Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 45: Cũng Muốn Chọn Con Dâu Nhà Giàu
Vào bữa tối, ông bà nội Lâm đã cùng nhau thưởng thức những chiếc bánh thịt cay nồng, vỏ giòn thịt thơm, khiến người ta ăn mười cái vẫn thèm ăn thêm!
Tuy nhiên, Triệu Uyển Thanh chỉ mang đến bốn cái, tự nhiên hai ông bà già mỗi người một cái, hai cái còn lại được bà nội Lâm chia sẻ cho gia đình đứa con trai lớn.
Hai cái bánh thịt này được chia thành từng miếng, gia đình bác cả Lâm gồm bốn người cùng nhau ăn, không ai chê ít.
“Tính tình cháu dâu với Thiệu Hoa giống nhau, có món ngon gì đều nghĩ đến người bác này!” Bác cả Lâm ăn bánh thịt, cười tít cả mắt.
"Mẹ, mai con sẽ đi học cách làm bánh thịt của chị dâu, về rồi mình cũng làm!" Lâm tứ muội nhìn về phía mẹ mình rồi nói.
Bà ấy gật đầu, sau đó lại lắc đầu, “Con học cách làm thì được, nhưng trong nhà cũng không có thịt để con làm bánh thịt đâu."
Bánh thịt ăn ngon là thật, nhưng chỉ có cháu dâu giống như đại tiểu thư đó giờ sống an nhàn sung sướng mới dám ăn như vậy!
Suy tư một lúc, bà lại nói: "Uyển Thanh mang thai rồi, sợ là thích ăn chua, mai con đem đĩa củ cải chua nhà mình làm mang sang cho con bé đi."
Lâm tứ muội gật đầu, cô ấy thích nhất là đến nhà chơi với chị dâu, so với đi tới nhà bác hai để gặp Lâm ngũ muội thì thoải mái hơn nhiều!
Lâm Nhị ngồi bên cạnh, liếm môi còn thơm mùi bánh thịt, trong lòng cậu nghĩ: Tương lai mình cũng phải lấy một người vợ biết nấu ăn giỏi!
Cách vách, gia đình bác hai Lâm đang nhìn vào hai cái bánh trên bàn, mấy mặt nhìn nhau.
Gia đình bác hai Lâm không có hai ông bà Lâm nên Triệu Uyển Thanh chỉ cho hai cái, thể hiện hết sức sự keo kiệu của người cháu dâu này.
"Chị dâu cũng không cho nhiều, thật là keo kiệt..." Lâm ngũ muội vừa nói nhỏ vừa nuốt nước miếng thèm thuồng.
Lâm lục muội và Lâm Tam đều không dám nói gì, chỉ nhìn vào chiếc bánh thịt rồi nuốt nước bọt. Cảm giác như có muốn nuốt hết nước bọt cũng nuốt không hết.
Bác dâu hai nhà Lâm cũng muốn nói vài lời, nhưng lại bị bác hai Lâm nhìn chằm chằm, "Cắt ra mà ăn thôi! Có bánh thịt ăn là tốt rồi, còn cằn nhằn gì nữa?! Cằn nhằn thì thôi đừng ăn!"
Vẻ mặt của Lâm ngũ muội ngay lập tức trở lên nhăn nhó, ngượng ngùng.
Cả nhà chia nhau ăn hai cái bánh thịt, thậm chí khi đi ngủ cũng còn nhớ lại hương vị ấy.
Bác dâu hai nhà họ Lâm cứ luôn nhớ lại hương vị đó mà không thể ngủ được. Bà ta đẩy đẩy bác hai Lâm, "Ông nó, tôi nghĩ sau này Thiệu Bách nhà chúng ta cũng nên cưới một người con dâu có gia đình giàu có..."
Triệu Uyển Thanh tuy rằng không tốt, nhưng gia đình cô lại giàu có! Khi cưới cô về, cả nhà lão tam đều được hưởng lợi, ăn ngon!
Bác dâu hai nhà họ Lâm cũng muốn mỗi ngày đều được ăn những thứ thơm ngon như vậy!
Bác hai Lâm trở mình lại, xem thường nói: "Người có gia cảnh giàu có mà còn để mắt đến chúng ta à? Con gái nhà người ta cành vàng lá ngọc còn phải kén chọn đấy."
Bác dâu hai nhà họ Lâm liền tức giận, "Nhưng gia đình của lão tam còn kém hơn nhà mình kìa! Nhà họ Triệu cũng chấp nhận đấy thôi!"
Bác hai Lâm lại thản nhiên nói: "So với Thiệu Hoa, bà nghĩ con nhà mình giỏi bằng nó? Hay là Thiệu Bách so với Thiệu Hoa thì đẹp trai hơn?"
Bác dâu hai nhà họ Lâm lập tức nghẹn họng, cả người xám xịt chui vào trong chăn.
Tuy nhiên, Triệu Uyển Thanh chỉ mang đến bốn cái, tự nhiên hai ông bà già mỗi người một cái, hai cái còn lại được bà nội Lâm chia sẻ cho gia đình đứa con trai lớn.
Hai cái bánh thịt này được chia thành từng miếng, gia đình bác cả Lâm gồm bốn người cùng nhau ăn, không ai chê ít.
“Tính tình cháu dâu với Thiệu Hoa giống nhau, có món ngon gì đều nghĩ đến người bác này!” Bác cả Lâm ăn bánh thịt, cười tít cả mắt.
"Mẹ, mai con sẽ đi học cách làm bánh thịt của chị dâu, về rồi mình cũng làm!" Lâm tứ muội nhìn về phía mẹ mình rồi nói.
Bà ấy gật đầu, sau đó lại lắc đầu, “Con học cách làm thì được, nhưng trong nhà cũng không có thịt để con làm bánh thịt đâu."
Bánh thịt ăn ngon là thật, nhưng chỉ có cháu dâu giống như đại tiểu thư đó giờ sống an nhàn sung sướng mới dám ăn như vậy!
Suy tư một lúc, bà lại nói: "Uyển Thanh mang thai rồi, sợ là thích ăn chua, mai con đem đĩa củ cải chua nhà mình làm mang sang cho con bé đi."
Lâm tứ muội gật đầu, cô ấy thích nhất là đến nhà chơi với chị dâu, so với đi tới nhà bác hai để gặp Lâm ngũ muội thì thoải mái hơn nhiều!
Lâm Nhị ngồi bên cạnh, liếm môi còn thơm mùi bánh thịt, trong lòng cậu nghĩ: Tương lai mình cũng phải lấy một người vợ biết nấu ăn giỏi!
Cách vách, gia đình bác hai Lâm đang nhìn vào hai cái bánh trên bàn, mấy mặt nhìn nhau.
Gia đình bác hai Lâm không có hai ông bà Lâm nên Triệu Uyển Thanh chỉ cho hai cái, thể hiện hết sức sự keo kiệu của người cháu dâu này.
"Chị dâu cũng không cho nhiều, thật là keo kiệt..." Lâm ngũ muội vừa nói nhỏ vừa nuốt nước miếng thèm thuồng.
Lâm lục muội và Lâm Tam đều không dám nói gì, chỉ nhìn vào chiếc bánh thịt rồi nuốt nước bọt. Cảm giác như có muốn nuốt hết nước bọt cũng nuốt không hết.
Bác dâu hai nhà Lâm cũng muốn nói vài lời, nhưng lại bị bác hai Lâm nhìn chằm chằm, "Cắt ra mà ăn thôi! Có bánh thịt ăn là tốt rồi, còn cằn nhằn gì nữa?! Cằn nhằn thì thôi đừng ăn!"
Vẻ mặt của Lâm ngũ muội ngay lập tức trở lên nhăn nhó, ngượng ngùng.
Cả nhà chia nhau ăn hai cái bánh thịt, thậm chí khi đi ngủ cũng còn nhớ lại hương vị ấy.
Bác dâu hai nhà họ Lâm cứ luôn nhớ lại hương vị đó mà không thể ngủ được. Bà ta đẩy đẩy bác hai Lâm, "Ông nó, tôi nghĩ sau này Thiệu Bách nhà chúng ta cũng nên cưới một người con dâu có gia đình giàu có..."
Triệu Uyển Thanh tuy rằng không tốt, nhưng gia đình cô lại giàu có! Khi cưới cô về, cả nhà lão tam đều được hưởng lợi, ăn ngon!
Bác dâu hai nhà họ Lâm cũng muốn mỗi ngày đều được ăn những thứ thơm ngon như vậy!
Bác hai Lâm trở mình lại, xem thường nói: "Người có gia cảnh giàu có mà còn để mắt đến chúng ta à? Con gái nhà người ta cành vàng lá ngọc còn phải kén chọn đấy."
Bác dâu hai nhà họ Lâm liền tức giận, "Nhưng gia đình của lão tam còn kém hơn nhà mình kìa! Nhà họ Triệu cũng chấp nhận đấy thôi!"
Bác hai Lâm lại thản nhiên nói: "So với Thiệu Hoa, bà nghĩ con nhà mình giỏi bằng nó? Hay là Thiệu Bách so với Thiệu Hoa thì đẹp trai hơn?"
Bác dâu hai nhà họ Lâm lập tức nghẹn họng, cả người xám xịt chui vào trong chăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất