Thập Niên 70: Người Đẹp Ốm Yếu Trọng Sinh, Vả Mặt Chồng Cũ Tra Nam

Chương 50:

Trước Sau
"Bố, sự thật rõ ràng như ban ngày, con không oan cho nó đâu." Ông cụ có thiên vị thì cũng không thể không nói lý lẽ.

Ông Lương không trả lời, quay sang nhìn Lâm Lan Lan.

"Ông nội Lương..." Lâm Lan Lan ngoan ngoãn gọi ông cụ một tiếng, còn chưa kịp nói gì đã đưa tay lên che miệng ho, da cô trắng, vừa ho xong, má và cổ đỏ ửng lên, mắt cũng nhuộm một màu hồng nhạt, đọng hơi nước, trông như sắp khóc đến nơi.

Thật đáng thương.

Ông Lương đau lòng vô cùng, rót cho cô một ca nước nóng mới, nhẹ nhàng dỗ dành: "Được rồi, đừng giận nữa, ông nội Lương biết cháu ấm ức, đều là lỗi của dì cháu."

"???" Mẹ Lương ngơ ngác: "Bố, không phải..."

"Không phải cái gì?!" Ông Lương cáu kỉnh ngắt lời bà: "Tôi thấy bà cố tình bắt nạt Tiểu Lan, biết nó sức khỏe không tốt, còn bắt nó nấu cơm giặt quần áo cho bà, bà thiếu tay hay cụt chân mà không tự làm được những việc này?"



Mẹ Lương tỏ vẻ không phục, sức khỏe cô không tốt mà mười phút rang xong một bát cơm rang trứng? Sức khỏe cô không tốt mà xé toạc một tay áo của bà?

Mẹ Lương bắt đầu nghi ngờ, Lâm Lan Lan vẫn luôn giả bệnh, để bác thủ sự thương cảm của ông cụ, giờ thì ấn tượng này đã ăn sâu vào tiềm thức, cô không giả nữa.

Ông cụ đã có định kiến, nhất thời không thể thay đổi được.

Quả là có tâm cơ! Bà đã đánh giá thấp cô rồi.

Lâm Lan Lan uống hai ngụm nước, bình tĩnh lại, kéo tay áo ông Lương, nhẹ nhàng giật giật: "Ông nội Lương, đều là lỗi của Tiểu Lan, đừng mắng dì, là cháu vô dụng."

Lần này Lâm Lan Lan hồi tưởng lại, thu được khá nhiều, mỗi lần nữ chính dùng giọng điệu yếu đuối đều có thể hóa giải nguy cơ, Lâm Lan Lan học theo.

"Đứa ngốc, cháu nói bậy bạ gì thế? Không phải lỗi của cháu, là dì cháu bắt nạt người, đừng sợ, ông nội Lương sẽ làm chủ cho cháu." Trước đây Lâm Lan Lan làm việc nhà, ông Lương không phải không biết, chỉ là khuyên bảo mấy lần mà không có tác dụng, hơn nữa ở nhờ nhà người ta cũng không được thoải mái, phải làm gì đó cho gia đình này mới thấy dễ chịu, ông Lương cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt, miễn là Vương Tú Chi không quá đáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau