, ngươi trộm từ đâu đấy!”
Cố Phán Nhi trợn mắt lên, xem thường nói: “Tự ta bắt được!”
Cố Thanh tỏ vẻ không tin, dùng ánh mắt hoài nghi quan sát Cố Đại Nha từ trên xuống dưới, không thể trách hắn không tín nhiệm nàng, mà với lòng tham của lão thái thái Cố gia kia, nếu như Cố Đại Nha biết săn thú, còn có thể với ba trăm văn sính lễ là gả đi được sao? Đùa giỡn gì thế.
Cố Phán Nhi cũng không định kêu Cố Thanh tin tưởng, liếc xéo cái sọt ở trên lưng hắn: “Ngươi đã lấy đủ rau dại chưa?”
Không đợi Cố Thanh trả lời, con mồi trong tay nàng đã bay qua, rơi vào chính giữa sọt.
“Khốn kiếp!”
Thể chất Cố Thanh vốn yếu kém, đồ nặng chừng mười đến mười lăm ký này ném vào, lập tức đã ép hắn đến ngã ngửa, mắt thấy sắp ngã chổng vó, nên dứt khoát nhắm mắt lại chờ ngã xuống.
Nhưng mới ngã xuống một nửa, người đã bị lôi dậy, kể cả cái sọt cũng bị cướp đi.
“Mèo hen!” Cố Phán Nhi đeo sọt lên vai, tặng cho Cố Thanh một cái liếc xéo: “Nhìn ngươi như vậy chắc không lấy được bao nhiêu rau cả, còn không bằng xuống núi, xử lý chỗ con mồi này, cũng đủ một bữa.”
Cố Thanh thừa nhận Cố Phán Nhi nói đúng, thể chất vốn yếu kém, ngồi xổm xuống một lúc lấy rau dại đã hoa mắt chóng mặt, thời gian nghỉ ngơi còn lâu hơn cả thời gian lấy rau. Nhưng con mụ chết tiệt này sao có thể nói hắn như thế chứ, dù thế nào mình cũng là chồng của nàng cơ mà? Gọi khó nghe như vậy, bản thân nàng có thể diện sao?!
Cố Phán Nhi không biết ý tứ của mèo hen ở đây tương đối khinh bỉ người, Cố Thanh lại vừa khéo đúng với phần lớn ý nghĩa của từ này, chỉ có hai từ đã chẹn họng Cố Thanh không nói ra được, lòng tràn đầy hậm hực, đỏ mắt trợn trừng nhìn Cố Phán Nhi, thân thể gầy yếu tức giận đến run lên, lại không thốt nổi một lời.
Cố Phán Nhi không rõ chân tướng, chỉ cảm thấy thiếu niên này chẳng hiểu ra làm sao cả, sao lại có dáng vẻ như bị bắt nạt thế chứ. Tự mình kiểm điểm cũng không phát hiện ra chỗ nào không đúng, săn mồi cho không nói, còn đeo hộ sọt, rõ ràng là người tốt.
Nàng do dự một chút, hỏi: “Ngươi sao vậy?”
Cố Thanh đỏ mắt, chính là không nói chuyện.
“Được rồi, đừng tức giận, ta về nhà.” Cố Phán Nhi hơi do dự, nhặt liềm ở trên mặt đất lên, sau đó giơ tay kéo Cố Thanh, giống như dắt trẻ con kéo Cố Thanh về nhà. Trong đầu nàng vẫn đang suy nghĩ, có phải do thiếu niên này quá mức lo lắng cho nàng, do đó vừa giận vừa hờn, thành ra như vậy không?
Ngẫm nghĩ, rất có khả năng, dù sao thiếu niên này hơi kiêu ngạo.
Dọc theo đường đi Cố Thanh không nói gì nữa, Cố Phán Nhi cũng không biết nên nói cái gì, luôn im lặng đến khi xuống núi.
Vừa đến cửa, gặp Cố Nhị Nha đỏ mắt, vẻ mặt căm hận chặn hai người.
“A, kia chẳng phải là đại tỷ ngốc của ta sao?” Tầm mắt của Cố Nhị Nha rơi lên trên hai tay đang nắm lấy của hai người, trong mắt vốn phẫn nộ lóe lên một chút khinh bỉ, giả bộ như hết sức giật mình: “Chính là không rõ từ khi nào đại tỷ ngốc này của ta lại biến thành không biết xấu hổ như vậy, ở trên đường còn lôi lôi kéo kéo người ta, thật mất mặt.”
Tầm mắt của Cố Nhị Nha rơi lên trên khuôn mặt cho dù tái nhợt nhưng rất tuấn tú của Cố Thanh, trong đầu càng không ưa gì Cố Đại Nha. Nàng cho rằng, Cố Đại Nha ngốc thành như vậy, không nên gả đi được, hoặc là gả cho dưa vẹo táo nứt, hoặc gả cho lão già đã chết vợ, chứ không phải gả cho người đẹp mắt giống như Cố Thanh.
Có điều tuy Cố Nhị Nha cảm thấy Cố Thanh rất tuấn tú, nhưng cũng hơi khinh thường vẻ bệnh tật kia của hắn.
Cố Phán Nhi nhíu mày: “Chó ngoan chớ cản đường!”
Cố Nhị Nha vừa nghe, giơ tay đẩy Cố Phán Nhi: “Ngươi là thứ gì chứ, dám chửi ta là chó! Ta chặn ngươi lại là để mắt đến ngươi, bằng không kẻ ngốc như ngươi, ai thích để ý chứ.”
Cố Phán Nhi không kiên nhẫn: “Vậy ngươi đừng để ý!”
Chuyện xảy ra trước đó quá mức bất ngờ, Cố Phán Nhi không hề nghĩ nhiều, hiện giờ ngẫm lại, đã lục ra từ trong trí nhớ Cố Nhị Nha này là khuê nữ của đại phòng lão Cố gia, dáng vẻ tạm được, chính là tính cách không đáng yêu lắm. Thường ngày bởi vì có một đại tỷ ngốc như Cố Đại Nha nên luôn cảm thấy mất mặt, không ít lần hành hạ Cố Đại Nha, cho dù Cố Đại Nha có ngốc, thấy Cố Nhị Nha cũng sẽ trốn.
Nhưng chính là hơi ngốc, không tránh được, còn bị bắt nạt thật thảm.
Càng buồn cười hơn là kể cả vòng tay của mẹ chồng tương lai cho cũng để cho Cố Nhị Nha cướp đi.
“Trong sọt của ngươi là gì vậy?” Cố Nhị Nha thấy Cố Phán Nhi không nói chuyện, nên đi lục cái sọt sau lưng Cố Phán Nhi, mắt tinh thấy có lông gà rừng, hoài nghi Cố Phán Nhi ăn may, nhặt được gà rừng, giơ tay định cướp lấy: “Lại có gà rừng, Đại Nha ngốc ngươi giẫm phân chó sao? Ta mặc kệ, buổi sáng ngươi cướp vòng tay của ta, làm hại mẹ ta mất tiền, còn bị bà nội đánh nữa, gà rừng này của ngươi phải bồi thường cho bọn ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất