[Thập Niên 70] Ngón Tay Gây Nghiện
Chương 8: Em Tránh Mặt Tôi Đấy À
Vương Quế Hoa từ trong bếp thò đầu ra: "Sao con về muộn thế? Chỉ còn đợi con để ăn cơm thôi đấy."
"Con..." Triệu Bảo Châu không biết giải thích thế nào.
Hàn Kiến Hoằng đã rửa tay xong, Triệu Bảo Châu cảm thấy anh cứ kỳ quái nhìn cô, tim không khỏi đập thình thịch.
Giọng nói của Vương Quế Hoa lại vang lên: “Mau rửa tay rồi lại đây ăn cơm đi.”
Triệu Bảo Châu cúi đầu đặt đồ xuống, Hàn Kiến Hoằng dùng nước xong cũng không rời đi, cứ đứng nguyên ở đó, đến khi Triệu Bảo Châu đi tới bên cạnh lấy nước, ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt trên người anh.
Anh tắm rồi.
Đàn ông trong thôn đều lười biếng, không quan tâm đến sạch sẽ, mùa hè ai cũng hôi hám khó ngửi, nhưng người Hàn Kiến Hoằng có mùi đặc biệt thơm.
Triệu Bảo Châu nghĩ tới cảnh tượng xấu hổ tối qua, suýt chút nữa vùi đầu xuống giếng.
“Em đang tránh mặt tôi đấy à?” Hàn Kiến Hoằng bất thình lình hỏi một câu.
Triệu Bảo Châu sợ tới mức tay run lên, thùng múc nước trượt xuống, Hàn Kiến Hoằng nhanh mắt nhanh tay kéo sợi dây lại.
Điểm phát lực ở ngay cạnh tay Triệu Bảo Châu, lòng bàn tay người này chạm vào mu bàn tay người kia, hơi nóng theo lòng bàn tay Hàn Kiến Hoằng truyền sang da thịt Triệu Bảo Châu, cô bị nóng đến giật mình, sợ đến mức rút tay lại.
Hàn Kiến Hoằng không rõ ý tứ bất ngờ bật cười một tiếng.
Triệu Bảo Châu không biết vì sao anh lại cười, cô chỉ có thể cảm nhận được trong nụ cười của anh tràn đầy tức giận, chỉ có thể bất lực cắn môi.
"Ăn xong cơm thì tắm rửa sạch sẽ trước đi."
Hàn Kiến Hoằng nói.
Hàn Kiến Hoằng có Tết còn không về nhà.
Bữa tối hôm nay là bữa ăn thịnh soạn nhất năm nay, gà, vịt, cá đều có đủ, tổng cộng năm món.
Vương Quế Hoa là người cực kỳ tiết kiệm, ngày thường có nấu bát canh trứng bà cũng lầm bầm mấy ngày liền, chỉ có Hàn Kiến Hoằng trở về mới nỡ ăn thế này.
Trước đây, Triệu Bảo Châu cũng giống như Vương Quế Hoa, mong chờ nhất là Hàn Kiến Hoằng trở về nhà, bởi vì như vậy thì đồ ăn trong nhà mới được cải thiện, khi đó cô mới có thể thoải mái ăn no. Nhưng hôm nay trên bàn bày nhiều món như vậy, cô lại không có cảm giác thèm ăn. Cô cứ không ngừng suy nghĩ về những lời Hàn Kiến Hoằng vừa nói, ăn xong thì đi tắm rửa sạch sẽ là có ý gì?
Nhưng Triệu Bảo Châu cũng không dám nghĩ lung tung, dù sao Hàn Kiến Hoằng cũng là anh chồng cô, sẽ không làm gì quá phận với cô. Ở nông thôn là vậy, em chồng có thể đùa giỡn với chị dâu một cách thoải mái, nhưng anh chồng với em dâu thì phải giữ khoảng cách tôn trọng lẫn nhau.
Vương Quế Hoa ăn mà miệng đầy dầu, cười ha hả nói: "Kiến Hoằng, con ăn nhiều một chút. Đúng là chỉ có con về nhà thì mẹ mới có cái phúc này." Bà nói rồi cắm thêm đồ ăn cho Hàn Kiến Hoằng.
Hàn Kiến Hoằng đáp: “Mẹ, mẹ cứ ăn đi.”
Những lúc thế này Vương Quế Hoa sẽ không bao giờ tiết kiệm, bà sẽ ăn hết cỡ, nhìn thấy Triệu Bảo Châu cúi đầu bới cơm trong bát chẳng ăn mấy thì lẩm bẩm: “Con nhìn người con xem gầy thành cái gì rồi, ăn xong thì nhanh đi tắm rửa đi.”
"Con..." Triệu Bảo Châu không biết giải thích thế nào.
Hàn Kiến Hoằng đã rửa tay xong, Triệu Bảo Châu cảm thấy anh cứ kỳ quái nhìn cô, tim không khỏi đập thình thịch.
Giọng nói của Vương Quế Hoa lại vang lên: “Mau rửa tay rồi lại đây ăn cơm đi.”
Triệu Bảo Châu cúi đầu đặt đồ xuống, Hàn Kiến Hoằng dùng nước xong cũng không rời đi, cứ đứng nguyên ở đó, đến khi Triệu Bảo Châu đi tới bên cạnh lấy nước, ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt trên người anh.
Anh tắm rồi.
Đàn ông trong thôn đều lười biếng, không quan tâm đến sạch sẽ, mùa hè ai cũng hôi hám khó ngửi, nhưng người Hàn Kiến Hoằng có mùi đặc biệt thơm.
Triệu Bảo Châu nghĩ tới cảnh tượng xấu hổ tối qua, suýt chút nữa vùi đầu xuống giếng.
“Em đang tránh mặt tôi đấy à?” Hàn Kiến Hoằng bất thình lình hỏi một câu.
Triệu Bảo Châu sợ tới mức tay run lên, thùng múc nước trượt xuống, Hàn Kiến Hoằng nhanh mắt nhanh tay kéo sợi dây lại.
Điểm phát lực ở ngay cạnh tay Triệu Bảo Châu, lòng bàn tay người này chạm vào mu bàn tay người kia, hơi nóng theo lòng bàn tay Hàn Kiến Hoằng truyền sang da thịt Triệu Bảo Châu, cô bị nóng đến giật mình, sợ đến mức rút tay lại.
Hàn Kiến Hoằng không rõ ý tứ bất ngờ bật cười một tiếng.
Triệu Bảo Châu không biết vì sao anh lại cười, cô chỉ có thể cảm nhận được trong nụ cười của anh tràn đầy tức giận, chỉ có thể bất lực cắn môi.
"Ăn xong cơm thì tắm rửa sạch sẽ trước đi."
Hàn Kiến Hoằng nói.
Hàn Kiến Hoằng có Tết còn không về nhà.
Bữa tối hôm nay là bữa ăn thịnh soạn nhất năm nay, gà, vịt, cá đều có đủ, tổng cộng năm món.
Vương Quế Hoa là người cực kỳ tiết kiệm, ngày thường có nấu bát canh trứng bà cũng lầm bầm mấy ngày liền, chỉ có Hàn Kiến Hoằng trở về mới nỡ ăn thế này.
Trước đây, Triệu Bảo Châu cũng giống như Vương Quế Hoa, mong chờ nhất là Hàn Kiến Hoằng trở về nhà, bởi vì như vậy thì đồ ăn trong nhà mới được cải thiện, khi đó cô mới có thể thoải mái ăn no. Nhưng hôm nay trên bàn bày nhiều món như vậy, cô lại không có cảm giác thèm ăn. Cô cứ không ngừng suy nghĩ về những lời Hàn Kiến Hoằng vừa nói, ăn xong thì đi tắm rửa sạch sẽ là có ý gì?
Nhưng Triệu Bảo Châu cũng không dám nghĩ lung tung, dù sao Hàn Kiến Hoằng cũng là anh chồng cô, sẽ không làm gì quá phận với cô. Ở nông thôn là vậy, em chồng có thể đùa giỡn với chị dâu một cách thoải mái, nhưng anh chồng với em dâu thì phải giữ khoảng cách tôn trọng lẫn nhau.
Vương Quế Hoa ăn mà miệng đầy dầu, cười ha hả nói: "Kiến Hoằng, con ăn nhiều một chút. Đúng là chỉ có con về nhà thì mẹ mới có cái phúc này." Bà nói rồi cắm thêm đồ ăn cho Hàn Kiến Hoằng.
Hàn Kiến Hoằng đáp: “Mẹ, mẹ cứ ăn đi.”
Những lúc thế này Vương Quế Hoa sẽ không bao giờ tiết kiệm, bà sẽ ăn hết cỡ, nhìn thấy Triệu Bảo Châu cúi đầu bới cơm trong bát chẳng ăn mấy thì lẩm bẩm: “Con nhìn người con xem gầy thành cái gì rồi, ăn xong thì nhanh đi tắm rửa đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất