Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 16: Nấu Ăn Ngon Quá
"Chị dâu, chị nấu ăn ngon lắm!" Tiểu Lâm liếm nước thịt kho còn dính trên đũa, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Triệu Uyển Thanh.
Con nít rất nhạy cảm với người có thiện ý hay ác ý. Triệu Uyển Thanh nhiều lần bày tỏ thiện ý, làm cho Tiểu Lâm vốn mang tâm lý sợ cô thì dần trở nên thân quen.
“Tay nghề con khá lắm Uyển Thanh! Chỉ là... trong cuộc sống, nên tiết kiệm chút, tiền của con nên để dành đi..." Mẹ Lâm lo lắng nói.
Triệu Uyển Thanh nghiêm mặt nói: "Khó mà làm được mẹ ạ. Hiện tại con là một người ăn, hai người bổ, chế độ ăn không thể kém đi được."
Nói xong, cô liền đứng dậy trở về phòng, để bát lại cho mẹ Lâm rửa.
Vẫn là câu nói đó, không thể thay đổi quá nhanh!
Ở nhà bên cạnh, chị dâu cả nhà họ Lâm và chi dâu hai nhà họ Lâm trở về nhà. Lúc ngồi trong nhà ăn cơm, họ cùng nhắc đến chuyện của Triệu Uyển Thanh, nhưng điều mà hai người quan tâm lại hoàn toàn khác nhau.
"Hôm nay, vợ của Thiệu Hoa đã xuống bếp nấu cơm" Chị dâu cả nhà họ Lâm kể cho ba mẹ chồng và chồng nghe chuyện đã bắt gặp lúc nãy.
Ông nội Lâm không có phản ứng gì, bởi ông là người làm ông nên không thể trực tiếp đánh giá về cháu dâu của mình. Còn bà nội Lâm thì lắp bắp kinh hãi, "Thật sao?"
Đứa cháu trai lớn mà bà yêu thương nhất lại kết hôn với một cháu dâu lười biếng, trong lòng bà thật không thoải mái.
Nhưng vì nể mặt cháu trai, bà không thể làm khó dễ cháu dâu mà chỉ có thể nhịn.
"Thật đấy ạ, không biết nấu gì mà mùi rất thơm!"
Bà nội Lâm không nói gì nữa.
Bác cả Lâm an ủi: "Thiệu Hoa kết hôn rồi, cuộc sống sẽ từ từ tốt lên, cha mẹ đừng lo lắng quá!"
“Cha nó à, ông nói xem có phải nhà lão tam vẫn còn tiền không? Bằng không bọn họ lấy đâu ra thịt?”
Bác dâu hai nhà họ Lâm ở trên bàn cơm vừa gõ bát, vừa nói chuyện với bác hai Lâm.
Bác hai Lâm cuốc đất cho tới trưa, hiện tại mệt tới mức thở dốc cũng vất vả, không có hứng nghe vợ mình lải nhải.
“Bà nói cái gì vậy?! Nhà thằng ba lấy đâu ra tiền?”
Em trai ông ấy đều đã mất bảy tám năm, mẹ góa con côi lấy đâu ra tiền?
Bác dâu hai nhà họ Lâm bị chồng mình rống lên thì yên tĩnh được nửa phút, nghĩ ngợi rồi lại nói: "Vậy nhất định là tiền hồi môn của vợ Thiệu Hoa rồi!"
Bác hai Lâm nhíu mày: "Tiền của vợ Thiệu Hoa thì liên quan gì đến bà? Ăn một bữa cơm thôi mà nói nhiều quá!”
Mấy đứa trẻ trên bàn nhìn cha mẹ tranh cãi, cũng không dám lên tiếng, chỉ buồn bực cúi đầu ăn cơm.
Bác dâu hai nhà họ Lâm lúc này cũng im lặng không nói, nhưng trong lòng vẫn còn không ngừng suy nghĩ......
Năm xưa lúc ba Lâm mất thì tình hình trong thôn rất tệ, Lâm Thiệu Hoa cũng phải ngừng việc học, xuống ruộng làm việc mấy năm.
Vài năm trở lại đây, tình hình dần dần tốt lên, về mặt cơ bản là nhà nào cũng có cái ăn nên ông cụ Lâm liền để Lâm Thiệu Hoa đi học lại. Bác cả Lâm Thác móc nối được quan hệ ở công xã, rồi nhét Lâm Thiệu Hoa vào trường trung học công xã học tập.
Con nít rất nhạy cảm với người có thiện ý hay ác ý. Triệu Uyển Thanh nhiều lần bày tỏ thiện ý, làm cho Tiểu Lâm vốn mang tâm lý sợ cô thì dần trở nên thân quen.
“Tay nghề con khá lắm Uyển Thanh! Chỉ là... trong cuộc sống, nên tiết kiệm chút, tiền của con nên để dành đi..." Mẹ Lâm lo lắng nói.
Triệu Uyển Thanh nghiêm mặt nói: "Khó mà làm được mẹ ạ. Hiện tại con là một người ăn, hai người bổ, chế độ ăn không thể kém đi được."
Nói xong, cô liền đứng dậy trở về phòng, để bát lại cho mẹ Lâm rửa.
Vẫn là câu nói đó, không thể thay đổi quá nhanh!
Ở nhà bên cạnh, chị dâu cả nhà họ Lâm và chi dâu hai nhà họ Lâm trở về nhà. Lúc ngồi trong nhà ăn cơm, họ cùng nhắc đến chuyện của Triệu Uyển Thanh, nhưng điều mà hai người quan tâm lại hoàn toàn khác nhau.
"Hôm nay, vợ của Thiệu Hoa đã xuống bếp nấu cơm" Chị dâu cả nhà họ Lâm kể cho ba mẹ chồng và chồng nghe chuyện đã bắt gặp lúc nãy.
Ông nội Lâm không có phản ứng gì, bởi ông là người làm ông nên không thể trực tiếp đánh giá về cháu dâu của mình. Còn bà nội Lâm thì lắp bắp kinh hãi, "Thật sao?"
Đứa cháu trai lớn mà bà yêu thương nhất lại kết hôn với một cháu dâu lười biếng, trong lòng bà thật không thoải mái.
Nhưng vì nể mặt cháu trai, bà không thể làm khó dễ cháu dâu mà chỉ có thể nhịn.
"Thật đấy ạ, không biết nấu gì mà mùi rất thơm!"
Bà nội Lâm không nói gì nữa.
Bác cả Lâm an ủi: "Thiệu Hoa kết hôn rồi, cuộc sống sẽ từ từ tốt lên, cha mẹ đừng lo lắng quá!"
“Cha nó à, ông nói xem có phải nhà lão tam vẫn còn tiền không? Bằng không bọn họ lấy đâu ra thịt?”
Bác dâu hai nhà họ Lâm ở trên bàn cơm vừa gõ bát, vừa nói chuyện với bác hai Lâm.
Bác hai Lâm cuốc đất cho tới trưa, hiện tại mệt tới mức thở dốc cũng vất vả, không có hứng nghe vợ mình lải nhải.
“Bà nói cái gì vậy?! Nhà thằng ba lấy đâu ra tiền?”
Em trai ông ấy đều đã mất bảy tám năm, mẹ góa con côi lấy đâu ra tiền?
Bác dâu hai nhà họ Lâm bị chồng mình rống lên thì yên tĩnh được nửa phút, nghĩ ngợi rồi lại nói: "Vậy nhất định là tiền hồi môn của vợ Thiệu Hoa rồi!"
Bác hai Lâm nhíu mày: "Tiền của vợ Thiệu Hoa thì liên quan gì đến bà? Ăn một bữa cơm thôi mà nói nhiều quá!”
Mấy đứa trẻ trên bàn nhìn cha mẹ tranh cãi, cũng không dám lên tiếng, chỉ buồn bực cúi đầu ăn cơm.
Bác dâu hai nhà họ Lâm lúc này cũng im lặng không nói, nhưng trong lòng vẫn còn không ngừng suy nghĩ......
Năm xưa lúc ba Lâm mất thì tình hình trong thôn rất tệ, Lâm Thiệu Hoa cũng phải ngừng việc học, xuống ruộng làm việc mấy năm.
Vài năm trở lại đây, tình hình dần dần tốt lên, về mặt cơ bản là nhà nào cũng có cái ăn nên ông cụ Lâm liền để Lâm Thiệu Hoa đi học lại. Bác cả Lâm Thác móc nối được quan hệ ở công xã, rồi nhét Lâm Thiệu Hoa vào trường trung học công xã học tập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất