Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư
Chương 36: A Tỷ, Nhà Mình Giàu Rồi Sao
"Chậm thôi nào, đừng để bị nghẹn." Mạch Tuệ khẽ khuyên hai đứa em, sau đó đưa cho Mạch Lạp Mạch Cốc mỗi đứa một quả trứng luộc, bảo: "Từ nay về sau mỗi ngày chúng ta sẽ ăn một quả trứng để có một cơ thể khỏe mạnh."
Hai mắt của Mạch Cốc ầng ậc nước, dù miệng đã bị nhét đến tràn đầy nhưng vẫn cố hỏi: "A tỷ, nhà mình giàu rồi sao?"
Nó vừa nói chuyện, nhân thịt của miếng bánh trong miệng nó thỉnh thoảng lại rơi ra ngoài một chút, vụn thịt vừa rơi xuống đã bị con ngỗng lớn mổ đi mất. Sau đó con ngỗng tiếp tục duỗi cái cổ dài, nhìn chằm chằm vào Mạch Cốc với cặp mắt mong chờ, thiết tha.
Mạch Lạp không nhịn được dạy dỗ Mạch Cốc: "Ngươi ăn thì ăn đi, đừng có nói chuyện nữa, ai lại vừa ăn vừa nói chuyện thế bao giờ."
Mạch Cốc ăn quả đắng vội vã ngậm miệng lại. Mạch Tuệ thấy thế không nhịn được bật cười, nàng nhìn về phía con ngỗng lớn đang duỗi dài cái cổ ra thầm nghĩ. Xem ra là con ngỗng này cũng thèm đây mà, Mạch Tuệ cầm một củ khoai lang đã được hấp chín ném cho con ngỗng, sau đó trả lời câu hỏi của Mạch Cốc: "Đúng thế, tỷ có tiền rồi. Sau này chúng ta không phải chịu đói nữa cũng có thịt để ăn."
Mạch Lạp cổ vũ với giọng điệu của trẻ con non nớt: "A tỷ giỏi quá, đợi sau này muội lớn lên cũng sẽ học theo tỷ, kiếm thật nhiều tiền, mua thật nhiều thịt, mua cả quần áo nữa!"
"Được, chờ muội lớn thêm chút nữa, a tỷ sẽ dạy muội nấu ăn, đến lúc đó muội cũng có thể kiếm được nhiều tiền như a tỷ."
Mạch Cốc cảm thấy hơi nghi ngờ: "A tỷ, sao ngày trước tỷ không nấu mấy món ngon cho bọn đệ ăn thế..."
Khóe miệng của Mạch Tuệ khẽ cong lên, xấu hổ giải thích: "Chuyện này... Trước đây ở nhà bà ngoại, chúng ta đâu có thứ gì ngon để nấu, đệ nói xem có đúng không nào?" Mạch Cốc nửa tin nửa ngờ gật đầu nhưng nó vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Trước đây dù bị bà ngoại đánh như thế nào đi chăng nữa a tỷ cũng sẽ không khóc nhưng bây giờ hễ gặp bà ngoại, tỷ ấy còn rớt nước mắt nhanh hơn cả nó.
Nhưng những khi không có ai khác, a tỷ lại không khóc nữa, y như làm ảo thuật vậy. Hơn nữa a tỷ có thể hô biến ra rất nhiều món ăn ngon, có lúc còn quay mặt ra sân hô to: đánh thẻ. Thẻ là ai thế? Sao a tỷ lại muốn đánh hắn?
Không chỉ có như vậy, tối đến a tỷ còn có thể kể cho hai đứa nó nghe rất nhiều câu chuyện cổ tích hay, như cái gì mà cô bé quàng khăn đỏ này, Pinocchio nữa. Mạch Cốc từng lén đi hỏi thôn trưởng, bọn họ nói thôn trưởng là người học nhiều hiểu rộng nhất Màn Thầu thôn nhưng ngay cả thôn trưởng cũng không biết. Rõ ràng a tỷ của nó chưa bao giờ đi học, sao tỷ ấy có thể biết nhiều hơn thôn trưởng được cơ chứ, lạ quá đi mất…
Cái đầu nho nhỏ của Mạch Cốc luôn mang một nỗi nghi ngờ to lớn. Mạch Tuệ không hề hay biết đầu óc của một đứa trẻ mới hơn bốn tuổi lại có thể suy nghĩ được nhiều đến vậy, bởi vì nàng còn đang phát sầu vì chuyện kiếm nguồn thu nhập mới.
Bán công thức nấu ăn dù có được năm mươi lượng hay một trăm lượng cũng chẳng đáng, bây giờ đã có vốn, Mạch Tuệ cảm thấy bản thân nên tự mình làm lấy rồi bán mới có nguồn thu nhập ổn định, lâu dài. Nhưng ở thế giới này vẫn chưa có ớt, điều này khiến tài năng của Mạch Tuệ bị giảm mất một nửa.
Hiện giờ dầu, muối, đường khá đắt đỏ, ý nghĩ muốn bán trà sữa vào mùa đông của Mạch Tuệ cũng chỉ có thể tạm gác lại. Đợi đến qua năm sau, khi trồng được ớt rồi, Mạch Tuệ phải tìm cách làm ra thành phẩm với giá thành rẻ nhất và bán chúng kiếm tiền.
Nghĩ rồi nghĩ, ánh mắt của Mạch Tuệ vô tình rời vào quả trứng gà mà Mạch Lạp đang ăn. Hay là nàng thử làm trứng muối nhỉ? Cách chế biến món này khá đơn giản, đã vậy còn dễ bảo quản, hơn nữa mùi vị cũng rất độc đáo, có thể làm thành món cháo trứng muối thịt nạc, quả là một món khai vị đặc biệt.
Về mặt lý thuyết, tất cả các loại trứng gia cầm đều có thể chế biến thành món trứng muối nhưng loại trứng muối thường thấy nhất đa phần làm từ trứng vịt. Bởi vì Mạch Tuệ chỉ mua trứng gà nên nàng quyết định dùng trứng gà để làm thử món này, đợi đến khi thành thạo, nàng sẽ mua trứng vịt về làm.
Hai mắt của Mạch Cốc ầng ậc nước, dù miệng đã bị nhét đến tràn đầy nhưng vẫn cố hỏi: "A tỷ, nhà mình giàu rồi sao?"
Nó vừa nói chuyện, nhân thịt của miếng bánh trong miệng nó thỉnh thoảng lại rơi ra ngoài một chút, vụn thịt vừa rơi xuống đã bị con ngỗng lớn mổ đi mất. Sau đó con ngỗng tiếp tục duỗi cái cổ dài, nhìn chằm chằm vào Mạch Cốc với cặp mắt mong chờ, thiết tha.
Mạch Lạp không nhịn được dạy dỗ Mạch Cốc: "Ngươi ăn thì ăn đi, đừng có nói chuyện nữa, ai lại vừa ăn vừa nói chuyện thế bao giờ."
Mạch Cốc ăn quả đắng vội vã ngậm miệng lại. Mạch Tuệ thấy thế không nhịn được bật cười, nàng nhìn về phía con ngỗng lớn đang duỗi dài cái cổ ra thầm nghĩ. Xem ra là con ngỗng này cũng thèm đây mà, Mạch Tuệ cầm một củ khoai lang đã được hấp chín ném cho con ngỗng, sau đó trả lời câu hỏi của Mạch Cốc: "Đúng thế, tỷ có tiền rồi. Sau này chúng ta không phải chịu đói nữa cũng có thịt để ăn."
Mạch Lạp cổ vũ với giọng điệu của trẻ con non nớt: "A tỷ giỏi quá, đợi sau này muội lớn lên cũng sẽ học theo tỷ, kiếm thật nhiều tiền, mua thật nhiều thịt, mua cả quần áo nữa!"
"Được, chờ muội lớn thêm chút nữa, a tỷ sẽ dạy muội nấu ăn, đến lúc đó muội cũng có thể kiếm được nhiều tiền như a tỷ."
Mạch Cốc cảm thấy hơi nghi ngờ: "A tỷ, sao ngày trước tỷ không nấu mấy món ngon cho bọn đệ ăn thế..."
Khóe miệng của Mạch Tuệ khẽ cong lên, xấu hổ giải thích: "Chuyện này... Trước đây ở nhà bà ngoại, chúng ta đâu có thứ gì ngon để nấu, đệ nói xem có đúng không nào?" Mạch Cốc nửa tin nửa ngờ gật đầu nhưng nó vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Trước đây dù bị bà ngoại đánh như thế nào đi chăng nữa a tỷ cũng sẽ không khóc nhưng bây giờ hễ gặp bà ngoại, tỷ ấy còn rớt nước mắt nhanh hơn cả nó.
Nhưng những khi không có ai khác, a tỷ lại không khóc nữa, y như làm ảo thuật vậy. Hơn nữa a tỷ có thể hô biến ra rất nhiều món ăn ngon, có lúc còn quay mặt ra sân hô to: đánh thẻ. Thẻ là ai thế? Sao a tỷ lại muốn đánh hắn?
Không chỉ có như vậy, tối đến a tỷ còn có thể kể cho hai đứa nó nghe rất nhiều câu chuyện cổ tích hay, như cái gì mà cô bé quàng khăn đỏ này, Pinocchio nữa. Mạch Cốc từng lén đi hỏi thôn trưởng, bọn họ nói thôn trưởng là người học nhiều hiểu rộng nhất Màn Thầu thôn nhưng ngay cả thôn trưởng cũng không biết. Rõ ràng a tỷ của nó chưa bao giờ đi học, sao tỷ ấy có thể biết nhiều hơn thôn trưởng được cơ chứ, lạ quá đi mất…
Cái đầu nho nhỏ của Mạch Cốc luôn mang một nỗi nghi ngờ to lớn. Mạch Tuệ không hề hay biết đầu óc của một đứa trẻ mới hơn bốn tuổi lại có thể suy nghĩ được nhiều đến vậy, bởi vì nàng còn đang phát sầu vì chuyện kiếm nguồn thu nhập mới.
Bán công thức nấu ăn dù có được năm mươi lượng hay một trăm lượng cũng chẳng đáng, bây giờ đã có vốn, Mạch Tuệ cảm thấy bản thân nên tự mình làm lấy rồi bán mới có nguồn thu nhập ổn định, lâu dài. Nhưng ở thế giới này vẫn chưa có ớt, điều này khiến tài năng của Mạch Tuệ bị giảm mất một nửa.
Hiện giờ dầu, muối, đường khá đắt đỏ, ý nghĩ muốn bán trà sữa vào mùa đông của Mạch Tuệ cũng chỉ có thể tạm gác lại. Đợi đến qua năm sau, khi trồng được ớt rồi, Mạch Tuệ phải tìm cách làm ra thành phẩm với giá thành rẻ nhất và bán chúng kiếm tiền.
Nghĩ rồi nghĩ, ánh mắt của Mạch Tuệ vô tình rời vào quả trứng gà mà Mạch Lạp đang ăn. Hay là nàng thử làm trứng muối nhỉ? Cách chế biến món này khá đơn giản, đã vậy còn dễ bảo quản, hơn nữa mùi vị cũng rất độc đáo, có thể làm thành món cháo trứng muối thịt nạc, quả là một món khai vị đặc biệt.
Về mặt lý thuyết, tất cả các loại trứng gia cầm đều có thể chế biến thành món trứng muối nhưng loại trứng muối thường thấy nhất đa phần làm từ trứng vịt. Bởi vì Mạch Tuệ chỉ mua trứng gà nên nàng quyết định dùng trứng gà để làm thử món này, đợi đến khi thành thạo, nàng sẽ mua trứng vịt về làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất