Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 32: Để Xem Giả Vờ Được Bao Nhiêu
Trong đêm yên lặng, nghe tiếng thở nhẹ nhàng truyền đến từ bên cạnh, người đàn ông nghiêng đầu nhìn sang - một khối nho nhỏ phồng lên.
Từ trước đến nay cô vẫn luôn có thân hình gầy gò.
Hạ tầm mắt, tập trung vào một nơi nào đó ... ở đó, có con của họ rồi phải không?
Tay anh vô thức duỗi ra, ngón tay nhẹ chạm vào mặt chăn mềm mại, dưới tấm chăn là bụng nhỏ của người phụ nữ. Trong một khoảnh khắc, Lâm Thiệu Hoa rút tay lại.
Cô lúc trước một hai tính kế để kết hôn với anh, có phải là mong đợi cuộc sống sinh hoạt như thế này?
Nghĩ đến hôm nay trở về thấy cô thay đổi rất nhiều, người đàn ông khẽ thở dài.
Để xem cô giả vờ được bao lâu.
“Cái người lấy sai kịch bản cuộc đời kia thế nào rồi?" Bạch Vô Thường hỏi.
Người quản lý sổ sách thởi dài nói: "Không tốt lắm..."
"Đại nhân đã nói rồi, nếu ngươi không thể xoay chuyển kịch bản này trở lại như ban đầu thì ngươi sẽ không qua được kì thực tập." Hắc Vô Thường nhắc nhở.
Người quản lý sổ sách lại cảm thấy đau đầu.
Bảo nữ phụ xoay chuyển cuộc đời của mình, điều này nói dễ hơn làm.
Mặc dù hiện tại người phụ nữ kia đã nỗ lực sử dụng "bàn tay vàng" của mình, nhưng tiến độ giữa cô và nam chính vẫn làm người ta lo lắng!
"Cô ấy và nam chính hiện tại tiến triển như thế nào?" Bạch Vô Thường hỏi tiếp.
Người quản lý sổ sách đáp với giọng sống không còn gì luyến tiếc: "Đang thăm dò lẫn nhau..."
Bạch Vô Thường: "Hả... Cái này..."
...
Sáng sớm hôm sau, Triệu Uyển Thanh vừa mở mắt liền nhìn sang bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng thở phào.
Lâm Thiệu Hoa đã dậy rồi.
Cô nằm trên giường rồi sờ vào bụng nhỏ, vặn trái, vặn phải, lăn qua lăn lại trên giường một lúc mới ngồi dậy.
Trong nhà chỉ còn có một mình Tiểu Lâm, đang cầm một cái rổ nhỏ chuẩn bị đi cắt cỏ heo.
"Chị dâu, mẹ để cho chị dâu một cái bánh bột ngô ở trong nồi đấy." Tiểu Lâm thấy cô ra khỏi phòng, liền chạy đến nói với cô.
Triệu Uyển Thanh sờ đầu cậu, "Ăn chưa?"
"Em ăn rồi, em, mẹ và anh đều đã ăn xong rồi!" Tiểu Lâm vui vẻ nói.
Tiểu Lâm giống hệt Lâm Thiệu Hoa, đều có khuôn mặt rất tuấn tú.
Chỉ có điều, Lâm Thiệu Hoa đã phải gánh vác trọng trách gia đình từ khi còn trẻ nên anh như ông cụ non, toát ra khí chất lạnh lùng; trong khi Tiểu Lâm lại lớn lên dưới sự yêu thương của mẹ và anh trai, tính cách vẫn còn giữ lại nét ấm áp và mềm mại.
Gần đây, sau khi càng ngày càng thân thiết với Triệu Uyển Thanh, cậu nhóc càng lộ ra sự ấm áp của mình.
"Trưa nay em muốn ăn món gì?"
Nhóc con dễ thương này, ai mà không yêu cho được?
Triệu Uyển Thanh, một bà dì với tâm hồn 30+ cũng rất yêu quý cậu.
Nghe được có thể chọn món, Tiểu Lâm ngay lập tức nói: "Chị dâu, em muốn ăn mì tương của chị dâu!"
"Được, trưa nay chị sẽ làm."
Xác định đã có món mì tương để ăn trưa, Tiểu Lâm vừa nhảy chân sáo vừa vác cái rổ chạy ra ngoài sân.
Buổi sáng trôi qua nhẹ nhàng, Triệu Uyển Thanh trước tiên đi kiểm tra bầy gà con trong không gian, chúng đang phát triển rất tốt, con nào cũng lông vàng óng, đang chạy lon ton trên đồng cỏ.
Từ trước đến nay cô vẫn luôn có thân hình gầy gò.
Hạ tầm mắt, tập trung vào một nơi nào đó ... ở đó, có con của họ rồi phải không?
Tay anh vô thức duỗi ra, ngón tay nhẹ chạm vào mặt chăn mềm mại, dưới tấm chăn là bụng nhỏ của người phụ nữ. Trong một khoảnh khắc, Lâm Thiệu Hoa rút tay lại.
Cô lúc trước một hai tính kế để kết hôn với anh, có phải là mong đợi cuộc sống sinh hoạt như thế này?
Nghĩ đến hôm nay trở về thấy cô thay đổi rất nhiều, người đàn ông khẽ thở dài.
Để xem cô giả vờ được bao lâu.
“Cái người lấy sai kịch bản cuộc đời kia thế nào rồi?" Bạch Vô Thường hỏi.
Người quản lý sổ sách thởi dài nói: "Không tốt lắm..."
"Đại nhân đã nói rồi, nếu ngươi không thể xoay chuyển kịch bản này trở lại như ban đầu thì ngươi sẽ không qua được kì thực tập." Hắc Vô Thường nhắc nhở.
Người quản lý sổ sách lại cảm thấy đau đầu.
Bảo nữ phụ xoay chuyển cuộc đời của mình, điều này nói dễ hơn làm.
Mặc dù hiện tại người phụ nữ kia đã nỗ lực sử dụng "bàn tay vàng" của mình, nhưng tiến độ giữa cô và nam chính vẫn làm người ta lo lắng!
"Cô ấy và nam chính hiện tại tiến triển như thế nào?" Bạch Vô Thường hỏi tiếp.
Người quản lý sổ sách đáp với giọng sống không còn gì luyến tiếc: "Đang thăm dò lẫn nhau..."
Bạch Vô Thường: "Hả... Cái này..."
...
Sáng sớm hôm sau, Triệu Uyển Thanh vừa mở mắt liền nhìn sang bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng thở phào.
Lâm Thiệu Hoa đã dậy rồi.
Cô nằm trên giường rồi sờ vào bụng nhỏ, vặn trái, vặn phải, lăn qua lăn lại trên giường một lúc mới ngồi dậy.
Trong nhà chỉ còn có một mình Tiểu Lâm, đang cầm một cái rổ nhỏ chuẩn bị đi cắt cỏ heo.
"Chị dâu, mẹ để cho chị dâu một cái bánh bột ngô ở trong nồi đấy." Tiểu Lâm thấy cô ra khỏi phòng, liền chạy đến nói với cô.
Triệu Uyển Thanh sờ đầu cậu, "Ăn chưa?"
"Em ăn rồi, em, mẹ và anh đều đã ăn xong rồi!" Tiểu Lâm vui vẻ nói.
Tiểu Lâm giống hệt Lâm Thiệu Hoa, đều có khuôn mặt rất tuấn tú.
Chỉ có điều, Lâm Thiệu Hoa đã phải gánh vác trọng trách gia đình từ khi còn trẻ nên anh như ông cụ non, toát ra khí chất lạnh lùng; trong khi Tiểu Lâm lại lớn lên dưới sự yêu thương của mẹ và anh trai, tính cách vẫn còn giữ lại nét ấm áp và mềm mại.
Gần đây, sau khi càng ngày càng thân thiết với Triệu Uyển Thanh, cậu nhóc càng lộ ra sự ấm áp của mình.
"Trưa nay em muốn ăn món gì?"
Nhóc con dễ thương này, ai mà không yêu cho được?
Triệu Uyển Thanh, một bà dì với tâm hồn 30+ cũng rất yêu quý cậu.
Nghe được có thể chọn món, Tiểu Lâm ngay lập tức nói: "Chị dâu, em muốn ăn mì tương của chị dâu!"
"Được, trưa nay chị sẽ làm."
Xác định đã có món mì tương để ăn trưa, Tiểu Lâm vừa nhảy chân sáo vừa vác cái rổ chạy ra ngoài sân.
Buổi sáng trôi qua nhẹ nhàng, Triệu Uyển Thanh trước tiên đi kiểm tra bầy gà con trong không gian, chúng đang phát triển rất tốt, con nào cũng lông vàng óng, đang chạy lon ton trên đồng cỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất