Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 37: Không Tin
Trong đầu, hệ thống đã bổ sung cho cô chuyện về đất Quan Âm tại thời đại này...
[Đất cao lanh, ở Trung Quốc thường được gọi là đất Quan Âm. Trong thời kỳ đói kém, nó thường được người đói dùng làm thức ăn để giải tỏa cơn đói tạm thời, nhưng nó không thể được cơ thể con người tiêu hóa và hấp thụ. Sau khi ăn sẽ bị đầy bụng, đại tiện khó khăn, ăn ít thì không sao, ăn lâu dài sẽ dẫn đến tử vong]
Thời điểm gian khổ nhất của thời đại này đã qua, rất nhiều người đều có thể ăn cơm, nhưng vẫn có người phải dựa vào đất Quan âm để sống...
Một trận gió lạnh thổi qua trên trán thấm mồ hôi của Triệu Uyển Thanh khiến cô ớn lạnh, cô nói với hai đứa trẻ: "Cố gắng ăn ít nhất có thể, thứ này ăn nhiều không tốt."
Nói xong, cô khiêng cuốc thất hồn lạc phách rời đi.
Thời đại này, cũng không tốt đẹp giống như trong tiểu thuyết tô điểm.
Triệu Uyển Thanh rời đi không bao lâu, một cô gái khác liền tới.
Đổng Hiểu Hà nhìn thấy hai đứa em họ lại tới đào đất Quan Âm ăn, biểu tình nghiêm túc lên, "Đã nói không có cơm ăn thì đến nhà chị, sao các em lại tới đào cái này!"
Đổng Hiểu Phương ôm chặt lấy em trai, liếc người chị họ bà con xa này một cái, thấp giọng nói: "Dù sao cũng không thể lúc nào cũng đến nhà chị ăn..."
Cô bé có thể nhìn ra, mỗi lần đến nhà chị họ, sắc mặt thím luôn rất tệ......
Cô và em trai rất ít khi tới đó.
“Vừa rồi là ai tới? "Đổng Hiểu Hà vươn đầu nhìn bóng lưng yểu điệu kia.
"Là con dâu gả đến chi thứ ba Lâm gia kia, chị ấy trông xinh đẹp thật đấy..." Đổng Hiểu Phương si ngốc nói.
Đổng Hiểu Hà: "Cô ấy nói gì với mấy đứa?
Triệu Uyển Thanh đúng không? Cô ấy biết, trước đây, người này là người đầu tiên ở trường học hết ăn rồi lại nằm.
"Cô ấy bảo chúng em ít ăn thứ này lại..."
Ánh mắt Đổng Hiểu Hà lộ vẻ khó hiểu, lời này...... người như Triệu Uyển Thanh có thể nói ra?
Cô ấy có chút không tin.
Triệu Uyển Thanh mang đất quan âm trở về nhà, cầm nộp lên cho hệ thống đạt được 50 điểm thưởng.
Đây vốn dĩ là một chuyện đáng để vui mừng, nhưng bây giờ tâm trạng của cô lại không thể vui cho nổi.
Tiểu Lâm trước cửa đảo mắt nhìn khắp nơi, trông thấy cô đã quay về, lộc cộc chạy ra phụ cô cầm cuốc, cái đầu nhỏ ngẳng cao hết mức hỏi: "Chị dâu, chị đi đâu vậy, từ lúc em về nhà đến giờ vẫn chưa nhìn thấy chị”
Triệu Uyển Thanh cúi đầu nhìn đứa trẻ non nớt bên cạnh, tiện mồm nói dối: "chị đi dạo một chút..."
“Vâng ạ”
Tiểu Lâm hình như nhận ra tâm trạng cô đang không được tốt, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh, không hỏi không rằng cứ im lặng đi theo cô trở về nhà.
Sau khi về đến nhà, rửa tay chân xong, Tiểu Lâm nhìn thấy trên tay áo của Triệu Uyển Thanh có dính ít đất màu trắng, "Chị dâu, chị đi đào đất quan âm à"
Triệu Uyển Thanh nhìn cậu: "Đúng vậy, em cũng biết đất quan âm hả?"
Trên mặt Tiểu Lâm hiện ra bộ dạng suy nghĩ xa xôi: "Tất nhiên, lúc trước em cùng mẹ từng ăn thứ này, nhưng mà sau đó ông nội không cho mọi người tiếp tục ăn nó nữa, ông bảo nếu ăn nhiều sẽ gây chết người…"
[Đất cao lanh, ở Trung Quốc thường được gọi là đất Quan Âm. Trong thời kỳ đói kém, nó thường được người đói dùng làm thức ăn để giải tỏa cơn đói tạm thời, nhưng nó không thể được cơ thể con người tiêu hóa và hấp thụ. Sau khi ăn sẽ bị đầy bụng, đại tiện khó khăn, ăn ít thì không sao, ăn lâu dài sẽ dẫn đến tử vong]
Thời điểm gian khổ nhất của thời đại này đã qua, rất nhiều người đều có thể ăn cơm, nhưng vẫn có người phải dựa vào đất Quan âm để sống...
Một trận gió lạnh thổi qua trên trán thấm mồ hôi của Triệu Uyển Thanh khiến cô ớn lạnh, cô nói với hai đứa trẻ: "Cố gắng ăn ít nhất có thể, thứ này ăn nhiều không tốt."
Nói xong, cô khiêng cuốc thất hồn lạc phách rời đi.
Thời đại này, cũng không tốt đẹp giống như trong tiểu thuyết tô điểm.
Triệu Uyển Thanh rời đi không bao lâu, một cô gái khác liền tới.
Đổng Hiểu Hà nhìn thấy hai đứa em họ lại tới đào đất Quan Âm ăn, biểu tình nghiêm túc lên, "Đã nói không có cơm ăn thì đến nhà chị, sao các em lại tới đào cái này!"
Đổng Hiểu Phương ôm chặt lấy em trai, liếc người chị họ bà con xa này một cái, thấp giọng nói: "Dù sao cũng không thể lúc nào cũng đến nhà chị ăn..."
Cô bé có thể nhìn ra, mỗi lần đến nhà chị họ, sắc mặt thím luôn rất tệ......
Cô và em trai rất ít khi tới đó.
“Vừa rồi là ai tới? "Đổng Hiểu Hà vươn đầu nhìn bóng lưng yểu điệu kia.
"Là con dâu gả đến chi thứ ba Lâm gia kia, chị ấy trông xinh đẹp thật đấy..." Đổng Hiểu Phương si ngốc nói.
Đổng Hiểu Hà: "Cô ấy nói gì với mấy đứa?
Triệu Uyển Thanh đúng không? Cô ấy biết, trước đây, người này là người đầu tiên ở trường học hết ăn rồi lại nằm.
"Cô ấy bảo chúng em ít ăn thứ này lại..."
Ánh mắt Đổng Hiểu Hà lộ vẻ khó hiểu, lời này...... người như Triệu Uyển Thanh có thể nói ra?
Cô ấy có chút không tin.
Triệu Uyển Thanh mang đất quan âm trở về nhà, cầm nộp lên cho hệ thống đạt được 50 điểm thưởng.
Đây vốn dĩ là một chuyện đáng để vui mừng, nhưng bây giờ tâm trạng của cô lại không thể vui cho nổi.
Tiểu Lâm trước cửa đảo mắt nhìn khắp nơi, trông thấy cô đã quay về, lộc cộc chạy ra phụ cô cầm cuốc, cái đầu nhỏ ngẳng cao hết mức hỏi: "Chị dâu, chị đi đâu vậy, từ lúc em về nhà đến giờ vẫn chưa nhìn thấy chị”
Triệu Uyển Thanh cúi đầu nhìn đứa trẻ non nớt bên cạnh, tiện mồm nói dối: "chị đi dạo một chút..."
“Vâng ạ”
Tiểu Lâm hình như nhận ra tâm trạng cô đang không được tốt, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh, không hỏi không rằng cứ im lặng đi theo cô trở về nhà.
Sau khi về đến nhà, rửa tay chân xong, Tiểu Lâm nhìn thấy trên tay áo của Triệu Uyển Thanh có dính ít đất màu trắng, "Chị dâu, chị đi đào đất quan âm à"
Triệu Uyển Thanh nhìn cậu: "Đúng vậy, em cũng biết đất quan âm hả?"
Trên mặt Tiểu Lâm hiện ra bộ dạng suy nghĩ xa xôi: "Tất nhiên, lúc trước em cùng mẹ từng ăn thứ này, nhưng mà sau đó ông nội không cho mọi người tiếp tục ăn nó nữa, ông bảo nếu ăn nhiều sẽ gây chết người…"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất