Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư
Chương 48: Câu Đối Xuân
Trừ Bạch gia, có thể nói trong thôn đâu đâu cũng là không khí vui mừng, rất nhiều người đều cầm giấy đỏ tìm thôn trưởng viết câu đối xuân. Mạch Tuệ cũng chuẩn bị góp vui, nàng lấy hai tờ giấy đỏ từ nhà Uông đại nương chạy tới nhà thôn trưởng.
Lúc Mạch Tuệ đi đã khá trễ, không còn bao nhiêu người, bóng người gầy yếu của thôn trưởng ngồi trong sân, trước mặt bày biện giấy bút, phía sau ông ấy là căn nhà gỗ cô độc.
Mạch Tuệ nở nụ cười đi vào: "Thôn trưởng gia gia, cháu cũng tới viết câu đối xuân."
"Ồ, được." Thôn trưởng nhìn thấy nàng lập tức lại nhấc bút lông lên chấm một chút mực nước, sau đó nét chữ mạnh mẽ có lực, uyển chuyển như rồng lượn đã rơi lên giấy đỏ.
Mạch Tuệ chậc chậc khen ngợi: "Thôn trưởng gia gia, nét chữ này của ông không đi dạy học thì thật đáng tiếc."
Thôn trưởng biết nàng mở miệng nhắc tới chuyện này là vì chuyện đệ đệ và muội muội đi học ở chỗ ông ấy, quở trách một câu: "Lém lỉnh, cháu bớt tới đi, việc này không dễ giải quyết như vậy đâu..."
"Vâng vâng vâng, thôn trưởng gia gia cháu không sốt ruột, dù sao cũng phải ăn Tết xong đã. Phải rồi thôn trưởng, ngày mai là giao thừa rồi, người thân của ông không trở về à?"
Ánh mắt thôn trưởng buồn bã, ông ấy khẽ thở dài một tiếng: "Bọn nó tự ăn ở nhà mình rồi, nói là sang năm quay lại thăm ta."
Gió lạnh thổi qua mái tóc hoa râm của thôn trưởng, quần áo phất phới theo gió, trống rỗng, có vẻ hiu quạnh lại cô đơn.
Trong lòng Mạch Tuệ xúc động: "Thôn trưởng, nếu không thì ông tới nhà cháu ăn Tết đi."
Thôn trưởng cười từ chối: "Không được, một lão già như ta sẽ không đi gây thêm phiền phức cho cháu."
Sau khi viết xong nét bút cuối cùng, trưởng thôn cầm câu đối xuân đã khô được một nửa lên, đưa cho Mạch Tuệ: "Mang về đi, treo lên khung cửa, có không khí vui mừng."
"Ông ăn Tết với chúng cháu đi, như vậy chẳng phải sẽ càng vui mừng náo nhiệt hơn sao? Cháu đang lo không ăn hết những món ăn Tết mua lần trước đây. Để cháu nghĩ nào, phải làm lòng heo hầm củ cải trắng, hũ sốt nấm mới nấu vẫn chưa có ai giúp cháu nếm thử đấy. Ừm, còn phải làm trứng ngỗng hấp lỏng, măng mùa đông xào thịt..."
"Nha đầu cháu đừng nói nữa, lão phu đi." Thôn trưởng nuốt một ngụm nước bọt, rất không có tiết tháo.
Mạch Tuệ nở nụ cười được như ý.
Về đến nhà, Uông đại nương lại hô hào kêu bọn họ tới nhà mình ăn Tết.
Lần này dứt khoát hai nhà hợp lại với nhau, thôn trưởng ở trong viện tử nhà Tôn thợ săn dạy hai đứa bé đọc Tam Tự Kinh.
Mấy nam nhân Tôn thợ săn uống rượu, cắn hạt dưa nói chuyện phiếm. Mạch Tuệ và Uông đại nương ở trong phòng bếp bận trước bận sau, làm cả một bàn đồ ăn lớn. Chó nhà Tôn thợ săn cũng nằm rạp dưới đất, lười biếng, mặc cho Đại Bạch mổ lưng mình.
…
Mùng một đầu năm, tuyết đêm qua đã ngừng, ánh mặt trời sáng rỡ chiếu vào một đống tuyết đọng hơi mỏng trong viện.
"A tỷ, dậy thôi!"
Lại là một buổi sáng bị đệ đệ và muội muội lay dậy, tối qua Mạch Tuệ vui vẻ, uống một chút Thiêu Đao Tử với bọn họ, từ cổ họng trở xuống một đường cay xè, lúc về đến nhà thì đầu óc choáng váng ngã đầu nằm ngủ, ngủ thẳng cho tới khi trời sáng rõ. Mạch Tuệ uể oải lười biếng vươn vai một cái, vừa ngáp vừa ngồi dậy, nhìn đệ đệ và muội muội được mình nuôi có thịt trở lại, xoa nắn hai má mềm mềm kia.
"Lạp Nhi, Tiểu Cốc, năm mới cát tường nhé."
Sau đó nàng đi vào trong viện tử quẹt thẻ như thường lệ.
Mạch Tuệ kiểm tra số dư của mình một chút: 96 điểm tích lũy, hôm nay vừa khéo là tròn một tháng xuyên tới, không biết điểm tích lũy có thể nhiều hơn một chút hay không.
Bởi vì mấy hôm nay cứ mỗi bảy ngày là nàng có thể nhận được thêm điểm tích lũy, nếu như hôm nay quẹt thẻ có thể có thêm điểm tích lũy, vậy thì nàng lại có thể rút mười lượt liên tiếp trong một lần!
Mạch Tuệ ôm cảm xúc kích động trong lòng, ho nhẹ hai tiếng, xoa xoa bàn tay thành tâm cầu nguyện, muốn dính một chút không khí vui mừng của mùng một đầu năm, sau đó cực kỳ mạnh mẽ hét lớn một tiếng: "Quẹt thẻ!"
Lúc Mạch Tuệ đi đã khá trễ, không còn bao nhiêu người, bóng người gầy yếu của thôn trưởng ngồi trong sân, trước mặt bày biện giấy bút, phía sau ông ấy là căn nhà gỗ cô độc.
Mạch Tuệ nở nụ cười đi vào: "Thôn trưởng gia gia, cháu cũng tới viết câu đối xuân."
"Ồ, được." Thôn trưởng nhìn thấy nàng lập tức lại nhấc bút lông lên chấm một chút mực nước, sau đó nét chữ mạnh mẽ có lực, uyển chuyển như rồng lượn đã rơi lên giấy đỏ.
Mạch Tuệ chậc chậc khen ngợi: "Thôn trưởng gia gia, nét chữ này của ông không đi dạy học thì thật đáng tiếc."
Thôn trưởng biết nàng mở miệng nhắc tới chuyện này là vì chuyện đệ đệ và muội muội đi học ở chỗ ông ấy, quở trách một câu: "Lém lỉnh, cháu bớt tới đi, việc này không dễ giải quyết như vậy đâu..."
"Vâng vâng vâng, thôn trưởng gia gia cháu không sốt ruột, dù sao cũng phải ăn Tết xong đã. Phải rồi thôn trưởng, ngày mai là giao thừa rồi, người thân của ông không trở về à?"
Ánh mắt thôn trưởng buồn bã, ông ấy khẽ thở dài một tiếng: "Bọn nó tự ăn ở nhà mình rồi, nói là sang năm quay lại thăm ta."
Gió lạnh thổi qua mái tóc hoa râm của thôn trưởng, quần áo phất phới theo gió, trống rỗng, có vẻ hiu quạnh lại cô đơn.
Trong lòng Mạch Tuệ xúc động: "Thôn trưởng, nếu không thì ông tới nhà cháu ăn Tết đi."
Thôn trưởng cười từ chối: "Không được, một lão già như ta sẽ không đi gây thêm phiền phức cho cháu."
Sau khi viết xong nét bút cuối cùng, trưởng thôn cầm câu đối xuân đã khô được một nửa lên, đưa cho Mạch Tuệ: "Mang về đi, treo lên khung cửa, có không khí vui mừng."
"Ông ăn Tết với chúng cháu đi, như vậy chẳng phải sẽ càng vui mừng náo nhiệt hơn sao? Cháu đang lo không ăn hết những món ăn Tết mua lần trước đây. Để cháu nghĩ nào, phải làm lòng heo hầm củ cải trắng, hũ sốt nấm mới nấu vẫn chưa có ai giúp cháu nếm thử đấy. Ừm, còn phải làm trứng ngỗng hấp lỏng, măng mùa đông xào thịt..."
"Nha đầu cháu đừng nói nữa, lão phu đi." Thôn trưởng nuốt một ngụm nước bọt, rất không có tiết tháo.
Mạch Tuệ nở nụ cười được như ý.
Về đến nhà, Uông đại nương lại hô hào kêu bọn họ tới nhà mình ăn Tết.
Lần này dứt khoát hai nhà hợp lại với nhau, thôn trưởng ở trong viện tử nhà Tôn thợ săn dạy hai đứa bé đọc Tam Tự Kinh.
Mấy nam nhân Tôn thợ săn uống rượu, cắn hạt dưa nói chuyện phiếm. Mạch Tuệ và Uông đại nương ở trong phòng bếp bận trước bận sau, làm cả một bàn đồ ăn lớn. Chó nhà Tôn thợ săn cũng nằm rạp dưới đất, lười biếng, mặc cho Đại Bạch mổ lưng mình.
…
Mùng một đầu năm, tuyết đêm qua đã ngừng, ánh mặt trời sáng rỡ chiếu vào một đống tuyết đọng hơi mỏng trong viện.
"A tỷ, dậy thôi!"
Lại là một buổi sáng bị đệ đệ và muội muội lay dậy, tối qua Mạch Tuệ vui vẻ, uống một chút Thiêu Đao Tử với bọn họ, từ cổ họng trở xuống một đường cay xè, lúc về đến nhà thì đầu óc choáng váng ngã đầu nằm ngủ, ngủ thẳng cho tới khi trời sáng rõ. Mạch Tuệ uể oải lười biếng vươn vai một cái, vừa ngáp vừa ngồi dậy, nhìn đệ đệ và muội muội được mình nuôi có thịt trở lại, xoa nắn hai má mềm mềm kia.
"Lạp Nhi, Tiểu Cốc, năm mới cát tường nhé."
Sau đó nàng đi vào trong viện tử quẹt thẻ như thường lệ.
Mạch Tuệ kiểm tra số dư của mình một chút: 96 điểm tích lũy, hôm nay vừa khéo là tròn một tháng xuyên tới, không biết điểm tích lũy có thể nhiều hơn một chút hay không.
Bởi vì mấy hôm nay cứ mỗi bảy ngày là nàng có thể nhận được thêm điểm tích lũy, nếu như hôm nay quẹt thẻ có thể có thêm điểm tích lũy, vậy thì nàng lại có thể rút mười lượt liên tiếp trong một lần!
Mạch Tuệ ôm cảm xúc kích động trong lòng, ho nhẹ hai tiếng, xoa xoa bàn tay thành tâm cầu nguyện, muốn dính một chút không khí vui mừng của mùng một đầu năm, sau đó cực kỳ mạnh mẽ hét lớn một tiếng: "Quẹt thẻ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất